Bệnh tật đã đẩy mình xa anh
Mình nguyện đi cùng anh đến cuối cuộc đời nhưng càng cố xích gần thì anh lại trốn chạy, không cho mình được yêu thương.
Ảnh minh họa
Mình vẫn thường đọc những dòng tâm sự của các bạn nên mình rất hiểu nỗi lòng của người trong cuộc. Đôi khi mình vẫn đưa ra lời khuyên cho vài người bạn nhưng giờ đây khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy, mình cũng không biết làm thế nào nữa.
Mình và anh quen nhau hơn hai năm. Nói là hơn hai năm nhưng chính thức thì chỉ hơn một năm thôi vì trước đó mình chỉ xem anh như một người bạn. Mình quen anh qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp. Ban đầu, mình rất ấn tượng bởi cách nói chuyện táo bạo nhưng lại có duyên của anh. Bọn mình nói chuyện với nhau rất hợp nhưng mình chỉ xem anh là người bạn tốt. Vì lúc ấy mình đã có bạn trai rồi.
Chẳng bao lâu sau, mình và người bạn trai chia tay mà không rõ lý do. Mình rơi vào đau khổ và tuyệt vọng. Mình không biết nói với ai cho vơi bớt nỗi buồn. Mình đã gọi cho anh. Khi biết mình tuyệt vọng, anh nhẹ nhàng động viên và an ủi. Cũng nhờ đó mà mình dần vơi đi đau khổ. Và rồi mình đến với anh lúc nào không hay.
Video đang HOT
Ban đầu, mình tự kiềm chế chính mình vì “anh thích mấy cô xinh xinh, nói chuyện dịu dàng” còn mình không phải tuýp người đó. Những người bạn của mình lại bảo: “Anh ấy cũng có tình cảm với mày nên mới nói vậy chọc mày đó. Con trai ai mà chẳng vậy. Anh ấy muốn xem mày phản ứng thế nào thôi”. Nói thật là có những lúc mình chỉ cười cho qua và có lúc lại giận quá nên bảo mặc anh muốn làm gì thì làm.
Từ lúc quen anh, mình càng hiểu anh nhiều hơn. Lúc nào anh cũng là chỗ dựa tinh thần cho những người thân xung quanh. Bên ngoài vẻ tự tin, lạnh lùng nhưng bên trong lại là một con người hoàn toàn khác. Anh lúc nào cũng nghĩ cho mọi người mà chẳng mấy khi nghĩ cho bản thân anh. Anh chẳng khi nào kể cho mình nghe quá khứ của anh. Nhưng qua cô bạn đồng nghiệp, mình được biết anh từng bị người tình cũ phản bội và lừa dối.
Cô ấy bỏ lại anh với khoản nợ khổng lồ mà giờ đây anh phải gắng làm để trả suốt mấy năm chưa hết. Mình hỏi cô bạn đồng nghiệp thì cô ấy bảo: “Anh ấy sợ mày biết, mày sẽ bỏ nên anh không nói thôi”. Lúc ấy, mình như lặng người đi. Mình cũng không biết nói gì. Những lúc ở bên anh, mình cũng không nhắc và không hỏi anh chuyện trong quá khứ. Nhưng dường như anh cũng biết. Mình chỉ động viên anh cố gắng vượt qua.
Rồi anh lại thay đổi công việc mới. Những tưởng mọi việc sẽ khá hơn nhưng cái khốn khổ của cuộc đời vẫn chưa buông tha cho anh. Người bạn của mình, đang là nhân viên cấp dưới của anh cho mình biết là hằng ngày anh phải sử sụng thuốc bổ trợ tim. Nghe tin đó, mình thật sự rất sốc. Lúc ở bên cạnh mình, anh vẫn rất khỏe mạnh mà sao giờ như vậy. Mình không hiểu và không tin điều đó. Mình đã gặp anh để hỏi. Và mình thật sự bất ngờ khi anh nói: “Anh bị bệnh tim lâu rồi em. Trước kia anh bị thấp khớp, chữa không hết nên chuyển qua tim luôn. Gia đình anh không biết”.
Nhìn thân hình khỏe mạnh đó mình không nghĩ lại mang quá nhiều đau thương và bệnh tật. Lặng người một lúc lâu, mình hỏi anh: “Vậy hãy để em được ở bên anh cho đến cuối cuộc đời nhé?”. Khi nghe câu nói ấy, mình thấy anh cười buồn: “Không được đâu em. Như vậy sẽ đau khổ cho em lắm. Anh không biết anh sẽ còn sống được bao lâu”. Nghe anh nói mà lòng mình đau nhói. Chẳng lẽ, anh nghĩ cho người khác nhiều hơn cho chính anh? Anh liệu có biết suy nghĩ của mình lúc đó không? Anh có biết là mình đau khổ thế nào không? Mình thật sự rất muốn ở bên anh cho đến hết đoạn đường còn lại. Nhưng anh có vẻ không muốn vậy. Hay anh nghĩ mình đang thương hại anh?
Thật sự khó khăn càng lúc càng chồng chất lên anh. Mình càng muốn gần gũi và chia sẻ thì anh lại muốn đẩy mình ra xa. Tình yêu của bọn mình vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc như vậy sao? Mình thật sự không biết phải làm thế nào để anh hiểu. Mình phải làm thế nào đây?
Theo VNE
Bao giờ con lớn...
Buổi sáng thằng nhỏ nì nèo không muốn đi học. "Con chỉ thích ở nhà thôi. Bao giờ con không phải đi học thế này nữa hả mẹ?". "À... thì bao giờ con lớn như mẹ".
- Thế bao giờ con mới lớn hả mẹ?
- Thì khi nào mẹ già, con sẽ lớn bằng mẹ.
- Không, con không muốn mẹ già đâu. Mẹ già thì mẹ phải chết mất.
- Thế thì làm sao. Con vẫn phải đi học thôi.
- Chị hơi sững khi nghe thằng bé nói. Nó cũng biết già là phải chết cơ à? Chị không sợ chết, nhưng già thì hình như có sợ một chút.
- Nhưng thế cứ đi học mãi hả mẹ. Lâu quá! Mẹ có biết cách nào để con vẫn lớn mà mẹ không già không?
- Con học giỏi, ngoan thì mẹ vui, mẹ trẻ mãi mà con vẫn lớn.
- Vậy là phải ngoan ư?
Chị nín cười và thấy xấu hổ khi biết mình đang cố lồng một bài giáo dục công dân vào câu trả lời thắc mắc của con. Ngày xưa chị có ngoan không nhỉ? Liệu trong muôn vàn sợi tóc bạc trên đầu bố mẹ, có bao nhiêu sợi bạc vì những bướng bỉnh, không nghe lời của chị?
Nói lời dạy dỗ bao giờ cũng dễ. Không biết đã mấy lần rồi cuộc đối thoại như thế lặp lại giữa hai mẹ con. Thằng nhỏ hình như "vỡ ra" được điều gì đó sau mỗi lần như thế. Dẫu rằng nói đó rồi nó bỏ đó thôi, chị biết. Nhưng chị hay lại hay nhớ tới câu "mong con mau lớn lại mau từ từ". Bởi càng lớn, con càng xa vòng tay mẹ. Và mẹ cũng già đi theo nhịp lớn của con. Cái chuyện "chẳng đặng đừng" này trong mắt một đứa trẻ như con chị chỉ gắn với đi học. Còn với chị, nó trĩu nặng những lo toan.
Theo VNE
Đối phó với mẹ chồng đòi giữ của hồi môn "... Quả thật mẹ chồng vẫn cứ nhăm nhe số vàng đó nên chỉ vài ngày sau, bà lại vào phòng mình nhỏ nhẹ bảo số vàng đó vợ chồng mình chưa dùng tới thì đưa cho chú thím vay, vì chú thím đang sửa nhà..." Đưa tiền, vàng cho mẹ chồng giữ, mở mồm đòi lại khó như lên trời. Thế nên...