Bạn trai rủ “có bầu” để bố mẹ hết phản đối
Cô năm nay 28 tuổi, đang làm nhân viên trong một spa. Bố mẹ cô có công việc không ổn định, lại thích chơi lô đề.
Em trai cô năm 15 tuổi bị tai nạn, để lại thương tật nặng, nên bây giờ hơn 20 tuổi nhưng không còn khả năng lao động. Hiện tại, cả nhà cô không có tài sản gì đáng giá.
Ảnh minh họa
Bố mẹ không lo lắng được cho 2 chị em cô. Hai người lúc trúng lô đề thì vui vẻ, khi hết tiền thì lôi hết ông bà, h.ọ h.àng nhau ra chửi. Sau khi học xong cấp 3, cô không thi đỗ đại học, đi học nghề và bắt đầu lao động kiếm tiền. Thương em trai ốm đau, cô cũng không muốn nó phải suy nghĩ nhiều, cố gắng chia sẻ và chăm sóc em nhưng khả năng của cô có hạn nên 2 chị em cô rất tủi thân.
Hơn 2 năm nay, cô có quen 1 anh chàng. Anh ấy làm ngân hàng. Trong một lần tình cờ tham gia hoạt động hiến máu nhân đạo, cô và anh đã thích nhau từ cái nhìn đầu tiên. Thật khó tin vào “tình yêu sét đánh” nhưng với họ, có lẽ nó đã trở thành hiện thực. Thay vì chê bai hoàn cảnh gia đình cô, anh ấy lại thấu hiểu và yêu thương cô. Anh ấy nói, cô không phải là mối tình đầu nhưng sẽ là tình yêu cuối của cuộc đời mình. Cô đã tin vào điều ấy.
Quê của người yêu cô ở Nghệ An, còn anh ấy đang thuê nhà và sống, làm việc tại Hà Nội. Dù rất yêu anh nhưng cô biết, người yêu cô chưa sẵn sàng giới thiệu mình với gia đình. Mỗi dịp Tết, anh ấy về quê từ sớm, đến khi đi làm mới lên thành phố. Anh ấy không mời cô về nhà, cũng không có ý định vào nhà cô chúc Tết. Cô suy nghĩ lắm vì hai người cũng ở bên nhau một thời gian rồi, làm sao mãi giấu trong bóng tối được. Mấy tháng trước, hai người đang nấu ăn cùng nhau bên phòng trọ của anh ấy thì mẹ anh từ quê lên thăm. Khi gặp cô, mẹ anh rất vui và hỏi nhiều chuyện. Khi biết hoàn cảnh gia đình cô “không cơ bản”, công việc lại không ổn định, mẹ anh đã thay đổi sắc mặt. Người yêu cô kể lại, sau hôm ấy, mẹ và gia đình anh phản đối kịch liệt chuyện yêu đương của hai người vì hai nhà không “môn đăng hộ đối”. Gia đình anh ở quê gia giáo, bố mẹ đều là giáo viên về hưu, em gái anh học giỏi, đang đi du học. Cô cảm thấy rất tủi thân. Sau đó, chính cô là người nói lời chia tay, mặc dù vẫn còn rất yêu anh.
Gần đây, người yêu cô liên lạc lại với cô. Anh đã thử tìm hiểu những cô gái khác nhưng không thể quên cô. Dù hoàn cảnh gia đình cô thế nào anh vẫn mong muốn được chăm sóc, bảo vệ cô. Hẳn nhiên cô đồng ý quay lại. Người yêu đã hứa sẽ xử lý êm đẹp chuyện bố mẹ để cả 2 được lấy nhau. Tuần trước, anh rủ cô về quê chính thức ra mắt gia đình, mặc dù vẫn chưa được sự đồng ý của bố mẹ.
Video đang HOT
Thấy được bầu không khí trong gia đình người yêu, cô hiểu tại sao bố mẹ anh lại phản đối cô gay gắt như vậy. Có lẽ hai bác sợ cô phần nào giống bố mẹ. Cô lại còn em trai bị bệnh tật, cần phải quan tâm… Cả buổi, 2 bác coi cô là người vô hình, còn cô chỉ biết im lặng. Cô không biết nên bước tiếp ra sao. Cô hỏi Thanh Tâm có nên nghe lời người yêu “có bầu đi”, bố mẹ khắc “giãn cơ mặt” và cho cưới, hay tiếp tục làm việc, nuôi em trai thôi?
Thanh Tâm khuyên cô không nên ép nhà trai kiểu đó mà dùng tình cảm và sự chân thành của mình bên cạnh việc khẳng định tình yêu của bạn trai. Thời gian sẽ giúp bố mẹ anh ấy bớt lo lắng và thành tâm chúc phúc cho 2 người. Việc có bầu sẽ khiến cô càng xấu đi trong mắt họ. Nếu hai người đã nỗ lực mà bố mẹ vẫn phản đối, thì hai người có thể tự quyết hạnh phúc của mình, hãy đi đăng ký kết hôn và có con.
Chia tay 1 tháng, bạn gái mang theo lá thư của bố tôi xin quay lại, nội dung bên trong khiến tôi quặn lòng
Lật mở bức thư, đọc từng dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo của bố, tôi trào nước mắt.
8 năm lên thành phố bươn chải, cuối cùng tôi cũng có chút ít thành tựu. Hiện tại tôi đang là giám đốc công nghệ của một công ty có tiếng, lương tháng ổn định. Tuy nhiên tôi ít khi về nhà, mỗi tháng chỉ gửi về quê cho bố mẹ 5 triệu gọi là báo hiếu.
Tôi có một cô bạn gái. Cô ấy dịu dàng, dễ thương, bố mẹ làm giáo viên. Đến giờ chúng tôi đã yêu nhau được 2 năm, dự tính đến cuối năm sẽ làm đám cưới. Để chuẩn bị lập gia đình, tôi vay thêm tiền mua một căn nhà mặt đất trên thành phố nhưng vừa mua nhà xong, sau chuyến dẫn bạn gái về quê ra mắt thì cô ấy lại đột ngột đòi chia tay không nói lý do.
Đứng dưới nhà bạn gái một ngày một đêm, cô ấy mới chịu ra mở cửa gặp tôi:
- Sao từ trước tới giờ anh giấu em chuyện anh có một người mẹ mắc bệnh tâm thần? Nếu em lấy anh và sinh ra một đứa con giống mẹ anh thì em phải làm sao đây?
Nói xong cô ấy đóng sầm cửa đi vào nhà, để lại tôi một mình bơ vơ đứng đó. Tôi đi mua rượu về nhà uống để giải sầu, những ký ức ngày xưa như bão táp ùa về trong tâm trí.
Tôi đã bị bạn gái bỏ vì người mẹ điên. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết tại sao mẹ lại mắc bệnh tâm thần, nghe mọi người kể rằng mẹ đã mắc phải căn bệnh đó trước khi sinh ra tôi. Vì người mẹ điên này mà từ nhỏ tôi đã phải chịu biết bao lời châm chọc từ bạn bè, thậm chí có lúc tôi còn oán trách bố mẹ tại sao lại sinh ra tôi, để tôi chịu biết bao tủi nhục như vậy.
Cũng vì lý do này mà tôi ít khi về nhà, cũng chẳng bao giờ dẫn bạn bè về nhà chơi. Tôi sợ mọi người biết tôi có một người mẹ điên. Trước đây tôi từng có một vài mối tình, nhưng khi biết tôi có một người mẹ điên, ai nấy đều chạy mất dép. Vì vậy khi gặp vợ sắp cưới, tôi đã giấu nhẹm chuyện này đi, đợi tình cảm chín muồi mới nói. Nào mà ngờ cô ấy vẫn chê bai và rời bỏ tôi.
Thế nhưng một tháng sau chia tay, bạn gái lại đột nhiên tới tìm và ngỏ ý muốn quay lại khiến tôi vui mừng khôn xiết. Bạn gái lấy ra một lá thư viết tay, nói rằng bố tôi đã tới tìm cô ấy và đưa lá thư này.
Hóa ra sau khi biết tin hai đứa chia tay, bố đã bắt xe từ quê lên thành phố, chầu chực dưới công ty của bạn gái tôi để gặp cô ấy. Lật mở bức thư, đọc từng dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo của bố, tôi trào nước mắt:
Đọc bức thư bố viết tôi trào nước mắt. (Ảnh minh họa)
- Cháu à, thực ra thằng Khánh (tên tôi) không phải là con ruột của bác. Năm xưa khi lên thành phố làm việc, bác được một người quen giới thiệu cho bác gái. Mãi sau khi kết hôn, bác mới biết bác gái không được bình thường. Sau đó hai bác có một đứa con, nhưng đứa bé đó không may chết yểu. Sự ra đi của con khiến bệnh tình của bác gái ngày càng trở nặng, khùng khùng điên điên như bây giờ.
Đúng lúc đó bác nhặt được thằng Khánh bị bỏ rơi ngoài đường. Lúc đó nó còn đỏ hòn, được đặt trong chiếc làn với mẩu giấy ghi ngày tháng năm sinh của thằng bé cùng ít bộ quần áo. Nghĩ rằng đó là món quà ông trời muốn bù đắp cho hai bác nên bác đã mang nó về nuôi. Sợ mọi người biết chuyện, sau đó gia đình bác chuyển đến nơi khác sống.
Điều bác hối hận nhất trong đời không phải là lấy bác gái mà chính là nhận thằng Khánh làm con nuôi. Nếu thằng bé được gia đình khác tốt hơn nhận nuôi, nó đã không phải chịu nhiều khổ sở, bất hạnh như vậy. Lỗi là do bác quá ích kỷ, bác nợ thằng Khánh quá nhiều rồi.
Khánh yêu cháu nhiều lắm, bác không muốn vì hai bác mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa. Bác đã viết giấy cam kết, ký tên và lăn dấu tay lên đây rồi, từ giờ trở đi hai bác và thằng Khánh sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa, nên cháu không cần phải lo lắng sau này sẽ phải phụng dưỡng hai bác đâu.
Tuy bạn gái đòi quay lại nhưng tôi dứt khoát từ chối. (Ảnh minh họa)
Khi đọc xong bức thư, bạn gái nắm chặt lấy tay tôi, mừng rỡ nói:
- Anh không có huyết thống với họ, như vậy em không sợ sau này sinh con sẽ mắc phải bệnh này, chúng ta không phải nuôi dưỡng bố mẹ khi về già, thật tốt biết bao.
Nghe bạn gái nói mà lòng tôi ớn lạnh. Tôi không thể ngờ một người hiền lành, dịu dàng như cô ấy lại có thể thốt ra những lời như vậy. Tuy không có công sinh thành nhưng họ cũng có công nuôi dưỡng tôi nên người mà, nên tôi dứt khoát chia tay với bạn gái.
Nhưng trách cô ấy một, tôi trách bản thân mình 10. Bố sẵn sàng hi sinh tất cả để tôi có được hạnh phúc, vậy mà tôi luôn ghẻ lạnh, oán trách họ. Tôi thấy mình thật tệ biết bao. Tôi tự hứa với lòng mình rằng sau này nếu lấy vợ, cô ấy phải chấp nhận bố mẹ tôi mới được.
Lên thành phố chăm con gái, nghe con rể nói lời này trong bữa cơm, tôi vứt bát đũa bỏ về quê Khi con gái mang thai, tôi không đến nhà nhưng thường xuyên gửi đồ ăn từ quê lên thành phố cho con. Con gái tôi sau khi tốt nghiệp đại học thì xin được việc trên thành phố. Bản thân nó là đứa rất chịu khó và nỗ lực trong học tập. Vợ chồng chúng tôi luôn tự hào về con vì ra...