Bao nhiêu cho đủ để lấp đầy mùa đông?
Bất chợt mùa đông đã về
Bất chợt đông về trên phố sau những cơn mưa nhỏ. Bất chợt ta thấy cảm nhận được cái lạnh đầu mùa. Mùa đông Hà Nội mang về hơi nóng của ngô luộc, hơi thơm của khoai nướng và mùi vali của những chiếc bánh chuối nóng hổi trên những con hàng ngày ta đã qua.
Bất chợt đông về khi ta còn ngái ngủ, cái lạnh của mùa đông làm cho ta không muốn chui ra khỏi chăn ấm khi mỗi sáng thức dậy. Mùa đông về cho ta cảm giác được nằm trong chăn ấm, nằm nghe gió bấc thổi trên từng nóc nhà, để cho ta gặm nhấm những kỉ niệm mùa đông xa ngái.
Bất chợt mùa đông mang theo những cơn gió lạnh len vào từng góc phố, từng ô cửa nhỏ mỗi sáng thức dậy. Bất chợt cho ta thấy được cái ấm áp của những tia nắng vào buổi bình minh. Đông về làm cho ta thấy nhớ bát bún ốc cay cay, vị ngọt bùi của hạt dẻ nóng hay đơn giản là vị đậm đà của tách cafe nóng.
Bất chợt đông về thổi rụng những chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu, lại nhớ về những ngày còn bé được mẹ nướng cho củ khoai mỗi khi đi học về hay những ngày đi chăn trâu nướng ngô sao mà vui đến thế.
Đông về làm cho ta thèm cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng, thèm cái cảm giác còn bé được mẹ chan cho từng muỗm canh nóng hổi. Bất chợt đông về làm cho ta thấy nhớ quê nao lòng. Mùa đông này ở quê chắc là đang vào mùa, thèm sắn nướng, thèm thịt ếch nấu với đậu…
Bất chợt đông về trên phố, thấy những đôi tình nhân tay trong tay mà thấy dường như mùa đông tán biến. Thấy những chiếc áo ấm đủ màu như những bông hoa đang khoe sắc, thấy những bông cúc còn sót lại của mùa thu vẫn đong đưa theo gió. Thấy nhớ cảm giác mùa đông khi đọc ‘gió lạnh đầu mùa’ hay ‘chiếc lá cuối cùng’.
Bất chợt đông về thấy nhớ, thấy chạnh lòng, thấy cô đơn trống vắng…
…
Bất chợt đông về trên phố khuya.
Ta thấy lạnh những tâm hồn đơn lẻ.
Nếu có lẽ dòng đời không hối hả.
Để vô tình ta bị lạc mất nhau.
Có phải vậy mà mùa đông tuyết trắng phau.
Một màu trắng, một người về xa vắng.
Cây bàng gầy đứng trong gió mong manh.
Mấy lần rồi nếu đúng hẹn mùa đông
Chắc anh chỉ thấy dòng đời hối hả
Phải không em, lỡ đời không vấp ngã
Để vuột tay nhau lạc mất mấy mùa
Mùa đông đứng nhìn lại kỷ niệm xưa
Khẽ vuốt cây rung dù là cơn gió
Nhắc nhở bâng quơ bóng hình đứng đó
Đã mấy đông rồi không thấy về thăm
Có lẽ mùa đông đã quá xa xăm
Xa một tầm tay mấy lần chín tháng
Xuân thắm hạ phai thu chiều lơ đãng
Đông đến ngóng chờ rồi lặng lẽ đi
Thôi đông hãy như cô gái xuân thì
Chớm một chút cho lòng xuân mát lạnh
Ta cũng lỗi hẹn dù biết đông canh cánh
Giữ trong lòng ấp ủ những niềm riêng
Có phải thế mà đông cứ lạnh thêm?
Gửi từ email Mèo Vàng
Ảnh minh họa
Bước qua những mùa đông
Sáng nay trời thật lạnh. Đã lâu lắm rồi em không lang thang 1 mình như thế này. Hít một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí lạnh của mùa đông tràn vào lồng ngực… buốt nhẹ… Bao nhiêu cho đủ để lấp đầy cả mùa đông trong em?
Hanh hao quá.. nắng hanh hao… và gió hanh hao…
Hư hao quá…. cuộc sống hư hao… và .. con người hư hao…
Chênh vênh quá… quá khứ chênh vênh… và hiện tại chênh vênh….
Em tìm cho mình một mùa đông tròn vẹn… cô đơn … và hoang hoải. Để thấy mình đã có rất nhiều, và, mất đi rất nhiều…
Nhiều lắm những nỗi nhớ không tên…
Nhiều lắm những tiếng cười đã mất đi, mà giờ đây thay bằng im lặng và nước mắt…
Nhiều lắm những quan tâm mà ai đó dành cho em .. và giờ .. là dành cho người khác…
Nhiều lắm những hy vọng về tương lai… để rồi hiện tại em chìm trong vô vọng…
Nhiều lắm niềm tin về con người… và để rồi em không còn niềm tin nữa…
Em mải miết kiếm tìm những mảnh ghép cuộc đời chênh vênh ấy. Có những mảnh đã ghép vào … rồi vỡ vụn…, từng mảnh nhỏ cứ găm lại trong từng nỗi nhớ, như thủy tinh găm sâu vào trong da thịt… nhức nhối lắm….
Cuộc sống này như những thước phim quay nhanh chắp vá lại. Và con người vừa như kịch bản dựng sẵn, vừa như diễn viên cố gồng mình đi casting cho những kịch bản đó.
Hoặc người diễn viên ấy thấy họ không muốn diễn kịch bản ấy. Hoặc kịch bản ấy thấy diễn viên không phù hợp với nội dung của mình. Kết cục là người diễn viên đi tìm một kịch bản khác mà họ thích và kịch bản lại tìm những người diễn viên để casting…
Em sẽ là gì? Sẽ biến cuộc sống của mình thành những đoạn phim chắp vá hết kịch bản này và diễn viên kia ư? Không, em không muốn trói buộc mình vào vai diễn nào, vào kịch bản nào hết. Em muốn là chính em… tự ru mình với những nỗi đau… chống chếnh…
Ảnh minh họa
Dòng người cứ ào lên từng đợt cuốn em đi trong những nghĩ suy mông lung ấy. Dường như càng xô bồ em càng cảm thấy mình lạc lõng. Nhìn từng đôi, từng đôi đi trên phố, họ cười nói vui vẻ lướt qua em thật nhanh… cảm tưởng em chỉ còn là một điểm nhỏ đứng yên giữa trái đất đang quay ấy… Không ai cần biết đên một con người lặng lẽ giữa cuộc đời này….
… Gió táp vào mặt em lạnh buốt…
… mắt cay …
Em kéo lại chiếc áo len mỏng mảnh vòng tay quanh người… Sao cảm thấy lạnh hơn nhiều lắm? Nhớ thật nhiều hơi ấm 1 bàn tay… Bàn tay ấy đã từng nắm tay em qua đường đông đúc… Bàn tay ấy… với những ngón tay đan siết vào ngón tay em… rất chặt….
Cũng bàn tay ấy đã đẩy em ra khỏi cuộc đời người ấy…
Bàn tay ấy đã xa rồi… mãi xa rồi….
“I don’t mind spending everyday
Out on your corner in the pouring rain
Look for the girl with the broken smile
Ask her if she wants to stay awhile
And she will be loved…”
… Em cười buồn…
… mi ướt…
Có lẽ lúc này bàn tay ấy đang nắm bàn tay cô gái đó… như đã nắm bàn tay em. Bàn tay nào đó đã buông bàn tay cô ấy… để rồi… bàn tay ấy đã buông bàn tay em… để nắm lấy bàn tay cô ấy….
Hai bàn tay của hai con người đó có ấm không?
Có nỗi nhớ nào về em len lỏi vào giữa bàn tay người ấy… và cô ấy?
Gượng bước ngược chiều gió lộng…. Lạnh lắm… nhưng em chịu được… Bởi em yêu mùa đông mà….
Vì mùa đông lạnh… và cô đơn… như em…..
Em sẽ một mình bước qua những mùa đông nữa……..
Đức Hạnh – blackstar_24kt@
Ảnh minh họa
Yêu thương ngay khi còn có thể
Một ngày đầu đông xám xịt, những đám mây không giấu vẻ nặng nề khi phải mang trong mình một khối lượng nước khổng lồ chỉ chực rào rào khi có hiệu lệnh. Điện thoại trong túi tôi rung bần bật, tin nhắn của một ai đó. Đã từ lâu, tôi chẳng còn vồn vã hay háo hức chờ đợi tin nhắn từ một người nào đó. Một phần sâu thẳm trong tôi đã chết theo mối tình dai dẳng 3 năm đứt gánh giữa đường 6 tháng trước. Hụt hẫng, chới với, hoang mang và khủng hoảng. Những ngày tái nhợt và ảm đạm lần lượt trôi qua, tôi lặng lẽ đứng nhìn lòng mình không còn gợn sóng, tựa hồ như đọc một câu chuyện từ rất xa xôi.
“Trời chẳng đẹp, mưa chẳng rõ, nhưng anh nhớ em”. Tin nhắn từ một số không được lưu trong danh bạ nhưng đã quá quen thuộc tới mức tôi vẫn luôn bấm nó trong vô thức mỗi khi sờ điện thoại. Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ. Một dấu hiệu bất ngờ cho sự khởi đầu mới. Thời gian gần đây, tôi thường nghe lũ bạn rủ rỉ rằng anh luôn tò mò về cuộc sống hiện tại của tôi, rằng anh quan tâm tôi, một cách lặng lẽ nhưng lộ liễu.
Hơn 6 tháng trước, anh đã vì một cô gái lạ mặt quen biết chưa lâu, mà buông những lời phũ phàng để có thể dứt bỏ tôi. Nhiều nuối tiếc, không ít trở trăn, nhưng tôi buông tay anh dễ dàng hơn tôi vẫn nghĩ. Nếu đã chẳng thể níu chân một người nào đó, thay vì ủ rũ và đau khổ trước mặt người ấy, tại sao ta không giấu nỗi buồn cho riêng mình? Tôi đã chọn cách đứng từ xa ngắm nhìn niềm hạnh phúc mà người ấy có, chôn vùi mọi đau đớn trong lòng, và để nỗi nhớ trôi theo từng ngày…
Người ấy quay về, đột ngột như khi ra đi. Những điều tưởng như đã nằm im trong một ngăn tủ kín bị xáo tung. Những yêu thương tưởng như đã đánh mất giờ vô tình tìm lại. Tôi rơi vào những trường băn khoăn khác. Ai dám chắc rằng người ấy sẽ không khiến tôi tổn thương thêm một lần nào nữa, ai dám chắc rằng nỗi đau đã lành khô kia không bị đào sâu thêm một tấc nào nữa? Ai dám chắc?
Ảnh minh họa
Tôi luôn cố bảo vệ mình bằng cách tỏ ra vô cảm với cuộc sống này, bằng cách cười cợt với những nỗi đau và tự mãn rằng mình chẳng còn chút cảm xúc với thứ tình cảm diệu kì ấy. Nhưng tất cả đã thay đổi khi người ấy đứng trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, tựa như chưa từng xa cách.
Tôi chẳng cô đơn đến mức bị cái giá lạnh của mùa đông thôi thúc việc đi tìm một người bạn đồng hành mới. Đôi khi, tôi còn thích thú trong cái thế giới chỉ có riêng mình. Nhưng đông, với cái vẻ ảm đạm cố hữu, khiến con người ta dễ dàng tìm đến nhau hơn, nhất là khi tim họ chưa hề xa rời, dù chỉ một phút.
Tiết trời vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Lòng tôi đã đổi khác, một sự thay đổi rất nhỏ nhưng rõ ràng. Tôi với tay nhắn vài dòng ngắn ngủi. Tôi nhanh chóng bước ra phố, tìm tới cửa hàng bán len, chọn vài cuộn hợp màu, ôm vào lòng, ôm cả những yêu thương sắp có hình trở lại. Chẳng ai biết trước được ngày mai, tại sao tôi phải do dự cho chính mình thêm một cơ hội nữa để yêu thương một người nào đó, và cũng để được một ai đó yêu thương? Nếu đã biết tương lai là không định, ngày hôm nay, tôi sẽ nắm giữ mọi yêu thương mong manh.
Và tôi biết, điều duy nhất mình nên làm, là yêu thương ngay khi còn có thể.
Theo blogradio.vn
Có một nỗi nhớ chờ anh ở đây...
Nếu hai bạn đang phải cách xa nhau dù khoảng cách là hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng chục nghìn km và đang đợi chờ ngày gặp lại thì tuần này dành tặng bạn!
Trong những cung bậc cảm xúc của tình yêu thì nỗi nhớ và sự đợi chờ luôn khó gọi tên nhưng hy vọng qua những sẻ chia từ chính các thính giả bạn sẽ tìm thấy một phần của mình trong đó. Người ra đi, người ở lại đều mang những tâm trạng riêng nhưng bạn đừng quên rằng cứ một ngày trôi qua thì ngày hai người gặp lại nhau sẽ lại rút bớt đi một ngày rồi. Chúc cho những vòng tay qua webcam, những nụ hôn qua cửa sổ chat, những yêu thương đong đầy qua những lá thư sẽ khiên tình yêu của bạn thêm sâu đậm và khi ta đã đi qua sự đợi chờ, hạnh phúc cho ngày đoàn tụ sẽ ngọt ngào hơn bao giờ!
Ảnh minh họa: This is the life 2905
Lá thư trong tuần...
"Em à ... với những người đang yêu nhau sự xa vắng luôn mang lại nhiều cảm xúc. Nơi đây anh đang nhắn gửi những lời yêu thương tới em. Còn em nơi đó thì sao?
Anh không biết thời gian xa cách của chúng ta kéo dài tới bao lâu và sẽ còn xa cách đến độ nào. Nhưng anh tin rằng dù bao độ thu về hay bao độ đông sang thì nỗi nhớ anh vẫn da diết và xa nhau cũng là sự thử thách trong tình yêu, càng xa nhau tình yêu của chúng ta càng nồng thắm hơn ...Đó mới là tình yêu đích thực. Em có tin như thế không?
"Gửi chút nắng ngẩn ngơ cuối phố
Gửi chút mây phiêu lãng cuối trời xa
Thêm chút gió cho lòng ai bớt nhớ
Và chút mưa cho vợi mọi âu lo..."
Sáng thức dậy nghe gió mùa chạm cửa
Có mùa thu đi lạc xuống vai em
Bàn tay khẽ lùa mây vào trong tóc
Nắng như tơ vàng rụng xuống chân thềm .
Anh gửi lại bên hiên nhà nỗi nhớ
Mảng sương chiều lãng đãng dưới vòm cây
Gửi lại em tiếng chim trên tán lá
Cụm hoa vàng khép nép dưới mưa bay .
Anh gửi lại con đường đầy lá rụng
Hương ngọc lan thoang thoảng ở sau hè
Em có nhặt cất vào trong mái tóc ?
Để ngượng ngùng e ấp ngón tay che .
Mai anh đi lòng buồn như sương khói
Gió đầy thuyền cỏ úa giạt ven sông
Xin gửi lại buồn anh bên lá cỏ
Hỏi lòng em có biết nhớ đến anh...?
Bất chợt thu
( Cho cuncon - cho những ngày thu không anh...)
Rồi bất chợt thu về không có anh
Cái se lạnh cũng làm em tê tái
Những con đường như nối nhau dài mãi
Em chẳng biết đâu là điểm đỗ riêng mình...
Và bất chợt thu về giữa môi nhỏ hiền xinh
Em một mình ngồi hát bài ca cũ
Bài ca chẳng có hương hoàng lan quyến rũ
Bài ca chỉ nồng nàn như hương sữa thôi anh.
Và bất chợt thu về ... áo khoác mỏng mong manh
Em xo ro giữa ngàn vì sao mỗi tối
Chuỗi sao băng qua... em thấy mình tồi tội
Nguyện cầu hoài vẫn chẳng được bên anh!
Và bất chợt thu về trong khóe mắt long lanh
Em lại khóc... nhưng khác ngày xưa vẫn thế
Em lại ước... dù vẫn biết rằng chẳng thể...
Thu ngoài kia lãng đãng gió may buồn!
Bất chợt thu về không có anh...
Gửi từ Cô bé yêu màu trắng! - bienmuadong.1807@...
Thu Hà Nội gửi Paris
Cho những con tim yêu đang nồng nàn mà không được gặp nhau.
Cho những hậu phương mà một nửa kia đang hướng lý tưởng theo phong trào mang tên "làn sóng du học" ngập tràn khắp nơi.
Cho những ánh mắt ngân ngấn nước khi nhìn vào hình ảnh Webcam trên máy tính. Cho những bờ vai run lên mỗi khoảnh khắc cô đơn...
Cho những ai đang mong ngóng từng ngày, đang chứng tỏ bản lĩnh của mình để chờ đợi...
Cho những nỗ lực không ngừng nghỉ nơi xứ người để "chiến đấu".
Cho những trái tim phương xa đang hướng về một hình bóng ở quê nhà.
Cho các chị được gọi tên là "người ở lại"
Cho các anh đang đóng vai "người ra đi"
Cho những thành viên "51XF & WAG"
Cho đứa bạn thân đang từng ngày ngóng trông về xứ sở kim chi.
Cho anh và cho em.
...
Chưa đầy 1 tháng kể từ ngày máy bay cất cánh vào khoảng trời đêm đen sẫm.
11h40' thứ tư ngày 17/8/2011
Lần đầu tiên tiễn một người đi xa ở sân bay, lạ lẫm và bối rối với những thứ xúc cảm chưa có bao giờ. Vì rằng 20' sau khi anh bay là sinh nhật em. Ai đó đã nói rằng "cuộc sống là trải nghiệm" quả thật không sai, sống là trải nghiệm những cung bậc của cảm xúc trong cuộc đời. Vậy thì, người hạnh phúc, xét trên một khía cạnh nào đó, không phải là người luôn gặp những thuận lợi trong cuộc sống, không phải người từ bé đến lớn chỉ với niềm vui, mà phải là người nếm trải được nhiều cảm giác nhất, cả hạnh phúc lẫn khổ đau, cả buồn tủi lẫn vui thích. Nếu theo cái lý thuyết đó, thì yêu anh, tức là em đang tiến dần tới cái mốc hoàn thiện xúc cảm cho cuộc sống của mình, âu cũng là may mắn.
12000km, 5 múi giờ mùa hè và 6 múi giờ mùa đông. Paris, kinh đô ánh sáng, cái tên nghe thật xa vời, trước đây ngỡ như chẳng bao giờ liên quan, nay lại thành một nỗi ám ảnh. Để không chỉ riêng em, có biết bao nhiêu người sau khi đọc xong cuốn truyện "Anh có thích nước Mỹ không", đã tự mỉm cười và nói với mình rằng "Anh có thích nước Pháp không"...
Những ngày đầu tiên anh đi...
Sinh nhật em. Buồn, tủi và hụt hẫng. Nước mắt cứ chực trào ra khi mấy đứa bạn hỏi thăm "Anh đi rồi à"...
Một cái Sms gửi đến "Chúc mi SN vui vẻ bên anh yêu nhé. Tận hưởng những giây phút còn lại đi mi..."
Vừa rep tin nhắn, vừa nấc. "Đi mất rồi mi ạ"...
Thời gian này em bị mất đi những niềm vui thích cũ.
Em chẳng còn thích thú với kem và nhãn nhiều như trước.
Chẳng còn thích mấy trò game mini hay những bộ phim kinh dị.
Chẳng còn bày giấy bút ra mà vẽ vời linh tinh.
Khoảng thời gian yếu đuối và khó khăn. Những thứ nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm em nhớ anh và khóc. Em sợ cả những bài nhạc, sợ cả những bài blog radio, sợ đi ra đường, sợ nỗi cô đơn ngự trị mỗi sớm mai tỉnh giấc...
Cái còn lại trong em là nỗi nhớ, nó đang lớn một cách mất kiểm soát, và làm em mất thăng bằng.
Mọi thứ đều gợi nhớ đến anh, nhưng là một nỗi nhớ không dễ chịu và đầy mệt mỏi.
Một đôi tình nhân vụt qua làm em nhớ anh đến nghẹt thở, chỉ ước có anh ở đây. Em đã "giá như" như thế đến hàng trăm lần.
Một chiếc xe cùng loại với "con chiến mã" của anh làm em thấy quay cuồng, vô vọng khi kiếm tìm cái biển số cũ.
Một vóc dáng quen thuộc băng qua, em giật mình sững người, rồi tự nhủ "Anh đi rồi mà". Thứ cảm giác nhớ nhung đến điên cuồng ấy gặm nhấm tâm hồn em.
Bức ảnh Hồ Tây chiều ngập gió tình cờ trên facebook bóp chặt lấy đầu em. "Anh đi rồi, anh đi rồi, anh đi rồi"...
Vấn đề của em là em chưa chấp nhận được việc em sẽ không được gặp anh thường xuyên, không được long nhong trên "con chiến mã" qua từng góc phố, không được tay trong tay bên anh từng chiều, ko có rạp chiếu phim, không có cà phê sáng nữa...
Hiện tại,
Em vẫn nhớ anh nhiều như thế. Vẫn yêu anh nhiều như chưa bao giờ có thể nhiều hơn. Nhưng là một hậu phương vững vàng, chứ không "ngập úng" theo những cơn mưa trên phố Hà Nội.
Nhìn thấy một đôi tình nhân, lòng em nhẹ nhàng. Mỉm cười và thấy hạnh phúc khi nghĩ là anh đang nhớ em.
Qua góc quán quen, vui khi nghĩ đến ngày 2 đứa trở lại đây, tay trong tay rạng rỡ.
Vóc dáng quen thuộc lướt qua, vẫn giật mình nhưng rồi tự mỉm cười "Có người giống anh đến thế à"
Nghĩ đến Hồ Tây. Một chút lặng nhưng không buồn. Chắc nó cũng nhớ 2 đứa mình lắm J. Hẹn một ngày không xa nhé.
Rồi mình sẽ đền bù cho nhau những ngày thiếu rạp chiếu phim, thiếu cà phê sáng, thiếu những cái ôm, cái nắm tay...
Không đươc anh mua kem, mua nhãn thì em sẽ tự mua cho mình.
Không có anh bên cạnh lúc ốm đau thì em sẽ tự chăm sóc cho mình.
Không được nói chuyện với anh thì em sẽ học TA, đồng thời chờ anh đi học về.
Không suốt ngày ước ao hay là "giá như" nữa.
Sẽ chiến đấu thay vì than thở.
Sẽ kiên cường thay cho yếu đuối.
Sẽ mỉm cười thay vì rơi nước mắt.
Sẽ tìm thấy một "mình" đầy bản lĩnh.
Sẽ điên rồ theo cái kế hoạch đó, một lần sống đúng với mơ ước của tuổi trẻ.
Sẽ không cho bất kỳ ai có cơ hội thay thế anh.
Sẽ chỉ yêu một mình anh nữa thôi...
Sẽ hạnh phúc vì những điều thật nhỏ nhoi để tăng sức mạnh cho mình.
Hạnh phúc vì câu nói đùa "anh sẽ độc thân nếu ko lấy em"
Hạnh phúc vì kế hoạch "impossible" mà anh đưa ra.
Hạnh phúc khi vòng tay anh đưa ra trước màn hình Webcam.
Hạnh phúc khi nhận nụ hôn anh gửi qua YM!
Hạnh phúc khi đọc cái mail nhận được sáng sớm.
Hạnh phúc khi anh nói trong mắt anh vợ vẫn xinh :x
...
Thu về rồi anh ạ.
Em nhận ra hơi thở mùa thu qua làn gió đậm hương hoa sữa. Bóng thu bất chợt hiện lên trong từng ánh mắt, đậm đà rõ nét dưới ánh nhìn trong veo của mấy cô bé sinh viên năm nhất lãng mạn mỏng manh, mênh mang sâu thẳm trong nỗi niềm của sự cô đơn trong trái tim những con người đang xa cách.
Thu làm cho nỗi nhớ đầy thêm, cho mi mắt ướt nhẹ khi chợt nghĩ về ai đó, cho kỷ niệm đua nhau kéo về trong mỗi buổi sớm mai gió nhẹ... Và cho một buổi tối mưa lất phất một khung cảnh buồn đến độ nên thơ.
Thu cuối Hà Nội với em rồi đó nhỉ.
Năm cuối đại học ở cái nơi mà em vốn chẳng thích thú gì với dòng người tấp nập ngược xuôi trên đường, nhưng lại phát cuồng vì hương hoa sữa mùa thu. Chẳng thể phủ nhận được một điều, rằng không có nơi nào trên đất nước VN có thể có một mùa thu như thu ở thủ đô. Bon chen thật đấy, bụi bặm thật đấy, nhưng ko thể làm mất đi được cái chất lãng mạn mang nét đặc trưng riêng này.
Buổi tối nay đi học Tiếng Anh về. Mưa bay nhè nhẹ. Gió. Hương hoa sữa ướp đầy từng con phố, nồng nàn xúc cảm. Một chút lành lạnh. Mơn man.
Giá mà có anh ở đây để nép sau lưng anh tránh mưa, như những cặp tình nhân đang tràn đầy yêu thương kia...
Để nói với anh là em nhớ anh nhiều lắm,
Để nghe tiếng cười anh khi em nhăn mặt dỗi hờn,
Để thao thao bất tuyệt cho anh nghe về những sự suy diễn và phân tích mang đậm phong cách em,
Để ôm anh từ đằng sau, vi vu trên con chiến mã bao nhiêu năm trên từng km với anh,
Để bất chợt cắn nhẹ vào vai anh và cười khúc khích...
Anh không ở đây, không cùng em đi trong cái bức tranh thu đẹp lãng mạn này. Thu mà anh đang ở là thu xứ người, là thu ko có em bên cạnh. Giữa 2 mùa thu đó là một khoảng cách địa lý rất dài, là một giấc mơ mà em đang cố với.
Một bức tranh đẹp là bức tranh đem lại cho mỗi người một cảm xúc khác nhau, tùy vào từng hoàn cảnh và từng cách cảm nhận riêng. Như trong cơn mưa ướt tóc em, dưới ánh đèn đường từng hạt mưa nhỏ li ti trông thật đẹp, hư hư thực thực, hít căng lồng ngực cái hương thơm đầy ma lực ấy, em thả hồn mình vào một dòng suy nghĩ mênh mang. Nhớ anh. Nhớ đến nao lòng. Chùm hoa sữa anh nợ em đã được tính lãi lên thành cả mùa thu rồi đấy, anh định bao giờ mới trả cho em...
Ảnh minh họa: Alephunky
Facebook buổi tối với list danh sách onl dài dằng dặc. Những cái status tâm trạng có, vui vẻ có, và la hét cũng không ít. Mấy ngày nay onl Fb em có thói quen chạy vào wall của trang "Nhật ký" rồi viết vu vơ. Hóa ra có rất nhiều người giống mình, vài lời ước dễ thương, vài câu nói nhói lòng, vài sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thú vị.
Status...
"Cà phê Nguyễn Du một buổi chiều muộn.
Hoa sữa thơm nồng quyện vào từng ngọn gió.
Có một nỗi nhớ chờ anh ở đây..."
Em sẽ cố để mạnh mẽ anh ạ. Có thể là giấc mơ đó quá xa vời, nhưng nó cho em một điểm tựa, và một niềm tin để bước tiếp. Em sẽ giữ giấc mơ đó, mơ một hạnh phúc bên anh với 2 bé con xinh xắn, em Kem và em Ngao như 2 đứa mình đã đặt tên. Sẽ trồng một cây hoa sữa trước nhà, một cây ngọc lan cho em. Xây một bể cá thật to cho anh thỉnh thoảng tìm về tuổi thơ. Sẽ yêu anh thật là nhiều. Sẽ là vợ bé nhỏ ngoan ngoãn của anh.
Mong anh mạnh mẽ và vững vàng vượt qua mọi khó khăn để trở về với em.
Yêu anh. Yêu hoa sữa. Yêu mùa thu.
Tìm hạnh phúc trong sự chờ đợi.
Nói "đợi chờ là hạnh phúc" là không đúng, nhưng ta vẫn có thể tìm thấy những hạnh phúc trong đợi chờ. Sẽ vượt qua được nếu có đủ niềm tin vào tình yêu của 2 người. Chúc cho những người xa nhau sớm gặp lại nhau
Chúc cho người ở lại sớm vững vàng ở một vị trí cân bằng, vì rằng phải cân bằng mới bền vững được.
Chúc cho người ra đi học tập và làm việc thật tốt ở xứ người, sớm trở về với hậu phương.
Chúc cho tình yêu và niềm tin luôn ngự trị trong tim những người đang yêu nhau.
Chúc cho những giận hờn sẽ sớm được xoa dịu kể cả là đang ở cách xa hàng ngàn cây số.
Chúc cho 2 tâm hồn luôn tìm được điểm tựa trong nhau.
Chúc cho hai con tim tìm được nhịp đập chung khi nghĩ về nhau.
***
Gửi lời chúc đến người yêu em nói riêng và các anh trong đội "51 XF" đang học ở Pháp nói chung, sức khỏe, nghị lực và một tình yêu đủ lớn để trở về với chị em. Nơi đây, chị em vẫn đang từng ngày chờ đợi các anh.
Gửi lời chúc đến chị em "WAG", mong chị em luôn mạnh mẽ và vững vàng, luôn rộng lượng và vị tha, để đến ngày đoàn tụ, những giọt nước mắt vỡ òa sẽ là hạnh phúc vô biên J
Hẹn gặp lại anh...
Theo blogradio.vn
Tháng ba em có còn buồn như dạo trước? Trái tim tôi muốn ở lại với người mình yêu, nhưng đôi chân đã mệt mỏi, nó rất muốn quay lại nơi bắt đầu, nơi có những hẹn ước còn dang dở mà người ta đã buông bỏ. Tháng ba tôi viết trong tiềm thức của mình những yêu thương ngược lối, viết cho người tôi yêu nhất. Tháng ba là để yêu...