Bất ngờ trước câu hỏi của mẹ bạn trai trong ngày đầu ra mắt
Tôi nghe mẹ người yêu nhắc lại chuyện xảy ra trước đó mà ngỡ ngàng.
Ảnh minh họa
Yêu nhau hơn một năm nhưng tôi chưa từng về nhà Nguyên lần nào. Nguyên nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi đúng kiểu là mối tình chị em nơi công sở. Ban đầu Nguyên tỏ tình, tôi đã từ chối nhưng rồi lại mềm lòng trước sự kiên trì của cậu ấy. Cuối cùng, tôi cũng chấp nhận Nguyên và thay đổi cách xưng hô phù hợp hơn.
Nguyên nhiều lần muốn tôi về nhà anh ấy chơi nhưng tôi không chịu. Tôi sợ bị gia đình anh phản đối vì giữa chúng tôi có nhiều chênh lệch. Nguyên cao to, đẹp trai, năng lực và sự tự tin rất lớn. Còn tôi nhỏ con, chẳng khéo ăn nói. Tôi vào công ty sớm hơn Nguyên mấy năm mà mới lên chức trưởng phòng, còn anh ấy lại đang giữ chức phó phòng rồi. Trong tương lai, có khi Nguyên còn giành cả “ghế ngồi” của tôi nữa kìa.
Video đang HOT
Hôm qua, trước sự nài nỉ của người yêu, tôi buộc phải ra mắt nhà chồng tương lai. Thật ra tôi cũng muốn dứt khoát một lần. Nếu như bố mẹ anh không chấp nhận thì tôi sẽ buông tay sớm cho đỡ đau khổ và đỡ mất thời gian của nhau.
Vậy mà mọi chuyện trái ngược với tính toán của tôi. Mẹ Nguyên thấy tôi đến thì mừng rỡ ra tận cổng đón. Bà hồ hởi nói đã nghe Nguyên nhắc về tôi rất nhiều và cũng xem ảnh của tôi rồi.
Tôi vừa ngồi vào ghế, bà đã hỏi ngay: “Cháu không nhớ ra cô à?”. Tôi ngờ ngợ một lúc rồi giật mình: “Có phải là cô bán nước ở trước cổng trường không ạ?”. Mẹ Nguyên cười giòn tan, gật đầu. “Nếu hôm đó không có cháu, cô không biết mình có còn ngồi đây không nữa? Thật mừng vì con trai cô yêu được một cô gái lương thiện, giúp đỡ người khác tận tâm như cháu”.
Cách đây mấy tháng, tôi đến nhà chị gái chơi, sẵn tiện ghé đón cháu (con của chị gái tôi) ở trường tiểu học. Lúc mua nước cho con bé, cô bán nước bỗng mặt tái nhợt nhạt rồi ngất xỉu. Tôi hốt hoảng gọi điện cho xe cấp cứu và đưa cô ấy đến bệnh viện. Khi bác sĩ cấp cứu ổn thỏa, tôi mới yên tâm đi về.
Mẹ của Nguyên kể lại chuyện, anh ấy nghe rồi thốt lên bất ngờ vì chưa từng nghe tôi kể chuyện này. Hóa ra người giúp đỡ mẹ anh ấy lại là tôi. Bác bảo từng muốn tìm lại tôi nhưng sau lần đó dù có để ý thể nào cũng không thấy nên bác đoán tôi không phải phụ huynh của trường đó. Nhưng run rủi thế nào mà con trai bác lại đưa ảnh tôi và giới thiệu là bạn gái. Bác bảo vừa nhìn ảnh tôi là nhận ra ngay.
Sau buổi ra mắt đầy thú vị, chúng tôi càng hiểu nhau hơn và đang dự tính chuyện kết hôn. Đúng là trái đất tròn quá, người có duyên thì sẽ gặp lại thôi. Chính tôi cũng chẳng ngờ giúp đỡ một người xa lạ lại đem về cho mình nhiều lợi thế tuyệt vời trong tương lai như vậy.
(hongnguyen…@gmail.com)
Nuôi em chồng học hết Đại học, ngày nó đưa bạn gái về ra mắt, tôi giận run người thấy 2 đứa to nhỏ trong phòng
Không chấp nhận được lời em trai nói, tôi gọi nó ra ngoài nói chuyện riêng.
Ba mẹ tôi mất sớm nên anh em tôi ở với ông nội từ nhỏ. Năm tôi học lớp 10 ông bệnh mà đi, thành chúng tôi là những đứa trẻ mồ côi bơ vơ chẳng biết bám víu vào ai. Không có tiền, tôi quyết định nghỉ học đi gom đồng nát hoặc làm thuê, ai thuê gì làm nấy, lấy tiền nuôi cậu em trai kém mình 5 tuổi. Làm thuê dần cũng quen cho đến khi đủ tuổi tôi xin vào làm công nhân.
Không muốn em thất học, không có tương lai như mình, tôi cố gắng làm lụng lấy tiền nuôi em ăn học tử tế. Được cái thằng bé học giỏi nên tôi mừng lắm, nó đỗ Đại học điểm cao, trường cũng có tiếng vậy là tôi mừng rồi. Em học năm thứ 2 thì tôi lấy vợ ngoài kế hoạch vì chúng tôi lỡ có bầu. Vừa nuôi em, nuôi vợ con tôi khá áp lực nhưng vẫn phải cố chẳng biết làm thế nào.
Vợ tôi chịu khó, thương chồng nên em cùng tôi gánh vác việc nuôi cậu Dũng. Cô ấy quý Dũng như em ruột, chưa bao giờ phàn nàn, trách móc vì phải nuôi em chồng hay lấy chồng nghèo như tôi. Nhiều khi tôi cảm thấy mắc nợ vợ nhiều lắm, cô ấy làm vợ tôi chẳng được vui sướng ngày nào, mồ hôi lúc nào cũng ướt áo. Tôi chẳng mong gì cao sang, chỉ hy vọng sau này Dũng có việc làm ổn định, thương anh chị là đủ.
Dũng ra trường, xin được việc lương cao tôi cũng mừng cho nó. Nó bảo sẽ sống ở thành phố không về quê, nó sợ cái nghèo, cái khổ... Tôi im lặng chẳng biết khuyên em thế nào khi hai anh em chúng tôi xuất phát điểm rất thấp. Sau 3 năm đi làm, Dũng đưa bạn gái về nhà ra mắt và nói sẽ cưới cô gái này làm vợ. Chuyện yêu đương của em tôi không can thiệp miễn sao nó hạnh phúc là được.
Lâu em chồng mới về, vợ tôi làm nhiều món thiết đãi hai đứa. Cô gái nó đưa về là người năng động, hay nóng, hay cười... nói chung cũng ổn. Nhìn hai chị em dâu thân thiết tôi cũng mừng, mới đầu như vậy sau sẽ ổn hơn. Vả lại hai anh em tôi không sống cùng một nhà, không ở gần ít va chạm nên chắc không có vấn đề gì đáng lo ngại chuyện chị dâu - em dâu cả.
Buổi ra mắt sẽ chẳng có gì nếu như tôi không bắt gặp Dũng kéo bạn gái vào phòng thủ thỉ với nhau. Tôi đi ngang qua vô tình nghe thấy Dũng kể về vợ tôi với người yêu, nhưng là những lời không dễ nghe chút nào. Chú ấy nói về vợ tôi như kiểu một bà mẹ kế độc ác, nhiều mưu tính, không đối xử tốt với em chồng. Dũng nói không thích vợ tôi, dặn bạn gái đừng thân thiết gì...
Không chấp nhận được lời em trai nói, tôi gọi nó ra ngoài tâm sự. Tôi hỏi Dũng tại sao lại nói vậy, nó ậm ừ bảo không thích chị từ trước. Từ ngày tôi lấy vợ sự quan tâm, chiều chuộng tôi không dành duy nhất cho nó nên nó bực. Chú ấy cho rằng chị dâu chỉ tốt với em chồng để lấy lòng tôi thôi. Thở dài trước những suy nghĩ của em trai tôi không ngờ nó có thể thốt ra những lời đó. Vợ tôi vất vả tiết kiệm từng đồng nuôi Dũng ăn học, vậy mà lại bị em trả ơn như vậy cô ấy biết sẽ buồn thế nào. Tôi nhìn vợ mà thương, tôi không biết mình nên làm gì đây khi không bảo được em trai?
(Xin giấu tên)
Kết hôn với người đàn ông theo đuổi suốt 5 năm, nhưng ngay đêm tân hôn, đọc được tin nhắn của anh tôi mới thấy mình nực cười Khi bước chân vào đại học, bạn thân tỏ tình với tôi nhưng tôi không chấp nhận. Từ trước đến giờ, tôi không có chút tư tình nào nên giờ nói lời yêu tôi cảm thấy vô nghĩa, không hề rung động. Ngay từ nhỏ tôi đã được mọi người khen ngợi có vẻ ngoài xinh xắn và đáng yêu. Bố mẹ tôi...