Bầu đứa thứ 3 là con gái, chồng bắt phá ngay
Tôi lấy chồng, lấy người là con trưởng trong nhà nên chuyện sinh cháu trai cho gia đình thực sự là áp lực lớn.
6 năm sinh 2 con gái
Tôi lấy chồng, lấy người là con trưởng trong nhà nên chuyện sinh cháu trai cho gia đình thực sự là áp lực lớn. Chồng tôi chịu trách nhiệm đủ mọi chuyện trong gia đình nên anh là cháu đích tôn trong nhà. Nói chung, biết lấy con trưởng sẽ chịu trách nhiệm nặng nề nhưng vì yêu chồng nên tôi chấp nhận, coi như đó là trọng trách mình làm, là thứ mình phải gánh vác khi yêu anh.
Bố mẹ chồng và gia đình chồng đối với tôi không có gì khó khăn cả. Cả nhà ai cũng quý mến tôi, bố mẹ tôi cũng quan tâm lo lắng cho tôi lắm. Ngày đó tôi mang bầu con gái là đứa con đầu lòng. Mẹ chồng tôi có vẻ cũng hơi sốt ruột nhưng mẹ lại nghĩ, chúng tôi còn cơ hội sinh đứa thứ hai nên không phải lo. Vì là, tôi vốn chịu áp lực sinh con trai, để bố mẹ tôi có cháu trai, thế nên tôi cũng đau đầu mệt óc lắm. Tôi hi vọng, mình sẽ có con trai ngay từ lần đầu mang bầu, thế mà lại không đạt được mục đích, tôi cũng âu lo nhiều.
Sinh đứa con gái đầu lòng bố mẹ chồng tôi cũng cưng cháu lắm. Ông bà chiều chuộng cháu, tôi mừng vô cùng. Tôi cũng mong đứa con thứ hai sẽ là con trai cho bố mẹ yên tâm. Chỉ là, chồng tôi có vẻ sốt ruột hơn cả, anh không hài lòng vì tôi sinh con gái, tuy là anh hiểu chuyện sinh con trai hay gái là do chồng chứ không có liên quan gì người vợ. Thế mà anh cứ khó chịu, cau có với tôi. Anh đã ra &’tối hậu thư’ với tôi là, nhất định lần thứ hai phải sinh con trai, phải tính toán cho cẩn thận. Tôi thì biết sao được, vì bản thân tôi đâu thể nói sinh con trai là sinh ngay được, nếu thế thì tôi đã sinh ngay từ đầu chẳng phải để phải đau đầu vì chuyện mong ngóng này.
Tôi cam lòng, chấp nhận sự khó chịu của cả nhà, nhất là chồng tôi, anh cau có vô cùng, để bình yên sinh ra đứa con thứ hai. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thời gian sau đó, tôi lại mang bầu. Sau hơn 3 tháng, tôi biết mình có thai con gái, cả nhà chồng tôi ai cũng buồn rầu, khó chịu với tôi. Mẹ chồng tôi trước giờ không nói chuyện này, cưng cháu gái hết mực, thế mà giờ mẹ lại bực mình với tôi. Mẹ cũng cho rằng, chuyện tôi không sinh được con trai là do tôi chứ không phải do con trai mẹ. Mẹ không còn vui vẻ, cởi mở với tôi như trước nữa, bố tôi cũng vậy.
Tôi cam lòng, chấp nhận sự khó chịu của cả nhà, nhất là chồng tôi, anh cau có vô cùng, để bình yên sinh ra đứa con thứ hai. Đứa con thứ hai của tôi dù là con gái, không được như tôi mong đợi nhưng tôi không hề có điều gì với con. Tôi yêu thương con và thậm chí còn thương con hơn cả con thứ nhất, vì đứa con này chịu thiệt thòi từ gia đình, chắc chắn sinh ra sẽ bị cả nhà ghét bỏ. Nghĩ mà tội cho con.
6 năm tôi sống ở nhà chồng và sinh hai đứa con gái. Tôi buồn vì chồng không yêu thương tôi như những gì tôi nghĩ. Tôi không ngờ anh lại nặng chuyện trai gái như thế. Lòng tôi đau khổ vô cùng, tôi cảm thấy mình càng phải bù đắp cho con, thương con, chăm con nhiều hơn.Bố mẹ chồng tôi cũng không còn như trước, giờ cả nhà lạnh lùng với tôi, với cả con của tôi nữa. Nhưng biết làm sao được, chỉ có vậy thôi thì đành chấp nhận. Chỉ buồn là gia đình chưa hiểu, chuyện trai gái không phải do tôi quyết mà được.
Cố sinh đứa thứ 3, lại là con gái
Rồi chồng tôi lại ép tôi mang bầu, bảo là, phải mang bầu đứa con trai thì mới được thôi sinh nở. Thôi thì, muốn sống yên trong nhà này thì phải chấp nhận thôi, tôi cũng đành tính chuyện sinh đứa con thứ ba. Nhưng, khổ thay, khi vừa biết tin tôi mang thai con gái, chồng tôi lập tức bắt tôi phá thai. Tôi không tin là anh lại ác như vậy, không tin là anh lại có thể đối xử tồi tệ như vậy. Dù sao, đó cũng là con của chúng tôi, tại sao anh có thể hi sinh giọt máu của mình như thế.
Bây giờ, tôi cảm thấy mệt mỏi quá, tôi thấy mọi chuyện quá là bức xúc. Thế chả lẽ, sau này, tôi cứ có bầu con trai thì anh mới chấp nhận hay sao, còn là có bầu con gái thì phá thai à?(ảnh minh họa)
Tôi đau khổ quá, tôi không làm thì anh nhất định ép. Đã sinh đứa con thứ ba rồi còn đòi hỏi gì nữa, mà anh còn ép tôi như vậy. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì chồng vô cùng. Tình yêu tôi dành cho anh nhiều như vậy, tôi muốn được ở bên anh nên mới chấp nhận chuyện lấy con trưởng, thế là giờ anh lại hành hạ tôi ra nông nỗi này.
Bây giờ, tôi cảm thấy mệt mỏi quá, tôi thấy mọi chuyện quá là bức xúc. Thế chả lẽ, sau này, tôi cứ có bầu con trai thì anh mới chấp nhận hay sao, còn là có bầu con gái thì phá thai à? Anh là chồng mà ích kỉ, mà nhỏ mọn và quan trọng hơn cả là anh không hề yêu thương mẹ con tôi. Tôi không thể làm chuyện thất đức nữa, giết con của mình mà sống vui được sao. Tôi phải làm sao trước chuyện này đây?
Theo VNE
Tân hôn đầy nước mắt của gái nghèo
Lấy chồng, những tưởng sẽ có những tháng ngày hạnh phúc và một đêm tân hôn vui vẻ bên chồng, ai ngờ, chị gặp phải một tấn bi kịch của cuộc đời.
Đó là nỗi đau khổ vô bờ bến ngay trong ngày chị trở thành cô dâu, làm vợ của anh, người đàn ông yêu thương chị tha thiết.
Chị yêu anh 2 năm thì tính chuyện cưới xin, về nhà anh ra mắt. Ngay từ đầu, bố mẹ anh đã không đồng ý chị vì gia đình hai nhà không môn đăng hộ đối. Nhưng vì anh yêu chị, quyết tâm lấy chị, chiến đấu với gia đình chồng gần 1 năm trời, cuối cùng, chị cũng được đồng ý. Đám cưới của chị tổ chức to nhất làng, phần vì nhà trai thích làm rầm rộ để ra oai với thiên hạ, phần vì, chồng chị cũng không muốn chị bị thiệt thòi. Nhưng ý đồ của chồng chị và gia đình chồng chị hoàn toàn khác nhau. Chỉ có chị hiểu điều đó, còn anh, có thể anh không hiểu hoặc cố tình không hiểu.
2 năm yêu anh, chị đã phải nếm trải rất nhiều điều tiếng. Đến bây giờ, có lẽ, gia đình anh cũng không đồng ý chị, nhưng vì bản thân, vì người yêu, chị chấp nhận cảnh này. Chỉ còn hi vọng, sau khi về làm dâu, chị và gia đình chồng sẽ hiểu nhau hơn. Hi vọng, họ sẽ hiểu tấm chân tình của chị và chấp nhận chị như người trong nhà. Dù gì thì, tình cảm gắn bó giữa hai người cũng không thể nói thôi là thôi được. Chị phó mặc cho số phận.
Anh là chàng trai con nhà giàu lại là người thành phố nên tất nhiên, bố mẹ anh sẽ không ưng chị, chỉ vì lý do là chị không môn đăng hộ đối và không đạt tiêu chí con dâu của họ. Chị cũng sợ lắm, sợ bước chân vào nhà giàu và một khi người ta đã coi thường mình thì chẳng thể nào cứu vãn được.
2 năm yêu anh, chị đã phải nếm trải rất nhiều điều tiếng. Đến bây giờ, có lẽ, gia đình anh cũng không đồng ý chị, nhưng vì bản thân, vì người yêu, chị chấp nhận cảnh này. (ảnh minh họa)
Hôm về làm dâu, sau khi mọi việc xong xuôi, chị phải lao ngay vào việc dọn dẹp. Một mình chị bao nhiêu việc, còn người nhà anh thì kiếm cớ mệt, cứ ngồi đó nghỉ ngơi rồi tám chuyện. Chị chẳng lẽ không mệt, nhưng nào có ai giúp gì chị đâu. Họ cho rằng, con dâu mới phải làm việc đó là đúng. Nhưng, chị vừa mới tiếp khách bao nhiêu, đi một chặng đường dài lại dọn dẹp như thế thì sức nào chịu được. Nhưng không ai nói với chị một câu, không ai bảo chị nghỉ ngơi, tất cả cứ để chị dọn cho đến khi kiệt sức.
Đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc của chị lại biến thành một đêm đầy nước mắt. Mẹ chồng chị lên tận phòng gõ cửa, bảo hai đứa chị xuống đếm phong bì. Đếm được bao nhiêu thì mẹ chị bảo, đưa cho mẹ cầm, rồi sau này hai đứa thích tiêu thì hỏi mẹ. Nhưng rồi, mẹ chị lại hỏi đến chuyện của hồi môn. Mẹ chồng bảo sao không thấy gia đình chị cho vàng bạc gì cả, cũng không thấy ai trao vàng trong ngày cưới. Chỉ có nhà chồng là trao vàng, còn nhà chị thì chẳng thấy đâu.
Mẹ chị bảo, &'biết ngay là cái nghèo nó ló ra, không có thì cũng nên đi vay mượn hay kiếm chác đâu đó để làm mát mặt nhà chồng chứ ai lại làm ăn thế, người ta cười vào mặt'. Nghe mẹ chị nói, chị phiền lòng lắm. Chị giải thích rằng, nhà chị điều kiện khó khăn, bố mẹ cũng không có nên chị cũng không muốn nhận của bố mẹ. Thế là mẹ chồng chị bĩu môi dài bảo: "Biết khó khăn lại còn đòi trèo cao".
Cả đêm ấy, đêm tân hôn của chị và anh, chị không ngủ, mặc cho anh động viên, an ủi chị. Anh không dám nói lại mẹ anh lời nào, đó là tín hiệu xấu, báo hiệu cuộc hôn nhân không hạnh phúc của chị nếu chị cứ sống chung cái nhà này. Một gia đình như thế, làm sao chị có thể hạnh phúc được. Một gia đình mà bao nhiêu người đều coi thường chị, đến chồng cũng không có tiếng nói thì chị vui vẻ làm sao. Chị khóc hết nước mắt cho đêm tân hôn, chị xót xa cho phận mình.
Không biết, quyết định lấy anh có đúng không nhưng bây giờ chị đã thấy hoang mang lắm rồi. Chỉ còn hi vọng ở nơi chồng, mong sao, chồng chị tâm lý và thương yêu chị, như thế, chị mới có động lực để tiếp tục sống tốt hơn trong gia đình đầy khắc nghiệt này...
Theo VNE
Cô độc giữa nhà chồng Lấy chồng 2 năm, tôi bị cả nhà chồng ghét bỏ. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy. Thời gian đầu về nhà chồng, cả nhà đối đãi với tôi bình thường, không quá tốt nhưng chẳng ai khó chịu về tôi. Thế mà, khi tôi sinh con xong, mọi chuyện bắt đầu. Ngày tôi mang bầu, cả nhà chồng không...