Bất lực khi nhìn vợ vào nhà nghỉ với bồ
Người ta bảo tôi là người chồng nhu nhược, tôi xin nhận hết. Bởi đúng là tôi nhu nhược thật, tôi đâu phải là người mạnh mẽ, biết quản thúc vợ con gì đâu.
Vì ngay chính vợ mình, tôi cũng không bảo được thì còn sao dám nhận những lời khen ngợi từ người khác. Người ta chê tôi còn tốt, chứ họ chửi thì tôi nhục lắm…
Ngày đó tôi lấy vợ, vợ tôi là người con gái tuyệt vời. Ai cũng bảo tôi giỏi vì tán được em. Người như em, xinh xắn, dễ chịu, ăn nói giỏi, công việc ổn định thật chẳng thiếu gì người yêu. Nhưng nhờ sự kiên trì của tôi, tôi đã chinh phục được trái tim người đẹp. Chúng tôi trở thành một cặp đôi mà ai ai cũng phải trầm trồ.
Tôi yêu cái tính nết của em, yêu sự tự nhiên, vui vẻ và hài hòa của cô gái ấy. Tìm hiểu và đem lòng yêu thương nhau hơn 1 năm thì chúng tôi tính chuyện cưới xin khi mọi thứ đã ổn định. Công việc cũng tốt nên chúng tôi đã tiến tới hôn nhân nhanh chóng để hi vọng sinh một đứa con.
Vợ chồng tôi có những ngày tháng đầu hôn nhân thật sự hạnh phúc. Chưa bao giờ thấy em càu nhàu về điều gì cả. Bản thân em cũng rất thoải mái với họ hàng nhà nội, tôi cảm thấy hài lòng. Em giỏi giao tiếp tới nỗi, cả nhà tôi, ai cũng khen ngợi em. Họ hàng tới chơi cũng khen em hết lời. Dù họ không khen trước mặt, nhưng sau đó, họ có nói tôi có phúc nên lấy được người vợ tốt.
Em mua cho gia đình tôi biết bao nhiêu là đồ đạc xịn. Ngôi nhà cũ bây giờ em sửa, cất lên 2-3 tầng khiến cả nhà tôi hài lòng, bố mẹ thì ngợi khen em. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Công việc của em thuận lợi. Em có nói với tôi rằng, có ông sếp cơ quan thấy em xinh đẹp, có năng lực nên đã chủ động đề nghị tạo điều kiện cho em. Em cũng bảo tôi đừng nghi ngờ gì cả, vì em biết, đàn bà đẹp mà muốn thăng tiến, dễ bị đàn ông lợi dụng. Em đã nói với tôi trước để tránh bị hiểu lầm. Tuy nhiên, vì sự đố kị và ghen tuông, tôi vẫn cảm thấy bất an vô cùng.
Lúc nào tôi cũng lo lắng, sợ hãi, liệu vợ mình có cặp kè với người đàn ông nào đó để tiến thân không. Vì càng ngày, em càng ăn diện hơn. Tiền em cũng mang về khá nhiều, cảm giác rất viên mãn. Em hay kể cho tôi công việc công ty, nào là gặp người này, chị kia, anh này… toàn là người có máu mặt, làm ăn tốt.
Em mua cho gia đình tôi biết bao nhiêu là đồ đạc xịn. Ngôi nhà cũ bây giờ em sửa, cất lên 2-3 tầng khiến cả nhà tôi hài lòng, bố mẹ thì ngợi khen em. Hàng xóm nhìn em tấm tắc bao nhiêu thì họ lại liếc mắt sang, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng bấy nhiêu. Họ bảo tôi số tốt, lấy được người vợ giỏi chỉ ở nhà cũng sống sung sướng. Nhưng tôi vẫn đi làm, vẫn kiếm tiền, chỉ là tiền tôi không bằng em mà thôi.
Giờ tôi cảm thấy bị xúc phạm khi càng ngày em càng có ý xa lánh tôi. Em góp ý tôi đủ chuyện, nào là ăn mặc, nào là chuyện thay đổi phong cách đi đứng. Em bảo nhìn tôi thiếu lịch sự, không có tác phong. Nghe em nói, tôi bực lắm. Hóa ra giờ tôi phải thể hiện là người phong độ khi đi bên cạnh em, không thì em sẽ xấu hổ vì có người chồng như tôi sao?
Có phải tôi quá kém hay tại em quá kênh kiệu, quá tự tin, cho rằng mình tự quyết cái gia đình này? Hay là tại em nghĩ tôi vô dụng? (ảnh minh họa)
Hôm nay, tôi lại làm một gã chồng khờ nhưng tôi lần theo dấu vết của em khi em nói đi công tác 2 ngày. Và tôi phát hiện, em đi cùng với người đàn ông khác, hai người họ tình tứ như vợ chồng. Tôi cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt. Em đã lừa dối tôi, đã biến tôi thành gã chồng ngu ngốc vì những lời thú nhận và lời hứa không có gì từ phía em. Tôi tin em nhưng sự nghi ngờ cũng không phải là thừa. Tôi đã làm em trở thành người phụ nữ khinh rẻ chồng.
Có phải tôi quá kém hay tại em quá kênh kiệu, quá tự tin, cho rằng mình tự quyết cái gia đình này? Hay là tại em nghĩ tôi vô dụng? Bây giờ, nhìn em đi với người ta mà tôi không dám làm gì. Tôi sợ, nếu như tôi làm lớn chuyện, cái gia đình này sẽ tan nát và bố mẹ tôi sẽ thất vọng, sốc nặng về con dâu của mình. Gia đình tôi đang rất quý trọng em. Hàng xóm liệu có tin em như vậy không hay họ bảo tôi đã hèn còn sinh sự? Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Khampha
Tôi yếu sinh lý, bạn gái vẫn yêu
Có lẽ, cô ấy ở bên tôi, gắn bó với tôi và quan tâm tôi cũng chỉ vì lòng thương hại và muốn bù đắp những ngày tháng tôi đã luôn quan tâm cô ấy.
Suốt thời sinh viên, tôi và cô ấy là một cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ. Ban đầu tôi cảm thấy quý mến cô gái này khi hai chúng tôi gặp nhau trên thư viện. Không biết có phải có duyên không nhưng mỗi lần tôi lên thư viện gặp là chúng tôi hay ngồi gần nhau, vì thư viện đã kín chỗ, chỉ còn chỗ đó là trống. Lâu dần thành thói quen, tôi cứ tìm chỗ có cô ấy mà ngồi. Và cũng vì thế, chúng tôi có số điện thoại của nhau, liên lạc và thường xuyên hẹn hò nhau cùng học bài.
Những buổi hẹn lên thư viện thưa dần, thay vào đó là những cuộc hẹn hò riêng tư, cà phê, và cả chuyện đi chơi công viên này kia. Hai đứa tự nhiên thân nhau như đôi tri kỉ. Tình cảm gắn bó, dần dần chúng tôi cảm nhận được sự quan trọng của nhau. Mỗi lần đi đâu, không có cô ấy là tôi cảm thấy thiếu thốn vô cùng.
Cô ấy luôn mang lại cho tôi tiếng cười, niềm vui. Thú thực là tôi học khá hơn cô ấy, nên những gì cô ấy cần giúp, tôi có thể, tôi rất sẵn lòng. Tôi động viên cô ấy học tập và luôn quan tâm cô ấy. Với tôi, cô ấy là người quan trọng, không hiểu sao mới gặp nhau chưa lâu nhưng tôi đã cảm nhận được sự thân quen khi gần gũi người con gái ấy. Tôi nghĩ có lẽ đó là người con gái của tôi, là người mà tôi sẽ chọn trong tương lai, nhưng nghĩ đến phận mình, một chàng trai tỉnh lẻ lại chẳng có gì trong tay, tôi không tự tin bước tới gần cạnh em.
Nhưng có vẻ như thời gian không ưu ái tôi. Được nửa năm, tôi vẫn không tiến bộ, bố mẹ em thì phản đối quyết liệt. (ảnh minh họa)
Thời gian đó, dù tôi biết rõ tình cảm của mình nhưng không hiểu sao, tôi vẫn luôn giữ khoảng cách. Tôi không dám thổ lộ với cô ấy rằng, tôi yêu cô ấy. Dường như người con gái đó cũng dành tình cảm cho tôi. Chúng tôi cứ quan tâm nhau thầm lặng như vậy, cho tới một ngày, tôi chính thức ngỏ lời yêu. Ngày về ra mắt gia đình cô ấy, tôi biết, bố mẹ cô ấy không đồng ý. Và quả thực là vậy. Làm sao họ có thể chấp nhận con gái xinh đẹp của họ lại là gái thành phố cưới một anh chàng nhà quê, không có gì trong tay. Tôi cần phải nỗ lực hơn nhiều. Và khi đó, tôi đã quyết tâm sau khi ra trường sẽ tìm việc làm, kiếm một công việc tốt và chứng minh khả năng của mình sẽ lo được cho người yêu có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.
Nhưng có vẻ như thời gian không ưu ái tôi. Được nửa năm, tôi vẫn không tiến bộ, bố mẹ em thì phản đối quyết liệt. Lúc này em đã tính chuyện quan hệ trước hôn nhân, muốn có bầu trước để ép bố mẹ. Ban đầu tôi rất ái ngại nhưng sau tôi đã đồng ý, chấp nhận chuyện này. Vì quả thực tôi rất yêu em. Tôi cũng nghĩ nếu em có bầu trước, bố mẹ em không còn cách nào là phải chấp nhận cho chúng toi cưới nhau. Và chỉ cần có được em, sau đó tôi sẽ tính chuyện làm giàu, hai vợ chồng cùng phấn đấu.
Cái đêm định mệnh ấy, tôi đã đưa cô ấy về nhà trọ riêng của mình và đã đi quá giới hạn. Nhưng điều không may là, tôi khó lòng khiến cô ấy thỏa mãn. Thực sự, ngay bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy. Gần người con gái tôi yêu nhưng dường như tôi không sung sức, không khiến người yêu có được cảm giác thỏa mãn. Tôi biết mình yếu sinh lý. Và dường như cô ấy cũng hiểu chuyện của tôi. Tôi buồn vô cùng, ôm đầu khóc vì nghĩ rằng, hi vọng cuối cùng cũng không thể cho cô ấy được. Bây giờ tôi như thế này thì phải làm sao đây mới giữ được người yêu. Một kẻ trắng tay, không có gì, bị gia đình phản đối giờ thì yếu sinh lý, liệu bố mẹ cô ấy có đồng ý không. Ngay cả cô ấy cũng sẽ không còn đủ dũng khí đón nhận tôi nữa.
Cái đêm định mệnh ấy, tôi đã đưa cô ấy về nhà trọ riêng của mình và đã đi quá giới hạn. Nhưng điều không may là, tôi khó lòng khiến cô ấy thỏa mãn. (Ảnh minh họa)
Sau hôm ấy, tôi đã lặng lẽ từ bỏ người con gái mình yêu. Tôi muốn cô ấy không phải khổ vì mình, cũng không muốn làm cho cô ấy phải khó xử. Mong cô ấy sẽ có một mái ấm hạnh phúc với một người đàn ông tuyệt vời hơn tôi. Nhưng sau ngày hôm đó, chính cô ấy đã tìm tới tôi và nói không bận lòng, vì tình yêu của chúng tôi, cô ấy mong tôi cố gắng cùng vượt qua khó khăn thử thách. Tôi ái ngại lắm, vì cái chuyện yếu sinh lý này không phải là chuyện có thể dễ dàng hồi phục được. Vậy mà những giọt nước mắt của người con gái ấy đã khiến tôi động lòng. Tôi và cô ấy quay lại bên nhau.
Nhưng gần 1 năm nay, không hiểu sao khi gần người mình yêu, được người yêu quan tâm lo lắng mà tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy đang thương hại mình. Phải chăng cô ấy yêu tôi vì không muốn tôi khổ, tự ti và mặc cảm bản thân? Có phải như vậy không, chứ làm gì có người con gái lại chấp nhận một người đàn ông như tôi nhỉ, chẳng có gì còn yếu sinh lý? Xin hãy cho tôi lời khuyên...
Theo VNE
Bức xúc vì chồng bất lực, vợ dùng... đồ giả, tôi có nên ly hôn? Cách đây 6 năm, tôi và Hiên cưới nhau từ một tình yêu đẹp. Khi ấy, cả hai người đều không còn trẻ. Vậy mà khi gặp nhau, chúng tôi như bị cú sét ái tình. Chỉ sau thời gian ngắn, đám cưới được tổ chức. ảnh minh họa Chúng tôi ấn định sẽ kéo dài tuần trăng mật và chọn Sa Pa...