Bật khóc tạ ơn khi con được cứu sống, vừa nhìn mặt bác sĩ phẫu thuật tôi vội quỳ xuống
Tôi lập tức lao đến tóm lấy tay chị bác sĩ tha thiết bày tỏ lòng biết ơn. Vậy nhưng khi chiếc khẩu trang trên khuôn mặt người phụ nữ đó được gỡ ra, tôi bần thần chết lặng.
Tôi kết hôn 5 năm trước. Vợ chồng hiếm muộn, sau 3 năm chúng tôi mới sinh được một đứa con trai đầu lòng. Bởi thế mà khi nghe tin ông nội chở cháu đi chơi bị ngã bị thương nặng, trái tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người bủn rủn không đứng vững nổi.
Khi tôi đến bệnh viện thì con đã được đưa vào phòng cấp cứu. Hai tiếng chờ đợi với tôi dài như cả thế kỷ. Đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá thông báo ca phẫu thuật của con tôi đã thành công, tôi òa khóc cảm tạ trời đất. Và người khiến tôi biết ơn lúc đó nhất chính là vị bác sĩ phẫu thuật chính cho con mình.
Vợ chồng hiếm muộn, sau 3 năm chúng tôi mới sinh được một đứa con trai đầu lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi lập tức lao đến tóm lấy tay chị bác sĩ tha thiết bày tỏ lòng biết ơn. Vậy nhưng khi chiếc khẩu trang trên khuôn mặt người phụ nữ đó được gỡ ra, tôi bần thần chết lặng. Tôi choáng váng, sợ hãi, hoảng loạn, cảm xúc rối loạn khiến tôi bất giác quỳ xuống chân người đó cầu xin tha thứ. Người ấy không ai khác chính là cô bạn thân của tôi, nói đúng hơn là đã từng thân.
Tôi và Oanh chơi thân với nhau từ năm nhất Đại học, dù học khác trường nhưng lại ở chung xóm trọ. 4 năm quấn quýt, hai đứa coi nhau như chị em. Ra trường, chúng tôi vẫn là bạn bè thân thiết, còn thuê chung phòng trọ. Nhưng thú thật trong lòng tôi lúc nào cũng có phần ghen tị với Oanh, vì cô ấy xinh đẹp lại học giỏi hơn tôi, gia đình không giàu có song cũng khá giả hơn nhà tôi nhiều.
Video đang HOT
Tôi càng đố kị khi Oanh có bạn trai giàu có, bảnh trai, nhà gốc thành phố. Cuộc đời Oanh cứ như trải toàn hoa hồng vậy. Bị sự ghen tị làm mờ mắt, tôi đã gây ra tội lỗi tày đình. Thời gian đó Oanh và bạn trai giận nhau vì nó một mực lên vùng cao theo chương trình của bệnh viện, anh ta thì không đồng ý xa bạn gái.
Lúc họ giận nhau, người đàn ông kia cô đơn, tôi đã xen vào. Tôi tự biện minh cho bản thân rằng mình đã quá thiệt thòi nên cần một chỗ dựa vững chãi. Còn Oanh xinh đẹp, giỏi giang, kiếm đâu chẳng được đàn ông tốt. Nếu tôi không chớp lấy cơ hội này thì sợ rằng chẳng còn cơ hội nào nữa.
Sau đó chuyện vỡ lở, tôi và Oanh tuyệt giao, gã đàn ông kia chỉ xin cho tôi 1 chỗ làm ổn định rồi chia tay chứ không có ý định tiến xa với tôi. Sau đó thì tôi quen rồi yêu chồng hiện tại. Cứ ngỡ mọi thứ đã là quá khứ phủ bụi, không thể ngờ tôi và Oanh lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này.
Tôi biết mình bị đối xử thế cũng đáng lắm nhưng tận sâu trong lòng tôi thật sự muốn nói lời xin lỗi với cô ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi quỳ xuống phần vì muốn tạ lỗi với Oanh về sự việc trong quá khứ. Phần nữa là muốn tạ ơn cô ấy đã mang con trai lại bên tôi. Tôi không rõ Oanh có biết đó là con tôi hay không nhưng tôi chắc chắn dù có biết thì Oanh cũng sẽ hết lòng cứu chữa như biết bao bệnh nhân khác, con người Oanh là thế. Chỉ có tôi là kẻ hèn hạ, không xứng làm với bạn với Oanh.
Có vẻ Oanh cũng khá bất ngờ khi thấy tôi nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên đối xử với tôi như người xa lạ, dặn dò vài điều như người nhà bệnh nhân bình thường. Những ngày sau Oanh vẫn thăm khám, kiểm tra cho con tôi tận tình, nhưng tuyệt nhiên cô ấy không hề tỏ vẻ quen biết gì tôi.
Tôi biết mình bị đối xử thế cũng đáng lắm nhưng tận sâu trong lòng tôi thật sự muốn nói lời xin lỗi với cô ấy. Tôi có nên tìm gặp riêng Oanh, mong cô ấy tha thứ không?
Đưa người vào bệnh viện cấp cứu nên không nghe điện thoại của bạn gái, khi về đến nhà thấy việc làm của cô ấy mà tôi hoảng sợ
Không thể dừng xe nghe điện được, thế là suốt đoạn đường đến bệnh viện, điện thoại tôi liên tục đổ chuông.
Đến khi đưa người vào phòng cấp cứu, có thời gian, tôi mới mở điện thoại lên. Nhìn 21 cuộc gọi nhỡ mà tôi ngao ngán.
Tuần vừa rồi, đang trên đường đi làm về, tôi bất ngờ gặp một người đàn ông bị ngã xe. Tôi và một người nữa đã chở ông ấy vào bệnh viện cấp cứu. Trên đường đi, điện thoại tôi liên tục đổ chuông. Không cần nghe tôi đã đoán được đó chính là Vi, bạn gái tôi đang gọi điện.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi làm về muộn một chút là cô ấy lại gọi điện liên hồi, đến khi tôi bắt máy thì mới dừng gọi. Không thể dừng xe nghe điện được, thế là suốt đoạn đường đến bệnh viện, điện thoại tôi liên tục đổ chuông. Đến khi đưa người vào phòng cấp cứu, có thời gian, tôi mới mở điện thoại lên. Nhìn 21 cuộc gọi nhỡ mà tôi ngao ngán.
Dù rất bực nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nói lý do không thể nghe điện thoại được. Tưởng Vi sẽ thông cảm cho, nào ngờ cô ấy mắng tôi toàn lo chuyện bao đồng, rồi tắt máy luôn.
Biết bạn gái lại giận dỗi nên tôi vội nhờ người đi cùng trông coi giúp và chờ đến khi nào có người nhà đến rồi bàn giao.
Về đến phòng trọ, tôi giật mình khi thấy mâm cơm nằm tan hoang trên nền nhà. Ánh mắt Vi đỏ ngầu rất đáng sợ nhìn thẳng về phía tôi. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà bạn gái lại giận dữ đến vậy?
Ảnh minh họa
Vi trách tôi vô tâm, không còn yêu cô ấy nữa, vì giúp người khác mà để bạn gái đợi 2 tiếng đồng hồ bên mâm cơm. Sau đó cô ấy khóc toáng lên làm tôi thật sự chán nản.
Sao Vi không hiểu cho tôi chứ, giúp người cũng là một việc tốt, ai rơi vào tình huống của tôi cũng sẽ làm như vậy. Hôm nay mình giúp người, hôm sau sẽ có người khác giúp mình. Trong cuộc sống nhìn thấy người ta gặp nguy kịch, tôi mà bỏ đi thì quá thất đức.
Nếu tôi sống tệ bạc liệu Vi có còn yêu tôi nữa không? Đến khi giúp đỡ người thì cô ấy lại phàn nàn khiến tôi thật sự đau llongf.
Một người con gái sống ích kỷ, chỉ biết đến bản thân thế thì thật sự không thể đi hết cuộc đời với tôi được. Có lẽ sau lần này, cô ấy mà không thay đổi tính nết, chúng tôi sẽ phải chia tay.
Chuẩn bị bữa cơm tươm tất mừng sinh nhật vợ, thế nhưng tôi không thể ngờ đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Đợi mãi không thấy vợ về, tôi bắt đầu sốt ruột, lo lắng và khi chuẩn bị đi tìm vợ thì có người báo tin cô ấy bị tai nạn rất nặng, đang trên đường đi cấp cứu. Năm nay con gái 9 tuổi của tôi đột nhiên nảy ra sáng kiến đó là tổ chức sinh nhật cho mẹ. Con nói sẽ...