Bị bạn coi thường vì lấy vợ từng ‘làm gái’: ‘Vợ mày ngày xưa cũng chỉ là hàng dùng chung
Thấy bạn chê bai vợ mình người chồng không những không trách mà còn cười tươi đáp lại câu này khiến bất cứ ai cũng phải nể phục.
Vợ tao tuy từng là hàng dùng chung nhưng giờ tao hạnh phúc vì cô ấy là của riêng tao không của ai khác – Ảnh: Internet
Trên đời này không phải ai cũng có được một quá khứ đẹp và sạch. Cô gái của anh không phải cô gái ngây thơ trong sáng mà cô gái ấy từng chịu vô cùng nhiều tổn thương. Cô gái ấy thậm chí đã từng có khoảng thời gian phải bán thân để kiếm sống.
Anh vốn không phải người quá khắt khe với quá khứ của người khác đặc biệt là những người mà anh yêu quý và tôn trọng. Dĩ nhiên, nếu nói đến quá khứ của vợ không khỏi một người đàn ông như anh đôi lúc cũng có chút chạnh lòng.
Ngày quen với cô gái đó, anh biết cô gái đó là một cô gái vô cùng tốt. Hôm ấy, anh thất tình vì bị bạn gái chia tay. Gặp ngay cô gái bán hoa anh liền trả giá và đi cùng cô ta đến một nhà nghỉ. Đêm đó, anh đã hành hạ cô gái đó như cái cách mà anh muốn trút giận. Anh cố tình trút giận lên cơ thể mỏng manh đó vì anh say, anh quá đau khổ với tình yêu của mình.
Đêm đó trôi qua, sáng tỉnh dậy nhìn những vết bầm trên cơ thể cô gái lạ trên giường mình anh cảm thấy vô cùng hối hận. Anh ôm lấy cô hỏi cô về những chuyện đã qua, những gì cô phải chịu đựng.
Cô kể cho anh nghe về người mẹ của mình. Người mẹ ấy đang nằm viện và phải chiến đấu từng ngày để giành lấy sự sống. Còn cô, cô chỉ có mình mẹ là người thân. Những ngày đầu tiên mẹ cô bị bệnh, cô đã không biết phải làm sao. Lúc đó có người nói với cô chỉ cần bán trinh chắc chắn cô sẽ cứu được mẹ.
Video đang HOT
Cuối cùng cô nghe theo bán đi trinh tiết của mình. Nhưng rồi số tiền đó cũng chỉ đủ đóng tiền viện phí phẫu thuật cho mẹ mà thôi. Mẹ được cứu sống nhưng còn tiền viện hàng ngày, công việc cô đã phải bỏ dở. Mượn tiền bạn bè thì cũng chẳng thể mượn mãi vì cô chẳng biết đến khi nào cô mới có tiền để trả lại họ.
Quyết định bán thân cứu mẹ mình với cô đó chính là điều mà cô chưa bao giờ hối hận. Cô gái càng nói, anh càng thấy thương. Chẳng phải ai cũng nói rằng đừng nghe thằng nghiện trình bày và đừng nghe cave kể chuyện. Anh cũng sợ mình bị lừa nên tìm hiểu mọi chuyện. Anh nhận ra cô nói đúng, tất cả những gì về cô gái đó đều là sự thật.
Anh đưa cô ra khỏi nghề, tìm cho cô một công việc dù chỉ là lao động chân tay cho cô kiếm sống. Rồi đem lòng yêu thương cô. Cô từ chối anh nhiều lần lắm. Lý do thì ai cũng hiểu, bởi vì cô nào có thấy mình xứng đáng với anh.
Nhưng sự kiên trì của anh khiến cho cô cảm nhận được sự chân thành mà anh dành cho mình. Cô gật đầu đồng ý trở thành người con gái của anh, rồi về làm vợ anh.
Đám cưới diễn ra vô cùng hạnh phúc. Chỉ có điều có người bạn của anh biết về quá khứ của vợ anh nên buông lời chê bai:
- Vợ mày ngày xưa cũng chỉ là hàng dùng chung thôi. – anh hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lại:
- Vợ tao tuy từng là hàng dùng chung nhưng giờ tao hạnh phúc vì cô ấy là của riêng tao không của ai khác. Ai cũng có quá khứ cả. Quá khứ vợ tao không được may mắn và hạnh phúc. Nhưng sau này tao tin tao sẽ đem lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc hơn.
- Tao, tao xin lỗi.
- Người cần được xin lỗi là vợ tao ấy. Đừng coi thường người khác, bởi chỉ khi mày phải trải qua những gì mà vợ tao phải chịu đựng thì mày sẽ hiểu được vợ tao giỏi giang đến thế nào.
Cậu bạn anh im lặng. Cả đám gật gù đồng ý. Cuộc sống là vậy, muôn vàn khó khăn cũng cùng nhau trải qua. Thời gian trước kia có thể anh không có ở bên cạnh vợ. Thời gian sau này anh tự nhủ sẽ ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc người con gái của mình để cho cô ấy không phải chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
Theo PNSK
Nếu coi thường con gái thì các anh còn lấy vợ làm gì?
Nếu coi thường con gái thì các anh còn lấy vợ làm gì? Vì sao những người bố, đáng ra phải là điểm tựa cho vợ con, thay vì chào đón và che chở cho sinh linh do chính mình tạo nên lại buồn khổ...
Nhiều bé gái ra đời thay vì được chào đón trong sự vui mừng, hạnh phúc thì lại chịu đựng sự bực dọc, thất vọng từ người lớn chỉ vì... giới tính nữ.
"Ngày nghỉ, đi ăn cùng một nhóm bạn. Bàn bên cạnh có một chàng U40. Mọi người hỏi thăm bà xã chàng, hóa ra vợ chàng sắp sinh đứa con gái thứ hai. Qua câu chuyện, được biết chàng là người thành đạt, vui vẻ, xuất thân từ gia đình trí thức, vợ cũng môn đăng hộ đối, có vẻ khá hạnh phúc.
Thế nhưng chàng bảo đang lo ngại làm sao thuyết phục được bố mẹ chấp nhận việc bé thứ hai cũng là con gái. Mình bảo có gì mà khó, sự thực là như thế và nếu ông bà không thích nhận cháu thì ông bà thiệt, chả ai muốn mất cháu nên không cần lo. Chàng thanh minh ông bà quý cháu nhưng văn hoá nó thế nên bản thân chàng cũng thấy sao sao ấy.
Nếu coi thường con gái thì các anh còn lấy vợ làm gì? (Ảnh minh họa)
Mình nghĩ đến người phụ nữ đang mang bầu tháng thứ 7, khi toàn thân chỉ còn là một khối đau nhức, chân sưng phù lên, đi lại khó khăn, đi tiểu 15 phút/lần, ăn uống khổ sở, không đêm nào ngủ trọn giấc vì nằm tư thế nào cũng khó chịu và con đạp liên tục. Khoa học đã chứng minh, sự đau đớn khi sinh ngang bằng với gãy cùng một lúc 20 cái xương sườn.
Đã có nam giới nào từng nếm trải cảm giác ấy chưa? Có dám để người khác bẻ thử hai cái xương sườn thôi xem cảm giác ra sao không? Chị chịu đựng tất cả, kể cả hi sinh sự nghiệp riêng của mình để sinh con cho chồng vui, chị sẽ nghĩ thế nào khi biết đứa bé mình mang nặng đẻ đau ấy không được hoan nghênh chỉ vì nó không thuộc giới tính mà họ mong muốn?
Mình nghĩ đến đứa trẻ chưa từng làm đơn để được sinh ra, sắp bị đẩy vào cái trần gian bể khổ này chỉ vì bố mẹ nó muốn có thêm con cho vui cửa vui nhà. Nếu bé biết sự ra đời của mình lại không được những người thân nhất trong đời chào đón, liệu bé có muốn ra đời không? Hai người phụ nữ ấy xứng đáng được chăm sóc, nâng niu và được biết ơn vì sự hi sinh của mình, chứ sao lại bị ghẻ lạnh khi không hề có lỗi?
Vì sao những người bố - đáng ra phải là điểm tựa cho vợ con - thay vì chào đón và che chở cho sinh linh do chính mình tạo nên lại buồn khổ vì những suy nghĩ lẩn thẩn của người khác? Vì sao những bậc ông bà sắp đi khỏi cõi đời này không vui mừng nhìn một sinh linh bé bỏng tiếp nối cho sự tồn tại của gia tộc mà lại bận bịu vì những suy nghĩ của những người chết từ lâu rồi như Khổng Tử? Đáng ra chỉ có chút ý nghĩ so đo như vậy cũng đáng xấu hổ rồi chứ còn phàn nàn nữa thì quá tệ.
Chàng bảo: "Văn hoá nó thế, biết làm thế nào được?". Mình bảo: "Thế thì nhổ vào cái văn hoá đó". Là người có học, chúng ta phải hiểu chỉ có con người là đáng trân trọng nhất trong cuộc đời này. Là bố mẹ, chúng ta phải hết lòng bảo vệ con mình - dù có đến 100 loại văn hoá cổ hủ nào đó xúc phạm con mình, thì dù chỉ có một mình, ta cũng phải đứng lên loại bỏ cái văn hoá ấy.
Ta phải hiểu, văn hoá là những gì do con người tạo ra thì con người cũng phải sửa được, chưa kể thực ra văn hoá hoàn toàn khách quan, xấu tốt là do người dùng nó. Văn hoá chỉ là cách sống, cách ứng xử do con người tạo ra để đối phó với môi trường sống, khi môi trường sống thay đổi thì tất yếu văn hoá cũng phải thay đổi.
Cái gì phù hợp với cuộc sống là văn hoá, nó sẽ trường tồn. Cái gì đi ngược lại cuộc sống là hủ tục, cần loại bỏ nó. Ai cũng có thể sai lầm, kể cả bố mẹ ta. Khi còn nhỏ, bố mẹ đã dạy ta những điều hay lẽ phải đầu tiên; bây giờ khi các cụ già yếu, không theo kịp thời cuộc, trách nhiệm của ta là giải thích lại cho các cụ. Và nếu không thay đổi được các cụ thì ta vẫn phải trung thành với lẽ phải và bảo vệ vợ con mới đáng mặt đàn ông chứ?
Nếu không thì lấy vợ, sinh con để làm gì?
Theo Vnexpress
Nhà chồng lạnh lùng, coi thường vì khinh con dâu ít học Hai mươi tư tuổi tôi lấy chồng. Chồng tôi hơn tôi năm tuổi, có học vấn, khá tâm lý và rất yêu thương tôi. Một đứa sớm mồ côi, sớm rời ghế nhà trường theo bà nội bươn chải ngoài đời như tôi tưởng đã bước qua giai đoạn buồn khó cuộc đời để sang trang mới rạng rỡ hơn. Nhưng có lẽ...