Bao lâu đủ để quên một người?
Liệu đã có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau…
Tình yêu làm cho người ta cười, làm cho người ta tự tin mà hãnh diện nói với bao người rằng, người yêu tôi đấy!
Tình yêu làm cho người ta buồn, làm cho người ta khóc, tự nhốt mình vào nhà và tránh ánh nắng mặt trời .
Yêu một người thật sự là khó và càng khó hơn gấp trăm ngàn lần nữa để quên đi người đó. Tình yêu thật sự là một đường tròn không hề có kết thúc.
“Tình yêu là thứ cảm xúc nhiều người trải nghiệm nhưng rất ít người được vui với nó”. Chúng ta đều yêu nhưng mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn. Mấy ai mà không phải thừa nhận rằng tình yêu này đau đớn lắm. Hạnh phúc vốn là điều hiếm hoi và chẳng mấy khi tồn tại mãi mãi.
Sau tình yêu cuồng nhiệt ấy ta nhận lại được gì…
Nhận lại được gì ngoài sự thờ ơ lạnh lùng, sự ruồng bỏ. Nhận lại được gì ngoài sự phũ phàng.
Dù đã từng có thời gian yêu nhau say đắm nhưng con người ai cũng đổi thay, vì muôn vàn lí do mà phải xa cách.
Chỉ có cách đi qua nỗi đau đó ta mới có thể vui vẻ được nhưng dường như là quá khó…
Nỗi đau ban đầu sẽ là vết thương không ngừng chảy máu, khiến ta co quắp và gồng mình trong thương nhớ da diết.
Nỗi đau lâu ngày sẽ là vết sẹo, nếu như ta biết cố gắng mà sống, mà bước qua nỗi đau. Nhưng nỗi đau lâu ngày sẽ là vết thương ung mủ lở loét nếu như ta cứ ngồi đó mà nhìn nó, hằng ngày cứ soi vào nó, lôi nó ra mà ngẫm nghĩ, mà thổn thức.
Nỗi đau thà để nó yên, chứ khơi gợi lên thì chỉ có đau hơn ngàn lần. Và chắc rằng nó sẽ chẳng bao giờ liền sẹo.
Video đang HOT
Vết sẹo tuy không hề phai mờ nhưng những kỉ niệm sẽ khó mất đi, nhưng chí ít ta sẽ không phải đau day dứt, mà chỉ mỉm cười coi đó như là cơn gió thoảng qua. Do số phận đã sắp đặt, rằng ta với họ chỉ đi ngang qua đời nhau. Chỉ là vậy thôi…
Đôi khi ta tự hỏi
Bao lâu cho một nỗi đau nguôi ngoai
Bao lâu cho những kỉ niệm hóa thành mây trời lặng lẽ trôi
Bao lâu cho những nụ cười lại trở về trên môi
Bao lâu để những giọt nước mắt không còn lăn dài trong những cơn mơ
Bao lâu để nhìn người mình yêu thương đi với người khác mà không òa khóc..
Bao lâu để bàn tay thôi quờ tìm hơi ấm mỗi đêm
Bao lâu đủ để quên một người…
Ta sẽ chẳng bao giờ biết được, mà cũng chẳng có ai có thể giải đáp giùm ta. Thời gian luôn là phương thuốc cứu cánh duy nhất và hữu hiệu.
Thời gian sẽ làm ta nguôi ngoai, sẽ mang đến cho ta một người khác, sẽ lại làm môi ta cười, mắt ta say…
Nếu không, chí ít, thời gian sẽ làm nỗi đau của ta dần bốc hơi lên trời bao la, để rồi một ngày ta chợt nhận ra lòng nhẹ hẫng, nỗi đau cũng qua, muộn phiền cũng theo gió bay cao.
Chắc hẳn ngày đó sẽ đến. Đó sẽ là một ngày đẹp trời, ngày đó nếu có ai hỏi ta rằng:
Nơi nào trên đời là hạnh phúc
Ta sẽ trả lời rằng nơi đó là nơi không có anh – người đã từng làm ta đau.
Theo VNE
Hãy save hết những vết thương vào file "kỷ niệm"
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này.thấy nó nữa.
Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi...
Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình "click chuột phải" chọn "delete"như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.
Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả...Quên hết, quên hết...miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa
Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:
Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn...Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém...Nói chung không ổn.
Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm". Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi...Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy
Dường như trái tim tôi mang đây vêt thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh.
Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở môt nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.
Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại
Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương...làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình.
Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc "save" vào file "kỷ niệm" từ bao giờ rồi...
"Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có". Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!
Theo VNE
Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu cao tay Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: "Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!" Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái "lịch sử" đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt...