Bẽ mặt vì món quà tặng cô giáo của con bị chồng đánh tráo
Tôi hồ hởi bảo cô mở ra xem. Khi hộp quà bung ra, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ ngượng.
Tôi là nhân viên ngân hàng còn chồng tôi làm phòng hành chính của phường. Cuộc sống nói chung cũng khá giả. Con trai tôi năm nay lên 7, đang học lớp 2.
Tôi và cô giáo chủ nhiệm của con có mối quan hệ khá thân thiết, là bà con họ hàng xa. Tôi gửi con học thêm mỗi tối tại nhà cô.
Chính vì vậy, 20/11 năm nay, tôi quyết định tặng cô món quà có giá trị một chút để thay lời cảm ơn.
Vậy mà ông chồng đếm củ dưa hành, đo lọ nước mắm của tôi lại làm hư bột hư đường còn khiến tôi bẽ mặt trước cô giáo.
Cưới nhau gần 8 năm, tôi biết chồng mình rất kỹ tính và hà tiện trong chi tiêu. Dù không phải nghèo khó gì nhưng anh vẫn tiếc hùi hụi nếu tôi bỏ ra vài triệu mua một bộ vest mới cho anh.
Mỗi khi mua sắm vật dụng trong nhà, chúng tôi lại cãi nhau một trận mới thỏa thuận xong. Chồng tôi luôn cho rằng phải tiết kiệm phòng khi đau bệnh.
Tôi biết anh đúng nhưng dành dụm cũng phải chi tiêu. Dành dụm như anh, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc thì tôi chịu.
Vì keo kiệt nên vợ chồng tôi rất hiếm khi đi ăn nhà hàng hay đi chơi những nơi xa xỉ. Việc mua sắm của tôi cũng phải dè chừng chồng.
Anh hỏi, tôi đều nói giá thấp đi rất nhiều lần. Nếu không anh sẽ vì tiếc tiền mà chúng tôi lại cãi nhau.
Ảnh minh họa
Từ ngày con học mẫu giáo đến giờ, 20/11 hàng năm chúng tôi đều biếu cô giáo một xấp vải áo dài tầm 400.000 đồng là xong nhưng năm nay, tôi muốn thay đổi, tặng món quà tầm tiền triệu.
Biết tính chồng nên tôi chỉ nói sẽ mua quà đắt hơn mọi năm tặng cô chứ không dám nói thẳng ý định. Vậy mà chồng tôi đã nhăn nhó với tôi suốt mấy ngày.
Anh cứ lải nhải: ‘Có mỗi ngày 20/11 mà cũng làm quá lên. Quà cáp cho tốn tiền, chạy theo trào lưu, chỉ cần có tấm lòng là được rồi’.
Bỏ ngoài tai, tôi âm thầm đi mua một bộ trang điểm có thương hiệu. Đem hộp quà về, tôi yên tâm nghĩ rằng chồng mình sẽ không nghi ngờ gì.
Tối đó, khi tôi chuẩn bị đi đón con và mang quà đi tặng, chồng chỉ hỏi là cái gì vậy? Tôi bảo bộ đồ trang điểm, không đắt lắm. Anh không nói gì nữa mà giục tôi đi nhanh về nhanh.
Video đang HOT
Đến nơi, chờ học sinh và phụ huynh ra về hết, tôi mới vào nhà cô ngồi chơi rồi tặng quà. Cô không nhận, tôi phải nói mãi cô mới nhận và bảo ‘ Sao chị khách sáo quá!’.
Tôi hồ hởi bảo cô mở ra xem. Lúc đó tôi nghĩ, chắc cô vui lắm. Thấy tôi nhiệt tình, cô giáo cũng vui vẻ bóc quà.
Ảnh minh họa
Khi hộp quà bung ra, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ ngượng.
Bộ trang điểm đẹp long lanh, sang trọng biến mất. Thay vào đó là hộp phấn mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng biết đó là hàng nhái, rẻ tiền, được bán tràn lan ở chợ. Thậm chí dưới ánh đèn vẫn nhìn thấy vết bụi bám trên mặt hộp phấn.
Nhìn cô giáo, tôi thật không biết diễn tả tâm trạng thế nào. Theo phản xạ tự nhiên, tôi gượng cười rằng mình lấy nhầm sau đó vội vã chụp lấy bộ trang điểm ấy, rồi xin lỗi và nhanh chóng dẫn con về.
Trên đường về, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Về nhà thấy chồng đang ngồi xem tivi, tôi đưa anh xem món quà và hỏi anh có biết chuyện gì xảy ra không? Có phải anh đổi quà không?
Chồng tôi thừa nhận ngay lập tức. Anh lớn tiếng nạt lại tôi là phung phí, vung tay quá trán. Anh nói anh đã mang bộ trang điểm đó đi trả lại và phải chịu khấu hao mất mấy trăm ngàn.
Hai chúng tôi cãi nhau to. Tôi không tưởng được chồng mình lại keo kiệt bủn xỉn đến vậy. Anh còn làm xấu mặt tôi, khiến tôi không dám nhìn thẳng mặt cô giáo của con nữa.
Suốt ngày nay, chúng tôi vẫn không ai nói với ai tiếng nào. Tôi đang có ý định mua quà tặng lại cô giáo nhưng không biết nên nói thế nào cho cô nhận, vì cũng qua 20/11 rồi.
Còn ông chồng keo kiệt của tôi, ai có cách gì trị ‘lão’ thì bày tôi với. Chứ cứ như thế này, tôi tổn thọ vì tức giận với lão mất thôi.
Theo Tinngan
'Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em'
Quay lại, bất ngờ thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh cuống quít tìm váy mặc lại cho tôi.
Tôi và anh sinh ra, lớn lên ở hai tỉnh xa cách, chỉ gặp nhau khi cùng đỗ vào đại học y khoa và là bạn chung lớp. Anh hơn tôi 2 tuổi nhưng do đi học muộn nên chúng tôi mới có cơ hội gặp nhau.
Thú thực, những ngày đầu mới nhập học, tôi chẳng mấy chú ý đến anh vì anh gầy gò, bé nhỏ, ăn mặc lại quê mùa trong khi hồi đó, do gia đình khá giả nên tôi ăn diện nổi bật trong khoa.
Tuy nhiên, khoảng nửa năm sau khi nhập học, anh được bầu làm lớp trưởng và tham gia chỉ đạo, hướng dẫn mọi hoạt động của lớp, lúc này tôi bắt đầu chú ý đến anh. Tôi thích tính ngay thẳng, dứt khoát nhưng vô cùng linh hoạt và hài hước của anh.
Có thể nói chỉ khoảng một năm sau khi nhập học, anh như trở thành một ngôi sao của lớp và cả khóa tôi hồi đó không chỉ bởi anh học rất giỏi mà còn bởi anh có phong cách hào hiệp, tốt bụng lại nhiều tài lẻ.
Những phát ngôn hay các bài thơ của anh thời đó được chúng tôi nô nức đón nhận và truyền tai nhau như một hiện tượng.
Cũng như nhiều bạn nữ cùng lớp và cùng khoa khác, tôi đã xiêu lòng trước người lớp trưởng này.
Tuy nhiên, không giống như các cô gái bẽn lẽn khác, thích anh mà chỉ giữ trong lòng hay kín đáo phát tín hiệu, tôi mạnh dạn tiếp cận anh bằng mọi cách.
Vì nhà tôi ở gần trường đại học nên tôi thường xuyên rủ anh và các bạn cùng lớp về nhà tôi ăn uống, chơi đùa.
Tôi cũng là người đầu têu ra các chuyến dã ngoại vào cuối tuần và tất nhiên mục tiêu không gì khác là để kéo anh tham gia cùng.
Ảnh minh họa
Sau một thời gian có các hoạt động chung, càng ngày tôi càng nhận ra tôi và anh có những điểm chung.
Thế rồi, tôi và anh cùng một số bạn khác lập thành hội 'Ngũ quái' chơi thân thiết với nhau.
Từ khi lập nhóm chơi riêng, tôi và anh càng có dịp gặp nhau, chơi thân với nhau hơn.
Khi đó, anh cũng rất quý tôi, anh rất quan tâm và thường xuyên giúp đỡ tôi trong học hành. Anh cũng thường xuyên chia sẻ, tâm sự mọi vui buồn.
Tuy vậy, tất cả chỉ dừng lại ở mức độ đó. Anh lúc nào cũng điềm đạm, giữ khoảng cách chuẩn mực với tất cả các bạn nữ.
Trong khi đó, tôi thì cảm thấy rất sốt ruột và muốn được sở hữu anh cho riêng mình.
Tôi nhiều lần viết thư tỏ tình và qua sky, facebook tôi cũng thường xuyên ngỏ ý với anh nhưng đáp lại, anh chỉ khéo léo đưa ra câu nói hàm ý: Làm đàn ông không thể nói yêu khi không biết chắc sẽ lấy được người đó.
Nghĩ rằng anh muốn đi làm, có sự nghiệp rồi mới tính đến chuyện yêu đương và cưới vợ, tôi âm thầm kiên trì chăm sóc, vun vén cho tình yêu đầu đời và chờ đợi lời yêu từ anh.
Sau khi ra trường, cả tôi và anh đều tìm được việc tốt như ý. Đáng nói hơn nữa, công ty anh lại ngay gần nhà tôi.
Lúc này, tôi quyết định mạnh dạn thúc đẩy mối quan hệ. Và vì muốn giữ anh bên mình, tôi đã phạm phải sai lầm lớn.
Tối đó, do bố mẹ và các em tôi đều đi du lịch, chỉ còn mình tôi ở nhà nên tôi đã mời anh đến nhà ăn tối với lý do muốn nhờ cài phần mềm photoshop.
Hôm đó, anh tới và còn mang tặng tôi túi hoa quả anh mua trên chuyến đi công tác.
Buổi tối hôm ấy, chúng tôi đã có bữa tối rất vui vẻ. Sau bữa ăn, anh còn ở lại cài một số phần mềm và cả trò chơi vào máy tính cho tôi đến muộn vẫn chưa xong.
Nhân lúc này, trong khi anh hì hục trước bàn máy tính, tôi âm thầm làm cái điều mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn còn đỏ mặt.
Tôi nhẹ nhàng chốt lại cửa phòng, kéo tuột chiếc váy ra khỏi người mình và ôm lấy anh từ phía sau.
Trong bối cảnh hai người quý nhau và dưới không gian riêng tư như vậy, tôi cứ ngỡ anh sẽ hưởng ứng tình cảm của tôi.
Đâu ngờ, vừa quay lại, thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh tỏ ra lúng túng.
Sau phút lưỡng lự, anh đứng bật dậy, gỡ tay tôi ra, cuống quýt với chiếc váy tôi vừa tháo bỏ và mặc lại vào người cho tôi.
Khi tôi còn đứng như trời chồng, chưa biết nói sao thì anh dịu dàng nhìn vào mắt tôi và nói: 'Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em'.
Rồi anh tắt máy tính và vội vã mở cửa, ra khỏi nhà tôi, lao vào màn đêm như thể không muốn trông thấy sự tẽn tò, bối rối của tôi.
Tối đó, tôi đã dằn vặt và tự trách bản thân mình ghê gớm. Tôi xấu hổ đến mức nhiều tuần sau đó, tôi không dám nhắn tin hay gọi điện gì cho anh nữa.
Quả đúng như triết lý của anh, làm đàn ông không thể nói yêu khi không biết chắc sẽ lấy được người đó, một ngày anh hẹn tôi đi cà phê và tâm sự rằng anh rất quý tôi, có nhiều lúc cũng nhớ tôi và hiểu tình cảm của tôi nhưng anh luôn phải cố né tránh bởi anh nghĩ anh không thể lấy tôi làm vợ được.
Anh từ lâu đã nuôi ý định ra nước ngoài định cư cùng với anh trai. Anh nói tôi hãy thông cảm và coi anh như một người bạn tri kỷ.
Buổi tối bẽ bàng đó đã qua đi được 2 năm, tôi giờ đã hạnh phúc bên người chồng thành đạt và yêu thương vợ nhất mực.
Thú thực đến giờ nghĩ lại tôi luôn phải cảm ơn anh vì buổi tối đó đã ngăn tôi lại, giữ lại cho tôi sự vẹn nguyên và nhờ vậy mà tôi đã tự tin có được tình cảm trọn vẹn dành cho người chồng hiện tại của mình.
Giờ đây, mỗi khi nghe chồng ngợi ca rằng: 'Anh không ngờ giữa thời đại này anh còn tìm được một người con gái dành vẹn nguyên cho chồng như em. Anh hạnh phúc quá đi', tôi lại thầm cảm ơn anh.
Nếu như ngày ấy, anh không lùi lại như vậy, biết đâu hôm nay tôi đã không có được gia đình hạnh phúc như thế này?!
Theo Tinngan
Vừa tân hôn xong đã chết điếng vì chồng Điện thoại của Phong rung lên, tin nhắn đến: 'Hai đêm vừa qua thật tuyệt. Cám ơn anh!'. Hân được nhận vào thực tập trong phòng kinh doanh của một công ty tư nhân có tiếng ở thành phố. Ngay ngày đầu đến đây, cô đã bị ấn tượng bởi vẻ lãng tử, hào hoa của Phong - anh trưởng phòng lớn hơn...