Bạn trai đi chợ chỉ mua cá rồi bảo tôi phải mua rau
Lúc về tôi hỏi khéo anh: “Nãy anh hết tiền hay sao mà nói em trả tiền rau vậy”. Anh nói lại rằng: “Cái gì anh cũng chi thì làm sao mà có dư được em”.
ảnh minh họa
Tôi 22 tuổi, anh hơn tôi một tuổi. Vì gia đình anh khó khăn nên học hết cấp 2 đã lên Sài Gòn sinh sống, làm việc. Anh trải đời sớm vì là người có suy nghĩ chín chắn, trưởng thành hơn tuổi, anh cũng có ý chí làm việc và là người tham vọng. Anh thường nói với tôi rằng từ nhỏ đã không có một gia đình trọn vẹn, anh rất muốn sau này có thể xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình. Đó cũng là lý do anh phấn đấu làm việc. Anh có 3 cửa hàng kinh doanh nhỏ, nhưng dạo gần đây công việc gặp khó khăn. Chuyện tình cảm của chúng tôi cũng từ đây gặp nhiều vấn đề.
Cửa hàng của anh sắp tới phải đóng cửa vì làm ăn thua lỗ. Anh đang đi làm thuê cho một công ty vệ sinh công nghiệp, cũng muốn chuyển hướng sang lĩnh vực này. Anh làm việc suốt ngày đêm, có những hôm làm đến 3 giờ sáng. Anh thường xuyên than mệt, thiếu ngủ, đau lưng. Tôi thương anh nhưng cũng chỉ biết động viên anh hơn. Anh không thể dành thời gian cho tôi nhiều như trước được, một tuần cũng chỉ gặp một chút thôi. Anh dễ nổi cáu với tôi, có khi gọi điện thoại mà anh chuẩn bị ăn cơm ở công ty là tôi muốn nói chuyện thêm chút nữa, thế là anh nạt nộ tôi. Trước giờ anh chưa như vậy nên tôi cũng hơi tủi, cho rằng anh đã khác trước.
Rồi một buổi cuối tuần, chúng tôi cùng đi chợ về phòng tôi nấu ăn, cũng ít thôi. Anh bảo: “Anh mua cá rồi, em trả tiền mua rau đi”. Tôi đồng ý, lúc về hỏi khéo anh: “Nãy anh hết tiền hay sao mà nói em trả tiền rau vậy”. Anh nói lại rằng: “Cái gì anh cũng chi thì làm sao mà có dư được em”, nghe xong trong lòng tôi rất buồn. Chúng tôi đâu có nhiều thời gian đi chơi như người ta, lâu lâu mới có dịp, mà gặp nhau toàn ra công viên nói chuyện rồi thôi. Khi đi ăn tôi cũng không để anh trả tiền hết. Thật sự anh không tốn nhiều tiền để đi chơi với tôi, vì tôi cũng biết nghĩ cho anh, anh làm việc khó khăn mới kiếm ra. Tiền mua rau tất nhiên không nhiều nhưng anh lại tính với tôi như vậy.
Mới hôm qua, chúng tôi có nói chuyện với nhau, tôi hỏi anh lễ này mình đi đâu chơi đi anh, lâu rồi không đi, phải nghỉ ngơi chứ. Thế mà anh nói ngay: “Đi cũng được, quan trọng là bao nhiêu tiền, chẳng lẽ làm ra bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu”. Tôi buồn vì những câu nói này của anh, không cần biết anh kiếm ra bao nhiêu tiền, ít hay nhiều, tôi chỉ hy vọng người yêu của mình không tiếc tiền tiêu cho mình như vậy. Vì đối với tôi, yêu là nghiêm túc, có thể họ sau này là người đàn ông của mình nên tôi luôn nhìn họ trong vai trò là người chồng, người cha tương lai. Tôi không cần họ phải nuôi mình nhưng họ cũng phải có đủ khả năng đó và sẵn lòng làm như vậy, chứ không phải kiểu chi ly, tính toán.
Chuyện của tôi nhỏ như vậy thôi nhưng không biết phải nghĩ sao cho đúng, cư xử với anh như thế nào cho phải. Mong mọi người có thể nhận định giúp tôi và cho một lời khuyên để bản thân có thể nhìn nhận đúng về mối quan hệ này. Cảm ơn quý độc giả.
Theo VNE
Bà nội đi chợ để lạc cháu gái, con dâu đánh mẹ chồng nhưng 2 năm sau khi tìm được...
Ở xóm này không ai không biết Thư là một cô hàng thịt đanh đá chua ngoa, nhưng đối với người ngoài đã đành, đằng này với những người thân trong gia đình cô lại càng tệ bạc hơn.
Trước kia khi cô và chồng cưới về là chuyển lên thị trấn ở riêng, họ bỏ mặc bố mẹ chồng ở nhà không nhòm ngó đến. Nhưng từ khi bố chồng mất, chồng liền thỏ thẻ với Thư:
- Hay mình đón mẹ lên đây ở nhé.
- Anh nói cái gì??
Thấy vợ có vẻ phật lòng, chồng hí hửng nói:
- Bà lên đây mình vừa được tiếng hiếu thảo lại vừa có người chăm con cho chả sướng à, vài hôm nữa anh cũng đi làm xa rồi, mình em vất vả chịu sao nổi??
Nghe có lý, Thư gật gù đồng ý.
Ban đầu cũng chưa có chuyện gì to tát cho đến khi vợ chồng Thư bị vỡ kế hoạch sinh ra đứa con thứ 3, mà lại tiếp tục là con gái. Cũng từ đó quán thịt của cô ế khách hẳn, cô càng cảm thấy khó chịu với đứa bé và trở nên cáu bẳn, nóng tính.
Video đang HOT
Con gái sinh non nên cũng hay ốm đau quấy khóc về đêm, mỗi lần như thế Thư lại đánh con đen đét:
- Khóc cái gì.
Nhưng càng đánh thì nó càng khóc to hơn, mẹ chồng hớt hải chạy vào bế cháu rồi quay sang con dâu:
- Sao con lại đánh cháu thế, nó còn nhỏ có biết gì đâu..
- Bà giỏi thì chăm đi, mệt cả người, mang đi, mang đi.
Thư xua tay đuổi 2 bà cháu ra khỏi phòng. Thế là bà lại thức trắng đêm để dỗ dành cháu gái.
Cũng từ đó, Thư bỏ mặc con gái út cho bà nội tự chăm. Năm nó lên 4, một lần theo bà đi chợ phiên. Lúc quay về, hai bà cháu len ra khỏi dòng người thì ai cũng thấm mệt, bỗng nhiên bà khựng lại:
- Chết rồi, bà bỏ quên cái nón của mẹ cháu rồi, cháu đứng gốc cây này chờ bà, bà ra ngay. Đứng yên đó không được chạy lung tung nhé.
Con bé gật đầu. Còn bà vội vàng chạy vào chợ tìm nón, chưa đầy 2 phút sau đã quay ra nhưng hoảng hốt khi không thấy cháu đâu. Bà liên tục gọi tên cháu, rồi vứt cả đống đồ trên tay chạy khắp nơi tìm cháu, nước mắt và mồ hôi trộn lẫn nhễ nhại.
Đến sẩm tối, bà cụ về nhà trong tình trạng sợ hãi run rẩy.
- Bà đi đâu từ sáng đến giờ mới chịu về?? - Con dâu giọng lanh lảnh.
Mẹ chồng chưa kịp đáp, con dâu tiếp tục:
- Thế còn con út đâu?? Hai bà cháu nhà này định trốn việc nhà à??
Mẹ chồng rưng rưng nước mắt:
- Con út ...nó..bị lạc rồi.
- Cái gì?? bị lạc á?? Bà coi cháu kiểu gì thế?? - Con dâu sửng cồ lên hét vào mặt mẹ chồng.
- Mẹ..mẹ..không biết, nó vừa đứng đấy mà...
Mẹ chồng càng ngày khóc càng to, còn con dâu thì nổi điên:
- Bà không biết thì ai biết?? Trời cao đất dày ơi, ôi, con ơi là con.
Thư khóc lóc la làng rồi lao đến xô mẹ chồng dúi dụi:
- Bà tìm con về cho tôi ngay, bà không đẻ ra nó nên bà không xót đúng không??
Mẹ chồng cố gắng tránh con dâu, đang giằng co qua lại thì con dâu đẩy mạnh mẹ chồng ngã nhào xuống đất, cả chiếc tủ chè đổ sập vào chân bà cụ, xương kêu răng rắc.
Con dâu tái mặt, đưa mẹ đến trạm xá bó bột. Sau lần bị gãy chân bà đi lại rất khó nhưng vẫn không thể ngồi yên khi cháu gái chưa về. Bà dồn hết tiền lương hưu tiết kiệm bao lâu lẳng lặng lên huyện thuê 1 cái chòi ngay sát chợ để tiện tìm cháu. Từ đó, ngày nào bà cũng ra chợ ngồi ngóng mong sẽ tìm được cháu.
Ròng rã 2 năm trôi qua, một hôm bà cụ đang lang thang cạnh hàng rau thì bị ngất, mọi người trong chợ xúm đông xúm đỏ lại. Đúng lúc vừa tỉnh dậy, bà thấy đứa cháu gái thất lạc bấy lâu đang nắm tay 1 người phụ nữ trung niên đi tới. Bà cụ ngồi bật dậy hớn hở:
- Cháu, cháu..út ơi, đúng là cháu rồi, cuối cùng bà đã tìm được cháu.
Đứa bé nhìn thấy bà cũng lao tới rất nhanh và òa khóc:
- Bà, bà ơi...
Hai bà cháu ôm nhau chặt cứng, người phụ nữ bên cạnh lên tiếng:
- Đây là cháu gái bà sao??
- Đúng, đúng là cháu tôi, đứa cháu 1 tay tôi chăm bẵm từ khi mới sinh.
- Mẹ ơi, bà của con. - Đứa bé 1 tay túm áo mẹ 1 tay vẫn nắm chặt lấy tay bà cụ.
- Cô là..?? - Bà cụ thấy cháu mình gọi nhìn người phụ nữ xa lạ kia là mẹ thì khó hiểu. Người kia vội vã đáp:
- Năm ấy, cháu dọn hàng rất muộn thì thấy con bé đang ngồi thu lu ở góc tối sau nhà thờ kia. Thấy con bé đói rét lại không nhớ đường về, cháu đã dắt nó về nuôi.
Bà cụ vui mừng cảm ơn rối rít rồi kéo tay cháu:
- Đi, đi về với bà.
Người phụ nữ kia nhanh tay giữ lại:
- Bà muốn mang con bé đi đâu??
- Tôi mang nó về nhà, nó là cháu tôi mà
Đứa bé lúc này cũng kéo bà lại, dường như nó không muốn đi.
- Bà ơi, mẹ nuôi cháu rất thương cháu..nếu cháu bỏ đi bây giờ thì..
Người phụ nữ nghe con gái nói thế thì vuốt má con rồi quay sang nói với bà cụ:
- Tôi là người đàn bà bất hạnh, mấy chục năm nay kháo khát có 1 đứa con mà không thể sinh nở được. Ông trời đã cho tôi gặp con bé, âu cũng là cái duyên. Tôi xin bà cho tôi được làm mẹ con bé được không??
Thấy mẹ nuôi khóc, con bé lau nước mắt rồi ôm mẹ an ủi:
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con ..sẽ không đi đâu.
Rồi nó quay sang nhìn bà:
- Bà ơi, cháu..sợ ..mẹ đẻ lắm.
Nhìn cảnh này bà cụ mới chợt hiểu ra có lẽ nên để con bé sống với người cần nó sẽ tốt hơn là một người mẹ vứt bỏ khinh ghét nó. Bà nghĩ thế và gật đầu đồng ý cho cháu gái ở lại cùng mẹ nuôi. Từ hôm đó bà cụ cũng sống thanh thản hơn.
ST
Chỉ vì tiếc hai ngàn đồng mua rau cho vợ và rồi tôi phải trả một cái giá quá đắt Nhưng vừa đi được 10 phút thì tôi giật bắn mình vì có tiếng chị hàng xóm gọi thất thanh từ ngoài cổng. "Chú Hùng ơi chú Hùng, ra ngoài kia nhanh lên cô Hà bị tai nạn". - Sáng nay em mệt, anh đi chợ giúp em với nhá. - Mệt gì mà mệt, cả ngày ở nhà có mỗi việc trông...