Băn khoăn của người đàn ông đã 3 lần tha thứ cho vợ ngoại tình
Khi tôi vặn hỏi lý do tại sao cô ấy phải làm như vậy, cô ấy chỉ khóc mà không nói gì…
Tôi năm nay tôi 34 tuổi và đang công tác tại một cơ quan nhà nước, vợ tôi kém tôi 5 tuổi và là nhân viên trong một công ty nước ngoài. Nhiều người nói vì tôi làm nhà nước lương “ba cọc ba đồng” nên không nói được vợ, phải chịu nhịn đến mức nhiều lần tha thứ cho vợ ngoại tình. Thế nhưng với tôi thì không phải vậy, tôi tha thứ cho vợ vì nghĩ rất thương vợ con.
Lấy nhau được 3 năm, sau một thời gian chạy chữa tôi mới có được đứa con trai nhỏ. Con sinh ra thiếu tháng nên chỉ được có 2 kg, cháu phải nuôi lồng kính trong một thời gian dài… Kể từ khi sinh con gia đình tôi triền miên trong thiếu thốn. Tôi thì bất lực vì chỉ có đồng lương công chức, may mắn là vợ tôi xin được việc ở một công ty nước ngoài.
Ảnh minh họa
Làm việc ở công ty nước ngoài lương tháng của vợ tôi cứ tăng dần. Ban đầu chỉ là 7 triệu sau đó là 9 triệu và hiện nay là 23 triệu. Ban đầu tôi không hiểu tại sao những cơ may cứ đến với vợ tôi dễ dàng như vậy. Sau này tôi mới biết là do cô ấy được sếp thích…
Cách đây hơn 1 năm, cô ấy đi công tác với sếp và một người lạ mặt đã nhắn tin thông báo với tôi về khách sạn họ ở, lịch trình công tác của họ. Bằng thông tin đó, tôi đã hỏi vợ cho rõ sự tình. Vợ tôi đã thú nhận có quan hệ với sếp. Sau đó cô ấy khóc rất nhiều, nói vì bị nhiều nhân viên khác chèn ép nên phải lấy lòng sếp mong có một chỗ đứng. Hiện nay, chỗ đứng trong công ty của cô ấy đã ổn định nên cô ấy sẽ chấm dứt mọi chuyện. Cô ấy mong tôi tha thứ và cho cô ấy cơ hội sửa đổi lỗi lầm.
Sau lần đó, vợ tôi dường như đã thay đổi. Tôi thấy cô ấy chăm chút cho gia đình hơn, hay thủ thỉ tâm sự với tôi hơn. Và đặc biệt, cô ấy không còn đi công tác dài ngày nữa
Video đang HOT
Thế nhưng cách đây khoảng 6 tháng, mọi chuyện lại lặp lại. Cô ấy quan hệ với sếp bị bắt tại khách sạn và phải lập biên bản. Chuyện đó từ người nọ đồn đến người kia và đến cả tai tôi. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ khóc và kêu mình khổ sở. Lúc này gia đình tôi đã khuyên tôi bỏ vợ nhưng tôi không làm mà còn suy nghĩ. Bố mẹ tôi còn định từ tôi để gây sức ép vì cho rằng tôi là thứ con trai yếu hèn, ngu dốt… Ông bà cho rằng, tôi là đàn ông, cơ hội cho tôi còn nhiều, tôi không nên chấp nhận người đàn bà gian dối như vậy. Thế nhưng tôi thấy vợ chìm trong triền miên đau đớn và dằn vặt nên không đành lòng và lại tha thứ. Lúc đó, tôi nói với cô ấy rằng: Đây là lần thứ 2 anh tha thứ cho em, em hãy nhìn anh và con mà sống.
Đến lần thứ 3 này thì tôi không còn gì để nói. Người lạ mặt lại gửi cho tôi những tấm ảnh nhạy cảm giữa cô ấy và sếp. Tôi đã suy nghĩ 1 tuần và quyết định nói chuyện với vợ. Tôi có hỏi cô ấy, có bị sức ép nào hay không? Vợ tôi trơ lỳ chỉ nhìn tôi mà nước mắt lưng tròng. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự căm hờn của vợ. Tôi hỏi “có phải vì anh không lo được kinh tế gia đình nên em mới phải làm vậy?”. Tôi đưa ra lời đề nghị “hãy xin nghỉ việc và tìm công việc khác, còn không anh đồng ý li dị để em đến với người ta”. Vợ tôi nghe thấy tôi nói vậy thì chạy vào ôm con và khóc lớn hơn.
Bây giờ, cứ nhìn cậu con trai kháu khỉnh của mình tôi lại không cầm được lòng. Tôi sợ không được sống cùng con. Tôi phải nén nước mắt khi nói chuyện với cô ấy để chứng tỏ mình là người đàn ông đã chai lì và mạnh mẽ nhưng khi ở một mình, nước mắt của tôi cứ rơi. Tại sao gia đình tôi lâm vào hoàn cảnh như thế này? Lỗi lầm của tôi là rất lớn phải không? Trong lòng tôi tôi bây giờ, thực tâm muốn mọi chuyện dịu đi và tha thứ cho vợ. Thế nhưng tôi lại băn khoăn nếu tôi tiếp tục tha thứ cho vợ và để cô ấy làm công việc hiện tại, liệu cô ấy có tiếp tục qua lại với sếp không?
Bây giờ hàng đêm tôi chỉ ngủ được từ 2 đến 3 tiếng vì những suy nghĩ dằn vặt cứ liên tiếp xuất hiện. Vợ và con là tất cả với tôi. Tôi không biết phải làm sao?
Theo Hoàng/Vietnamnet
Mười năm chạy chữa hiếm muộn và đứa con riêng của chồng
Hơn mười năm chạy chữa hiếm muộn, vợ chồng tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần hi vọng rồi lại thất vọng.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi và Thảo kết hôn đã được mười năm lăm năm. Khi lấy nhau, chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Trải qua từng ấy thời gian, đến bây giờ, hai vợ chồng vẫn chẳng có gì hơn. Bao nhiêu tiền của làm ra đều đã đổ vào chuyện chạy chữa hiếm muộn.
Mấy năm đầu hôn nhân, tôi không quá quan trọng chuyện con cái. Khi ấy, tôi nghĩ tôi và Thảo đến với nhau vì tình yêu, đó mới là nền tảng của hôn nhân. Lũ trẻ chỉ là một phần rất nhỏ nhưng hóa ra, tôi đã nhầm. Qua năm năm bên nhau mà Thảo chưa một lần có tin vui dù chúng tôi hoàn toàn không sử dụng bất cứ biện pháp bảo vệ nào thì tôi bắt đầu lo lắng và sốt ruột.
Bác sĩ cho biết vấn đề đến từ Thảo. Điều này khiến cô ấy suy sụp một thời gian dài. Sau đó, được tôi và bố mẹ hai bên động viên, Thảo nghe lời tôi đi chữa bệnh, thôi không khăng khăng đòi li hôn nữa.
Suốt mười năm trời, hai vợ chồng tôi đã đi không biết bao nhiêu bệnh viện từ Nam ra Bắc, cả những địa chỉ thầy lang chữa vô sinh được mọi người mách nhưng ước muốn về một đứa con vẫn xa vời. Năm lần thực hiện thụ tinh nhân tạo, có ba lần chúng tôi thành công. Thế nhưng, hai lần đầu thai đều hỏng ở tháng thứ ba.
Đến lần thứ ba, ngay từ khi có thai, Thảo nghỉ việc nằm nhà. Mấy tháng ròng cô nằm yên một chỗ, chỉ dậy để đi vệ sinh và ăn uống, tắm rửa còn tuyệt đối không đi đâu. Qua tháng thứ ba, bé con vẫn nằm yên trong bụng mẹ khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên tâm và hi vọng.
Nhưng rồi, ông trời một lần nữa lại nhẫn tâm trêu đùa tôi và Thảo. Con trai tôi mất trong bụng mẹ khi cháu đang ở tháng thứ bảy. Điều này khiến Thảo bị sốc nặng. Cô mất hơn một năm trời để quên đi nỗi đau mất con.
Hai năm sau đó, Thảo mới đồng ý tiếp tục làm thụ tinh nhân tạo. Cô nói, dù thành công hay không thì đó vẫn sẽ là lần cuối cùng. Tôi đồng ý với vợ bởi kinh tế nhà tôi cũng đã kiệt quệ, hơn nữa, sau ba lần hỏng thai, sức khỏe của Thảo không còn tốt.
Lúc này, tôi nhờ mẹ hỏi thăm xem có ai muốn cho con hay không để vợ chồng tôi nhận nuôi. Nghe đề nghị của tôi, mẹ thở dài: "Sao không ra ngoài kiếm một đứa con? Như thế thì ít nhất nó cũng là máu mủ ruột rà nhà mình...". Thấy tôi không nói gì, mẹ cũng đành lặng im.
Lần thụ tinh thứ năm thất bại, Thảo đồng ý với phương án nhận con nuôi. Qua hỏi thăm, mẹ xin được cho vợ chồng tôi một bé trai 2 tháng tuổi, con của một gia đình nghèo dưới quê.
Hai năm đầu tiên, mọi chuyện trôi qua thật tuyệt vời. Lần đầu tiên được làm bố, làm mẹ mang lại cho tôi và Thảo những cảm xúc và trải nghiệm hạnh phúc. Gia Bảo thông minh, hay nói, ríu rít cả ngày như chú chim non. Nhưng đến khi được hai tuổi thì con bắt đầu có những biểu hiện bất thường về sức khỏe.
Dù ăn uống đầy đủ nhưng Bảo rất gầy, da vàng xanh. Từ các kết quả kiểm tra, bác sĩ cho biết, con có bệnh thiếu máu vùng biển (Thalassemia), cách chữa duy nhất là thực hiện ghép tủy, nếu không con sẽ phải truyền máu cả đời. Vợ chồng tôi không có đủ tiền cho việc ghép tủy, cũng không thể hàng tháng đưa con đến viện để truyền máu.
Bất hạnh bất ngờ này khiến tôi và Thảo thường xuyên cãi vã. Tôi muốn mang trả thằng bé cho bố mẹ ruột còn Thảo thì không nghe. Cô nói Bảo là con của cô nên dù thế nào, cô cũng sẽ cố chữa trị cho con. Tình cảm vợ chồng vì thế mà bắt đầu rạn nứt, tôi nhẹ lòng đưa chân vào một mối quan hệ ngoài hôn nhân và kết quả là người tình của tôi mang thai.
Chín tháng mười ngày, người tình trở dạ, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh nặng 3,4 kg. Điều này khiến tôi vừa mừng vừa lo. Tôi sợ khi biết chuyện, Thảo sẽ đòi li hôn mà tôi thì không muốn điều này xảy ra vì trong lòng, tôi vẫn còn yêu vợ. Người tình cũng không hề muốn gắn bó với tôi. Sinh con xong, cô ta đòi một khoản tiền. Tôi vay mượn khắp nơi để đưa tiền cho người tình và nhận lấy máu mủ của mình.
Vì chưa nghĩ ra cách nào để nói với Thảo về đứa con riêng nên tôi đành nhờ một người bạn thân thiết chăm con hộ. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ vờ đề nghị nhận con nuôi để đưa con của mình về. Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này nhưng tôi lại lo sợ, biết đâu có một ngày Thảo phát hiện ra sự thật về đứa trẻ, cô sẽ phản ứng ra sao.
Liệu Thảo có thể chấp nhận điều này và yêu thương con tôi như máu mủ của mình hay cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ tan vỡ?
Theo Tienphong
Ê chề nỗi đau bị chồng coi là công cụ để phục vụ Anh cho mình quyền thích gì cũng phải có, nếu không đáp ứng được tức là tôi không toàn tâm toàn ý với gia đình, sẽ bị anh chửi và đánh đập. ảnh minh họa Chúng tôi ở cùng xóm và chơi với nhau từ bé, lớn lên yêu nhau, tôi đang học Sư phạm thì cưới và sinh được một bé trai...