Bạn sẽ nghĩ đến ai đầu tiên
Nhưng nếu khi vui hoạc khi buồn bạn lại nghĩ đến 2 cô gái khác nhau, tôi khuyên bạn hãy chọn cô gái mà bạn mong muốn được san sẽ nỗi buồn.
Một anh có cảm tình cùng một lúc với hai cô gái nhưng anh ta không biết mình yêu cô nào hơn. Một người bạn anh ta đã cho lời chỉ dẫn. Hãy trả lời thành thật câu hỏi “Khi hạnh phúc bạn muốn chia sẽ niềm hạnh phúc đó với cô gái nào?”, cô gái bạn nghĩ đến lúc ấy chính là người bạn yêu. Và cũng hãy trả lời thành thật câu hỏi “Khi đau khổ bạn muốn cùng cô gái nào san sẽ?”, cô gái bạn nghĩ đến lúc ấy chình là người bạn yêu. Thật tuyệt vời nếu trong niềm vui và nỗi buồn bạn đều muốn chia sẽ cùng 1 cô gái. Nhưng nếu khi vui hoạc khi buồn bạn lại nghĩ đến 2 cô gái khác nhau, tôi khuyên bạn hãy chọn cô gái mà bạn mong muốn được san sẽ nỗi buồn.
Trong cuộc sống có nhiều nỗi đau nhiều hơn là niềm hạnh phúc, bạn có thể tự mình hưởng thụ nó. Nhưng trong nỗi buồn sẽ không có nhiều người san sẽ với bạn. Nếu bạn mong muốn nói về hạnh phúc của bạn với một người, tôi tin rằng ngưới ấy chắc là thân thiết và là người rất hiểu bạn. Nhưng mọi chuyện không dừng ở đó.
Nếu người ấy chỉ nghĩ đến bạn khi người ấy vui, còn khi buồn người ấy lại san sẽ với người khác, tôi có thể nói với bạn rằng tình yêu đó sẽ không bền vững.
Điều dĩ nhiên, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đầu tiên được người ấy chia sẽ niềm hạnh phúc. Và khi người ấy buồn, tôi sẽ tự nguyện ở bên cạnh người ấy để xoa dịu nỗi đau lòng vì khi đó tôi tin rằng mình đã giữ một vị trí rất quan trọng trong trái tim người ấy.
Theo Guu
Bẽ mặt vì món quà tặng cô giáo của con bị chồng đánh tráo
Tôi hồ hởi bảo cô mở ra xem. Khi hộp quà bung ra, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ ngượng.
Tôi là nhân viên ngân hàng còn chồng tôi làm phòng hành chính của phường. Cuộc sống nói chung cũng khá giả. Con trai tôi năm nay lên 7, đang học lớp 2.
Video đang HOT
Tôi và cô giáo chủ nhiệm của con có mối quan hệ khá thân thiết, là bà con họ hàng xa. Tôi gửi con học thêm mỗi tối tại nhà cô.
Chính vì vậy, 20/11 năm nay, tôi quyết định tặng cô món quà có giá trị một chút để thay lời cảm ơn.
Vậy mà ông chồng đếm củ dưa hành, đo lọ nước mắm của tôi lại làm hư bột hư đường còn khiến tôi bẽ mặt trước cô giáo.
Cưới nhau gần 8 năm, tôi biết chồng mình rất kỹ tính và hà tiện trong chi tiêu. Dù không phải nghèo khó gì nhưng anh vẫn tiếc hùi hụi nếu tôi bỏ ra vài triệu mua một bộ vest mới cho anh.
Mỗi khi mua sắm vật dụng trong nhà, chúng tôi lại cãi nhau một trận mới thỏa thuận xong. Chồng tôi luôn cho rằng phải tiết kiệm phòng khi đau bệnh.
Tôi biết anh đúng nhưng dành dụm cũng phải chi tiêu. Dành dụm như anh, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc thì tôi chịu.
Vì keo kiệt nên vợ chồng tôi rất hiếm khi đi ăn nhà hàng hay đi chơi những nơi xa xỉ. Việc mua sắm của tôi cũng phải dè chừng chồng.
Anh hỏi, tôi đều nói giá thấp đi rất nhiều lần. Nếu không anh sẽ vì tiếc tiền mà chúng tôi lại cãi nhau.
Ảnh minh họa
Từ ngày con học mẫu giáo đến giờ, 20/11 hàng năm chúng tôi đều biếu cô giáo một xấp vải áo dài tầm 400.000 đồng là xong nhưng năm nay, tôi muốn thay đổi, tặng món quà tầm tiền triệu.
Biết tính chồng nên tôi chỉ nói sẽ mua quà đắt hơn mọi năm tặng cô chứ không dám nói thẳng ý định. Vậy mà chồng tôi đã nhăn nhó với tôi suốt mấy ngày.
Anh cứ lải nhải: 'Có mỗi ngày 20/11 mà cũng làm quá lên. Quà cáp cho tốn tiền, chạy theo trào lưu, chỉ cần có tấm lòng là được rồi'.
Bỏ ngoài tai, tôi âm thầm đi mua một bộ trang điểm có thương hiệu. Đem hộp quà về, tôi yên tâm nghĩ rằng chồng mình sẽ không nghi ngờ gì.
Tối đó, khi tôi chuẩn bị đi đón con và mang quà đi tặng, chồng chỉ hỏi là cái gì vậy? Tôi bảo bộ đồ trang điểm, không đắt lắm. Anh không nói gì nữa mà giục tôi đi nhanh về nhanh.
Đến nơi, chờ học sinh và phụ huynh ra về hết, tôi mới vào nhà cô ngồi chơi rồi tặng quà. Cô không nhận, tôi phải nói mãi cô mới nhận và bảo 'Sao chị khách sáo quá!'.
Tôi hồ hởi bảo cô mở ra xem. Lúc đó tôi nghĩ, chắc cô vui lắm. Thấy tôi nhiệt tình, cô giáo cũng vui vẻ bóc quà.
Ảnh minh họa
Khi hộp quà bung ra, tôi chỉ muốn có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ ngượng.
Bộ trang điểm đẹp long lanh, sang trọng biến mất. Thay vào đó là hộp phấn mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng biết đó là hàng nhái, rẻ tiền, được bán tràn lan ở chợ. Thậm chí dưới ánh đèn vẫn nhìn thấy vết bụi bám trên mặt hộp phấn.
Nhìn cô giáo, tôi thật không biết diễn tả tâm trạng thế nào. Theo phản xạ tự nhiên, tôi gượng cười rằng mình lấy nhầm sau đó vội vã chụp lấy bộ trang điểm ấy, rồi xin lỗi và nhanh chóng dẫn con về.
Trên đường về, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Về nhà thấy chồng đang ngồi xem tivi, tôi đưa anh xem món quà và hỏi anh có biết chuyện gì xảy ra không? Có phải anh đổi quà không?
Chồng tôi thừa nhận ngay lập tức. Anh lớn tiếng nạt lại tôi là phung phí, vung tay quá trán. Anh nói anh đã mang bộ trang điểm đó đi trả lại và phải chịu khấu hao mất mấy trăm ngàn.
Hai chúng tôi cãi nhau to. Tôi không tưởng được chồng mình lại keo kiệt bủn xỉn đến vậy. Anh còn làm xấu mặt tôi, khiến tôi không dám nhìn thẳng mặt cô giáo của con nữa.
Suốt ngày nay, chúng tôi vẫn không ai nói với ai tiếng nào. Tôi đang có ý định mua quà tặng lại cô giáo nhưng không biết nên nói thế nào cho cô nhận, vì cũng qua 20/11 rồi.
Còn ông chồng keo kiệt của tôi, ai có cách gì trị 'lão' thì bày tôi với. Chứ cứ như thế này, tôi tổn thọ vì tức giận với lão mất thôi.
Theo Tinngan
'Đừng thế, đàn bà cần có tự trọng chứ em' Quay lại, bất ngờ thấy tôi trong bộ dạng gần như khỏa thân, anh cuống quít tìm váy mặc lại cho tôi. Tôi và anh sinh ra, lớn lên ở hai tỉnh xa cách, chỉ gặp nhau khi cùng đỗ vào đại học y khoa và là bạn chung lớp. Anh hơn tôi 2 tuổi nhưng do đi học muộn nên chúng tôi...