Bạ.o hàn.h tinh thần vợ…chồng dở chiêu giận hờn
Chỉ còn ba ngày nữa là kỉ niệm sáu năm ngày cưới của tôi, vậy mà…Tôi thật sự chán nản và bế tắc.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng cách đây sáu năm, do hai người tự nguyện đến với nhau. Chúng tôi có một con gái năm tuổ.i, khỏe mạnh và đáng yêu. Cả hai đều là công chức nhà nước, không dư giả nhưng cũng đủ chi tiêu, có nhà cửa ổn định, vật chất tạm gọi là ổn.
Sáu năm làm vợ, chỉ một năm đầu chưa có con thì khác, còn lại cuộc sống với tôi là địa ngục. Anh ấy bàng quan với mọi việc liên quan đến tôi: giận nhau, dù đúng dù sai tôi vẫn luôn là người làm lành trước. Nếu chỉ có thế thì chẳng đáng bàn cãi, tại sao tôi phải làm lành? Nếu tôi không làm lành thì có thể là giận nhau 1 tháng, 2 tháng…thậm chí là hơn nữa, tôi không biết vì không đủ kiên nhẫn để thử. Làm lành trước thì có sao? Có đấy, tôi phải làm lành rất nhiều lần: 3 lần, 7 lần hoặc nhiều hơn nữa…có lẽ tại tôi không biết cách, có chiêu gì của phụ nữ tôi đều đã áp dụng để làm lành nhưng đều không hiệu quả, chỉ đến khi nào chồng tôi không muốn giận nữa thì anh ấy mới thôi.
Khi nào thì anh ấy giận? Tôi không biết, có thể là giận vì bất cứ lí do gì. Nhiều khi biết là chồng giận tôi lại căng óc kiểm điểm mình xem mình đã làm gì mà gây nên tội? Kiểm điểm chán, không tìm ra được nguyên nhân tôi ấm ức khóc còn chồng thì mặc kệ tôi. Tôi có hỏi thì anh ấy bảo không giận gì cả nhưng cũng chẳng dỗ dành hay an ủi gì tôi cả.
Sau mỗi lần giận nhau, vào những lúc tình cảm nhất giữa hai vợ chồng tôi lại lựa lời khuyên giải: “Có gì thì anh góp ý cho em, giận em làm gì cho mệt, có giận thì chỉ giận tí ti thôi anh nhé…” anh ấy chỉ nghe, không nói gì. Nhiều khi bị chồng giận mà không rõ nguyên nhân, khi làm lành rồi tôi tỉ tê hỏi anh ấy cũng chẳng nói gì.
Video đang HOT
Nếu giả sử anh ấy là người cờ bạc, trai gái tôi còn hiểu nguyên nhân, đằng này anh ấy lại rất tử tế: không rượu chè, không cờ bạc, không trai gái, chỉ ham mê thể thao và chơi điện tử. Tiề.n lương hàng tháng anh đều đưa tôi giữ hết để chi tiêu trong nhà. Nếu anh vũ phu đán.h đậ.p tôi thì tốt: tôi chỉ thèm được cãi nhau, cãi nhau có gì nói hết ra là xong còn đây gia đình tôi chẳng bao giờ cãi nhau cả. Tôi có kiếm cớ cãi nhau anh cũng chẳng nói gì, chỉ im lặng hoặc bỏ đi, không biện hộ.
Tôi thật sự cảm thấy như bị bạ.o hàn.h về tinh thần: tôi không dám góp ý gì với chồng cả, có góp ý gì thì kết quả nhận được lại là những chuỗi ngày dài đêm ngủ chồng quay mặt đi. Cũng phải nói thêm rằng tôi rất hay nói, líu lo suốt ngày, mỗi lần giận nhau anh ấy ít nói nhưng vẫn về ăn cơm đầy đủ, lương đưa đủ và vẫn ngủ nhà, cùng giường nhưng quay mặt đi, mặc kệ cho tôi khóc lóc… khóc chán tôi sẽ ngủ thôi mà!
Đó có phải là gia đình không? Tôi không biết tôi phải làm gì bây giờ? Mọi cách đã được tôi áp dụng cả rồi. Tôi đã nghĩ tới việc anh không còn yêu tôi, muốn chia tay tôi nên vậy, nhưng khi tôi nói vấn đề này anh chỉ bảo: “Em muốn làm gì thì làm”. Còn nếu nói trong trường hợp đang tình cảm, không giận nhau thì anh ấy chỉ nói: “điên à?”.
Tôi chế.t mất vì sống cùng chồng quá ư lạnh lùng. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Vietnamnet
Bị người yêu "đá" vì... béo phì
Khi tôi béo lên 10 kg cũng là lúc anh nói lời chia tay để đến với cô gái khác,
Chúng tôi quen nhau trong một chương trình giao lưu sinh viên giữa các trường đại học. Khi đó, tôi là một cô gái nhỏ nhắn, chỉ khoảng 45 cân, còn anh là một chàng trai có khuôn mặt ưa nhìn và vóc dáng cân đối. Trong đêm giao lưu văn nghệ ngày hôm đó, tôi bất ngờ bốc thăm trúng anh - là bạn nhảy dancesport để cùng trình diễn trên sân khấu.
Anh vui vẻ mời tôi nhảy thử một vài bước để khớp nhạc cho màn trình diễn. Cả hai chúng tôi vô cùng ăn ý, nói chuyện hợp nhau và sau đêm diễn, anh đã nhanh chóng xin số điện thoại tôi.
Trong tâm trí tôi, hình bóng anh lúc nào cũng xuất hiện từ những cái chạm tay gần gũi ngày hôm đó, cho đến những câu nói, nụ cười trìu mến của anh. Tôi biết rằng, anh đã là một phần không thể thiếu trong trái tim mình và khi anh nói những lời yêu thương cũng là lúc cảm xúc trong tôi vỡ òa.
Tôi ra trường và có một công việc nhàn hạ. Những đồng tiề.n lương đủ giúp tôi trang trải cuộc sống, không phải lo nghĩ nhiều, tôi "thả phanh" trong việc ăn uống, không quan tâm đến chuyện giữ gìn vóc dáng.
Tôi béo lên, làn da căng mịn nhưng quần áo đã bắt đầu có dấu hiệu chật cúc. Lúc đầu, anh cũng nhắc nhở tôi: "Em bắt đầu béo lên so với thời sinh viên rồi đấy!" thế nhưng tôi cứ nghĩ rằng anh chỉ nhắc nhở chứ không quan tâm lắm đến thân hình của tôi bởi cả hai đứa đã rất gắn bó với nhau. Tôi tin vàotình yêu, tin rằng giữa hai chúng tôi chẳng điều gì có thể ngăn cản.
Tôi càng ngày càng béo cho đến lúc tôi nhận ra rằng, mình phát phì khi số cân nặng đã lên tới 58 kg. Tôi đã lên hơn chục kg so với ngày mới yêu anh. Chúng tôi đi cùng nhau không khác gì số 10 tròn trĩnh.
Những lúc cùng anh đi gặp gỡ bạn bè, ai cũng ngạc nhiên và tròn xoe mắt khi thấy tôi béo lên một cách nhanh chóng như vậy. Họ bắt đầu hỏi han, trêu đùa và câu chuyện tôi béo phì trở thành chuyện đàm tiếu trong mỗi buổi gặp mặt.
Giờ đây, tôi đã là một con người khác - một cô gái mãnh mẽ, tự tin và đầy kiêu hãnh (Ảnh minh họa)
Anh khuyên tôi giảm cân để tránh bị mọi người trêu ghẹo, thế nhưng giảm cân đâu phải là chuyện một sớm một chiều? Mỗi lần anh đả động đến chuyện đó, chúng tôi lại nảy sinh cãi vã bởi tôi cảm thấy anh quá để ý tới ý kiến của mọi người, để ý tới vóc dáng của tôi mà không quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Những trận tranh cãi khiến tôi mệt mỏi, bực dọc và cảm thấy không được thoải mái mỗi khi bên cạnh anh. Chúng tôi ít gặp nhau hơn, ít nhắn tin hơn và chuyện tình cảm của chúng tôi cũng nhạt dần cho đến một ngày, anh đã nói ra mong muốn của chính bản thân mình: "Anh muốn chúng ta chia tay nhau".
Tôi thấy anh thật hèn hạ khi nói ra lời chia tay lạnh lùng ấy. Ngẫm lại mọi chuyện, tôi thấy anh thật nực cười khi "đá" tôi chỉ vì tôi không giữ được ngoại hình của mình. Thế nhưng điều đó là sự thật. Tôi đã phải chấp nhận chia tay tình yêu ba năm gắn bó, còn anh mau chóng tìm kiếm được một cô gái hơn hẳn tôi về ngoại hình.
Tôi buồn chán, tìm đến rượu để giải sầu, chẳng thiết nghĩ chuyện ăn uống. Trong vòng hơn một tháng thất tình, tôi giảm tám cân và vóc dáng trở lại cân đối như xưa. Tôi không thấy vui vì điều đó bởi lẽ tôi đang hủy hoại bản thân mình cho một gã đàn ông chẳng ra gì.
Ngày cưới một người bạn chung của tôi và anh, tôi trang điểm thật đẹp, ăn mặc lộng lẫy tới dự tiệc. Biết bao con mắt tò mò nhìn tôi và tôi biết, ánh mắt anh cũng đang đăm đăm nhìn về phía tôi. Thế nhưng giờ đây, tôi đã là một con người khác - một cô gái mãnh mẽ, tự tin và đầy kiêu hãnh. Duy chỉ có trái tim tôi là vẫn nhói đau và hằn lên vết cứa sâu trong lòng.
Theo VNE
Tâm sự những ngày cuối năm Vậy là một năm lại trôi qua! Nhìn lại chỉ thấy thời gian là thay đổi nhiều nhất... Cũng như thường lệ của một ngày, có khác hơn là ta dậy muộn hơn vì tối qua thức khuya ráng đọc xong những bài báo mà mấy hôm làm biếng không đọc để chuẩn bị cho một năm mới thì cái gì cũng mới...