Băn khoăn không biết có phải bạn gái là ‘cô nàng đào mỏ’
Trong khi tôi đang khó khăn, em còn đòi hỏi ngoài tiền nhà hàng tháng, tôi phải đưa cho em một khoản để đi chợ, cơm nước.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi 30 tuổi, có công việc ổn định, gia đình chỉ có tôi duy nhất là con trai, còn lại hai chị gái tôi cũng đã đi lấy chồng hết rồi. Hiện tại tôi đang sống với cha mẹ, cả hai đều đã về hưu.
Tháng trước tôi mới có bạn gái. Khi mới yêu, bạn gái có tâm sự với tôi về những điều khó khăn trong cuộc sống của cô ấy. Tôi đã thông cảm và cũng có sự hỗ trợ về tài chính để cô ấy không còn bận tâm nhiều về chuyện đó nữa.
Video đang HOT
Bạn gái tôi làm việc cho một công ty bán hàng, mức lương là 4 triệu. Vì một số lý do nên cô ấy phải ở riêng, thuê một phòng trọ nhỏ. Khi đó bạn gái tôi đề nghị vì đang khó khăn nên tôi hỗ trợ bạn ấy tiền nhà là 3 triệu/tháng, còn 2 triệu em sẽ trích từ tiền lương của mình để gửi về cho gia đình trả nợ. Một tháng với chi phí như vậy cũng là một sự cố gắng lớn với tôi, tôi còn ba mẹ dù có lương hưu nhưng cũng không dư dả lắm. Tôi cũng nghĩ rằng vì đang khó khăn nên tôi đồng ý hỗ trợ em. Nhưng ngoài những khoản đó, các chi phí khác bạn ấy cũng trông chờ vào tôi. Tiền lương cô ấy để trả nợ cho gia đình.
Đó là chuyện tiền nong, còn trong tình cảm cũng có lúc có mâu thuẫn, những khi giận nhau hoặc đang nói chuyện, cô ấy hay kể rằng người yêu cũ chiều chuộng như thế nào, dẫn đi ăn chỗ sang trọng thế nào, mua sắm cho cô ấy thế nào. Tôi đã trao đổi rằng tôi không thích nghe những chuyện đó. Vì khi nói như vậy giống như đang so sánh tôi với người khác. Nhiều lúc vì tôi không có tiền để hỗ trợ các khoản linh tinh khác, bạn gái rất buồn. Nhưng cô ấy không hề biết trong thời gian đó, tôi đã phải sống khổ như thế nào. Tôi đã phải nhịn ăn, không dám mua sắm hay đi cafe với bạn bè. Có lúc bạn gái nói: “Quen em mà anh hết sạch cả tiền”, nhưng cô ấy chỉ nói thế nhưng không biết thông cảm.
Trong công việc, tôi đã rất mệt mỏi vì tôi vừa chuyển sang một công việc khác. Khi tôi đi làm xa, cô ấy đã gây cho tôi rất nhiều phiền toái, ảnh hưởng đến công việc của tôi. Không những thế, có lần bạn gái còn nói là người yêu cũ muốn quay lại và sẵn sàng lo cho cô ấy một tháng hơn 10 triệu, cô ấy không cần làm gì hết, mua nhà và không cần ở chung với ba mẹ, sẵn sàng cưới ngay. Tôi hơi chạnh lòng bởi chuyện cưới hỏi, tôi cũng đã tính đến nhưng vì chứng kiến những gì em đã làm nên tôi tạm hoãn lại.
Điều tôi rất buồn là cô ấy không quan tâm cảm nhận của tôi và hoàn cảnh của tôi. Thậm chí, giờ em còn đề nghị tôi ngoài tiền nhà cho em mỗi tháng, thì hàng ngày tôi phải đưa thêm tiền để đi chợ và ăn uống. Nợ cho gia đình em đã trả xong, lương của cô ấy cũng đã tăng lên 6 triệu, vậy mà em vẫn muốn tôi hỗ trợ. Khi tôi nói: “Em đã có lương cao hơn trước và các khoản nợ không còn thì hãy lấy tiền lương ra chi tiêu đi”, thì em lại giận dỗi và nói tôi đặt điều kiện cho tình cảm. Tôi cảm thấy sốc, và buồn khi nghe nói như vậy. Hiện nay, lương của tôi không còn như trước nữa, đang bị giảm vì đóng các chi phí khác. Cứ hỗ trợ như vậy sao tôi chịu nổi.
Tôi không hiểu vì sao em lại không tự chủ được chi tiêu. Có tiền, cô ấy cứ mua sắm, rồi cho người này người kia. Không có tiền thì kêu tôi vay mượn. Lúc nào cũng kêu thiếu tiền này nọ. Khi không có tiền thì mặt buồn, làm tôi rất khó chịu. Tôi nói thì cô ấy nói tủi thân đổ lỗi cho tôi ích kỷ…
Giờ tôi đang hết sức phân vân và lưỡng lự. Liệu cưới về, em không muốn chung sống với gia đình tôi, lại còn lối tiêu tiền không biết tiết kiệm, thì tôi sẽ phải làm thế nào? Ba mẹ tôi lớn tuổi và đều có bệnh, nhiều khi tôi không có tiền để mua cái này cái kia cho ba mẹ, tôi cảm thấy có lỗi. Tôi vẫn yêu em nhiều nhưng mỗi lần mở lời là em lại nói tôi này nọ. Mong anh chị cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Cụ lang làng
Mẹ gọi điện báo tin, con về ngay cụ lang làng vừa mất rồi. Nước mắt tôi trực òa ra, chạy ngay sang phòng sếp xin nghỉ việc rồi bắt vội xe về nhà. Chặng đường chỉ có hơn 90 cây số mà sao hôm nay dài thế.
Xét về máu mủ thì nhà tôi với cụ chẳng họ hàng gì, tôi ở Hà Nam, cụ ở Nam Định. Nhưng nếu không có cụ, chắc sẽ chẳng có tôi, và sẽ chẳng có gia đình tôi bây giờ. Mẹ tôi lấy bố hơn 4 năm trời hết thuốc nọ thuốc kia chạy chữa mà vẫn không sinh nổi mụn con. Tiền bạc cạn kiệt, ý chí chán nản, bố mẹ định chia tay thì được người ta mách đến cụ.
Sau ba tháng thuốc men của cụ, mẹ mang bầu tôi. Tiền công, tiền thuốc suốt ba tháng, phải nài ép lắm cụ mới chịu nhận dăm cân gạo nếp. Rồi lúc tôi nghịch ngợm bị chệch khớp tay, rồi dạ dày, đến thằng em tôi bị sỏi thận... đều tìm đến cụ. Chẳng lần nào cụ lấy tiền. Tiền thuốc cho không, tiền công cũng chẳng lấy. Đến ngày lễ tết, cụ chỉ lấy duy nhất 1 cái bánh chưng, hay 1 gói kẹo để thắp hương tổ tiên, còn lại cụ bắt mang về.
Lúc còn bé, theo mẹ xuống thăm cụ tôi vẫn thắc mắc, sao lại gọi cụ là cụ lang làng, phải chăng là vì cụ chỉ chữa bệnh trong làng, hay y thuật của cụ chỉ ở mức độ làng xã? Mẹ cười nhẹ nhàng giải thích, y thuật của cụ rất cao, không những gia đình ta được cụ cứu giúp, mà còn rất nhiều người khác ở nơi rất xa tận hai miền đất nước tìm đến cụ. Cụ giúp người chẳng bao giờ suy tính thiệt hơn, chẳng đè nặng của cải vật chất nên làng xóm ai cũng quý mến gọi cụ là cụ lang của làng rồi gọi tắt là cụ lang làng.
Ngày nhỏ, chị em tôi đã rất thích xuống nhà cụ chơi. Lần nào xuống cũng được cụ cho biết bao quà bánh, toàn đồ của bệnh nhân này biếu, cụ lại chia hết cho bệnh nhân kia. Nhà nào nghèo, thường được cụ thương nhiều hơn. Sau này lớn lên, dù không theo nghề thuốc nhưng cứ vài tháng tôi lại xuống thăm cụ một lần, nghe cụ hướng dẫn các vị thuốc đơn giản có thể tìm thấy ngay trong vườn, ngoài ruộng. Chồng cụ là bác sĩ quân y, con trai duy nhất của cụ cũng là bác sĩ quân y. Hai con người thương yêu nhất của cụ đã hy sinh anh dũng tại chiến trường. Kể từ đó cụ ở vậy, theo nghề thuốc gia truyền bốc thuốc cứu đời. Thuốc trồng được trong vườn thì cho không, tiền công cũng chẳng lấy, thuốc phải mua thì cụ kê đơn cho người bệnh tự mua, đến tiền xe gửi thuốc cho người bệnh ở xa thường cụ cũng chẳng lấy. Lý giải cho việc làm của mình cụ chỉ cười trừ giải thích: " Tao có một mình, lại có nhà nước nuôi thì lấy tiền bạc làm gì, chỉ mong chúng mày luôn mạnh khỏe, làm nhiều việc thiện là tao vui rồi".
Tôi về vừa kịp lúc đưa tang cụ, đoàn người quấn khăn trắng kéo dài nửa cây số, ai cũng sụt sùi thương nhớ, đau xót như mất đi phần máu mủ. Có người làng, có người tứ xứ, có cả cụ già tám, chín mươi, cả em nhỏ vài tháng tuổi, có chị đang bụng bầu, tất cả quy tụ tại đây tiễn đưa cụ tới nơi vĩnh hằng.
Theo VNE
Tôi không muốn phải hối hận Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp. Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt...