‘Bao giờ lấy chồng’ và những nỗi sợ của hội gái ế trong ngày Tết
Những câu hỏi “kém duyên” như bao giờ lấy chồng, có người yêu chưa hay việc dọn dẹp nhà, rửa bát khiến Tết thay vì là kỳ nghỉ lại thành nỗi ám ảnh của không ít cô gái.
Mỗi mùa xuân về, hội chị em đều phải đối mặt hàng loạt nỗi lo, từ làm đẹp, sắm sửa cho bản thân, sợ những câu hỏi vô duyên, đến đầu tắt mặt tối trong bếp cả một tuần nghỉ Tết.
“Đang yên đang lành tự nhiên Tết” là câu truyền miệng của không ít cô gái thời nay, vì họ đều cho rằng Tết luôn bận rộn và có nhiều việc phải làm, phải lo hơn thường ngày.
Tết đến kéo theo trăm nghìn nỗi sợ của hội chị em. Tranh: Minh Tiêu.Sắm sửa quần áo, làm tóc
Ngày Tết ngày nhất, một năm chỉ có một lần nên ai cũng muốn mình thật chỉn chu, tươm tất. Ấy vậy mà việc lựa chọn trang phục mặc Tết luôn là vấn đề đau đầu với nhiều cô gái. Sự thật là dù có cả tủ đồ kèm hàng tá phụ kiện, giày dép, phái đẹp vẫn rơi vào cảnh “không có gì để mặc” đi chơi, hẹn hò ngày đầu năm mới.
Tóc tai cũng là vấn đề khiến chị em căng thẳng không kém. Để kiểu tóc gì, màu tóc gì cho đẹp, cho hợp mốt là băn khoăn của phái nữ những ngày cận Tết.
Nhu cầu làm đẹp tăng cao khiến các tiệm làm tóc luôn rơi vào tình trạng quá tải. Cánh mày râu nhiều khi không thể hiểu được tại sao vừa mất tiền, tốn thời gian, công sức… các cô gái vẫn ùn ùn đi làm tóc trước Tết.
“Không có gì để mặc” trở thành câu cửa miệng của hội chị em. Tranh: Hiền Đoàn.Những câu hỏi khó của hàng xóm, bà con
Năm hết Tết đến, ngoài việc về quê thăm hỏi gia đình, những cô gái độc thân thường cảm thấy mệt mỏi vì bị “tra tấn” bằng hàng loạt câu hỏi “không mới nhưng chưa hề cũ” trong dịp Tết, đại loại như “Bao giờ lấy chồng?”, “Người yêu đâu rồi?”, “Khi nào mới cưới?”…
Các cô gái rất ngại phải tới thăm bà con một phần vì không muốn nghe quá nhiều câu hỏi thăm thiếu tế nhị như vậy. Sự quan tâm quá mức cần thiết với những chuyện có tính chất riêng tư đôi lúc trở nên vô duyên và khiến người bị hỏi khó chịu.
“Bao giờ chồng?”, “Lương tháng bao nhiêu?”… là những câu hỏi khiến các cô gái cảm thấy khó chịu. Tranh: Minh Tiêu.Chuyện dọn nhà, rửa bát
Trong những ngày đầu năm, ai cũng muốn nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng nhưng việc dọn nhà trước Tết lại trở thành nỗi ám ảnh với nhiều cô gái. Không hiểu sao ngày bình thường cũng dọn dẹp, lau chùi mà sao đến cuối năm nhìn đâu, quét đâu cũng ra bụi và rác.
Không chỉ hoang mang với chuyện dọn dẹp, lau chùi nhà cửa, chuyện rửa cả “núi” bát đĩa cũng trở thành “cực hình” với các cô gái sau những bữa tiệc tất niên, cuộc vui đầu năm…
Video đang HOT
Rửa bát và dọn dẹp là điều khiến không ít người sợ hãi khi Tết đến. Tranh: Hiền Đoàn.Ở nhà hay đi chơi đều khổ
Tết đến và ai cũng trở về bên gia đình, người thân yêu. Cảm giác bị bạn bè “bỏ rơi” dịp Tết chỉ có những cô nàng độc thân mới hiểu. Mọi người đều bận rộn với gia đình riêng, không ai còn thời gian để gặp gỡ, tụ tập.
Thế nhưng, ở nhà cũng không sung sướng gì khi phải đối mặt với những câu hỏi “khó đỡ” của bà con, bà con đến chơi nhà.
Không chỉ vậy, gái “ế” mà cả Tết chẳng đi đâu chơi, chỉ ru rú trong nhà thường sẽ phải nghe những câu kiểu như “Suốt ngày chỉ biết ‘cắm mặt’ vào điện thoại”, “Người yêu, bạn bè đâu sao không đi chơi?”…
Nỗi cô đơn của những cô nàng độc thân trong ngày Tết. Tranh: Hiền Đoàn.Tăng cân không kiểm soát
Một nỗi sợ khác của phụ nữ trong dịp Tết đó là tăng cân. Những món ăn ngon và bổ dưỡng ngày Tết luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng sẽ khiến bao nhiêu nỗ lực giữ dáng, giảm béo cả năm đổ xuống sông xuống bể.
Bánh chưng, giò chả, thịt già… đặt các cô gái vào tình thế khó xử: Ăn hay không ăn? Dù trước Tết có quyết tâm đến bao nhiêu, chỉ cần những món ngon bày ra trước mắt, các cô nàng lại tự dặn lòng: “Thôi thì chuyện giảm cân hãy để sau Tết”.
Nhiều cô gái lo sợ việc tăng cân sau kỳ nghỉ Tết. Tranh: Minh Tiêu.
Theo new.zing.vn
Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?": Để im cho mấy đứa sắp 30 như tôi...hiền, không là có chuyện
Khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư?
Câu chuyện thứ nhất: Cứ 1m2 lại có một người hỏi "Bao giờ lấy chồng?"
Cô bạn tôi vừa ngồi xuống bàn café đã vứt túi sang một góc, thở hắt ra rồi nói một câu cáu kỉnh: 'Bực mình quá! Cứ lần nào về quê là chắc cả làng kéo đến hỏi chuyện chồng con! Không về cho rồi!'. Và tôi biết, sau lần ấy, cô bạn sẽ tránh về nhà, tránh gặp bà con - cách tốt nhất để không phải trả lời những câu ấy nữa.
Ngồi quán trà đá, nếu bạn cỡ tuổi lấy chồng, bạn sẽ vinh dự được cô chú bán trà đá hỏi. Hoặc khi tâm trạng tốt, ăn mặc đẹp ra đường, gặp bác hàng xóm lại bị hỏi một câu, rằng đến tuổi rồi đấy, lấy chồng đi. Gặp bà con dịp giỗ chạp lễ tết, chưa quá lứa lỡ đã bị hỏi, mà 'trót' vượt ngưỡng 30 nhưng vẫn đi về lẻ bóng lại càng bị hỏi tợn. Cấp độ những lần hỏi càng ngày càng gắt gao, khiến cho nó biến thành một nỗi ám ảnh, một nỗi sợ hãi đối với mỗi cô gái độc thân hoặc thích độc thân.
Tôi hiểu cảm giác ấy, tôi cũng vừa bị hỏi câu ấy cách đây vài giờ, bởi một người chẳng mấy thân thiết, chỉ biết mặt sơ sơ vì hay ngồi bàn đối diện ở quán phở chứ chẳng lấy làm quen biết sâu xa gì, hỏi một câu tương tự.
Chắc hẳn rất nhiều bạn gái đọc đến đây sẽ hình dung ra được cảm xúc của tôi, đó là muốn chôn vùi tất cả thế giới này, khi mà cứ 1m2 lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó?
'Có đến nỗi nào đâu, sao không có thằng nào rước?'
'Gần 30 tuổi đầu rồi, không chồng con thì định bao giờ?'
'Ế đến già cho sáng mắt ra!'
'Kén cá chọn canh làm gì, thấy ai phù hợp thì lấy đi, hết tuổi mơ mộng rồi!'
'Bao giờ lấy chồng?' - Đã trở thành câu chào hỏi quốc dân từ bao giờ vậy?
'Cái A bằng tuổi nó lấy chồng rồi đấy, còn thằng B nhà bác C ít tuổi hơn mày con bồng con bế đủ nếp đủ tẻ rồi!'
'Ở quê tuổi này mà chưa chồng người ta lập miếu thờ rồi!'
Tốt thôi, những câu hỏi điển hình đó, nghe thì có vẻ như là quan tâm, nhưng nó lại có một sức sát thương khủng khiếp đối với những người phải-nghe-mỗi-ngày!
Có phải là thực sự quan tâm không hay chỉ là bới móc hoặc tiện thì hỏi cho vui? Hoặc nếu quan tâm thật đi chăng nữa thì sao? Chuyện hôn nhân là chuyện muốn là được à? Thế bây giờ muốn lấy chồng mà không có chú rể thì ai phát cho?
Nhưng thế giới vốn tươi đẹp này bỗng chốc biến thành một chiến trường sinh tử. Bởi quanh đi quẩn lại, ra đường hay ở nhà, đến công ty làm việc hay gặp người quen, bạn đều có thể bị họ biến thành một quả bom nổ chậm khi bắt đầu mỗi câu chuyện không phải là hỏi thăm xem bạn có khỏe không, mà là có ai rước bạn đi chưa?
Ô, tôi biết là tôi ế mà, tôi cũng biết là tôi độc thân mà. Các người có nhất thiết cứ phải xoáy vào nỗi lòng tôi như thể những cô gái như tôi là một sinh vật cần được giải cứu như vậy không? Chuyện lấy chồng là vấn đề tế nhị, sao mọi người cứ nỡ lòng quên nhỉ? Khơi gợi nỗi đau của người khác để được gì?
Người ta cần phải lấy chồng đến thế ư? Lấy chồng rồi thì sao? Chỉ vì quan điểm xã hội, vì ánh mắt người đời mà phải nhắm mắt đưa chân lấy đại một người về làm chồng cho phải đạo? Để rồi hạnh phúc không có, lại phải vùi mặt vào đủ thứ trách nhiệm mệt nhoài, những áp lực sinh nở kèm đủ thứ lo toan. Có những người phụ nữ trầm cảm đến tự tử rồi, vậy tại sao lại bắt chúng tôi phải sống cuộc đời chúng tôi chưa muốn, chỉ vì cái lý do 'đã đến tuổi lấy chồng'?
Vì chưa thích, vì chưa sẵn sàng, vì chưa tìm được người phù hợp hay đơn giản chỉ là chưa nghĩ đến. Người độc thân người ta chưa sốt ruột, ấy vậy mà xã hội đã lo lắng thay. Từ những người gần gũi nhất đến cả những ánh mắt soi mói của người chẳng thân thiết mấy, cũng trở thành một chủ đề nóng hơn cả scandal trên mặt báo. Giới hạn chịu đựng của mỗi người đều có hạn, khi bị tác động bởi những điều tàn nhẫn ấy, có mấy ai vượt qua được!
Ai cũng mưu cầu tình yêu, ai cũng muốn có một người đồng hành đi đến hết cuộc đời, để có thể dựa vào lúc mỏi mệt, để có thể cùng vượt qua những khó khăn và yêu thương nhau. Nhưng người đó có thể vì lý do nào đó mà chưa xuất hiện, chẳng lẽ, họ phải tạm bợ lấy một người mà gia đình và những người xung quanh cho là phù hợp hay sao?
Thôi nào, xã hội này khó khăn lắm, việc sinh tồn cũng trở nên nhọc nhằn, vậy thì cứ lo đủ cơm ăn ba bữa trước đã, còn hạnh phúc của ai, họ tự lo, đừng hỏi làm gì, nhé!
Câu chuyện thứ 2: Đừng nhắc mãi điệp khúc "bao giờ lấy chồng"
Em biết, 29 tuổi, nhìn lại bạn bè xung quanh độc thân cũng chẳng còn mấy ai, họp lớp thưa dần rồi ai cũng vướng bận chuyện gia đình. Không hẳn vì em không muốn yêu, mà bởi người em muốn cạnh bên thì còn tắc đường đâu đấy giữa thành phố bộn bề này, hoặc có thể nơi rất xa nào đó.
Đôi khi, thời gian rảnh em thường nghĩ không biết có bao giờ mọi người đặt mình vào vị trí em mà suy nghĩ chưa. Hôn nhân là chuyện cả đời người, em không muốn đánh cược, một lần đã quá đủ cho nỗi đau ghim sâu vào trái tim em rồi.
Em vẫn cười rạng ngời khi nhận được thiệp hồng từ người bạn nào đó, mỗi lần như thế em lại nhận được câu hỏi "định bao giờ cho bọn tớ ăn cưới đây?". Có chút chạnh lòng chứ. Nhưng duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng đâu ích gì.
Mùa đông, chẳng biết em đã đi qua cái giá lạnh này cô độc một mình từ bao giờ nữa, chỉ biết lâu lắm rồi em nhớ cảm giác yêu một người là như thế nào. Những cái ôm chặt, nắm tay ấm áp giữa phố đông người, hạnh phúc khi có một người cạnh bên sẻ chia với em cũng thật xa xỉ.
Lưng chừng cô đơn, em mơ giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, hằng ngày sau bận rộn việc cơ quan, em về nhà, nấu thật nhiều món ngon. Tối tối cả gia đình bên nhau, kể nhau nghe những câu chuyện thường nhật, cứ thế nụ cười cũng thật nhẹ bẫng.
Có lẽ giấc mơ ấy đã trở nên cũ rích từ mấy năm trước rồi. Vậy mà đến bây giờ em vẫn cô độc trên chính hành trình của mình. Buồn thì trùm chăn khóc một trận rồi tự lau nước mắt, khi đau khổ nhất cũng vòng tay tự thương lấy mình mà thôi.
Chẳng có ai trên đời muốn mình mãi cô đơn, nhiều lúc yêu một người không có nghĩa sẽ đi cùng nhau mãi mãi. Thanh xuân hối hả, em từng đi qua một vài mối tình, tất nhiên kết thúc là tan vỡ, em lại trở về làm kẻ cô đơn giữa dòng người tấp nập.
Em chán ngắt những mối quan hệ hẹn hò "chỉ để cho có", bởi thứ tình cảm ấy đâu xuất phát từ trái tim, liệu rằng gắn bó lâu dài em có thực sự hạnh phúc? Thế nên dù độc thân em cũng không thể "nhắm mắt làm ngơ" mà tựa đại một bờ vai, nắm lấy một bàn tay khi con tim không chút rung cảm.
Thế nên, trước khi gặp được một nửa đích thực của mình, em sẽ tận hưởng cuộc sống của một cô gái độc thân thật ngọt ngào. Cứ làm những gì mình thích, đến những nơi cần đến, cười vui cho hôm nay một cách trọn vẹn...
Theo phunutoday.vn
Thế gian nào thiếu câu chào, vậy sao nhất thiết phải "mào" chuyện chồng con? Cứ 1 mét vuông lại có một người hỏi chuyện chồng con, thì cuộc sống của một cô gái gần 30 tuổi sẽ phải trở nên như thế nào? Bất hạnh ư? Không thì tại sao lại cần hỏi câu đó? Cơm ăn ba bữa chẳng lo đủ, nhưng cứ gặp nhau là vẫn câu một câu hỏi không nhỏ: "Bao giờ lấy...