Bạn có chắc mình không khóc sau khi đọc xong câu chuyện này?
Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại…
Trong một bệnh viện nọ có hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung một phòng. Người đàn ông trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với nhau, kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn trong cuộc sống…
Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, mắt hướng ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng về cuộc sống đang diễn ra bên ngoài ô cửa nhỏ. Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng. Cứ thế họ cùng tìm thấy niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.
Đừng chỉ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt.
Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh: “Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Nơi có những chú vịt, chú thiên nga đang nhẹ nhàng lướt mình trên mặt nước,nơi có những em bé đang nô đùa rộn rã tiếng cười, nơi mà các cặp tình nhân tay trong tay, ngập tràn hạnh phúc. Ở nơi đó, muôn hoa rực rỡ sắc màu và còn thấy được cả đường chân trời ửng đỏ trước cảnh hoàng hôn…”
Ngày lại ngày qua đi. Một buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho hai bệnh nhân. Và thật buồn… cô phát hiện ra người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ra đi, một cách nhẹ nhàng và bình yên trong giấc ngủ của mình.
Vô cùng đau buồn, cô gọi nhân viên bệnh viện đến mang xác anh đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Sau đó, người đàn ông còn lại ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Cô y tá kéo chiếc giường của anh sát lại bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã thoải mái, cô để anh lại một mình.
Một cách chậm chạp và khó khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà anh có thể nhìn được qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!
Khi y tá quay lại, anh hỏi thăm cô về người bạn cùng phòng, người vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp và nên thơ cho anh ta qua những lời kể.
Video đang HOT
Cô y tá cho biết người đàn ông đó bị mù. Nghe xong, anh đã lặng đi, một sự xúc động khôn tả dấy lên trong lòng. Chuyện trên đời thật khó đoán, thế sự như nước chảy mây trôi. Đến một ngày nào đó, ai ai rồi cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này, điều duy nhất còn ghi dấu lại:
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Vậy thì, bạn ơi, hãy đừng chỉ nhìn cuộc sống bằng đôi mắt, mà hãy dùng trái tim yêu thương của bạn. Bởi vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Theo Khỏe & Đẹp
'Lên giường với anh em sẽ được 100 triệu'
"Lên giường với anh em sẽ có ngay 100 triệu trả nợ", nói xong những lời trơ trẽn đó lão sếp già hơn tôi gần 20 tuổi không ngại những người có mặt trong quán cà phê sỗ sàng vuốt nhẹ lên đôi chân đang tê dại của tôi.
ảnh minh họa
Tốt nghiệp đại học tôi không ở lại thủ đô để lập nghiệp như bao bạn trẻ khác. Dù rất muốn thử sức mình tại Hà Nội nhưng nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ tôi già yếu, đau ốm luôn nên tôi đành chấp nhận hi sinh về quê xin việc dù biết sẽ có rất nhiều khó khăn chờ phía trước.
Cầm trong tay tấm bằng đỏ của một trường đại học có tiếng thế mà tôi vẫn vô cùng khó khăn để tìm cho mình một công việc phù hợp.
Sau hơn 1 năm thất nghiệp, cuối cùng may mắn cũng mỉm cười với tôi. Tôi thi tuyển được vào một công ty xây dựng có tiếng tại tỉnh nhà.
Tôi được nhận vào làm phòng kinh doanh với mức lương khá tốt. Tôi yêu công việc và hăng say cống hiến hết sức mình. Tuy chẳng ai nói ra nhưng nhìn quanh tôi biết đồng nghiệp của tôi toàn con ông cháu cha.
Trưởng phòng của tôi là một người lớn tuổi, tôi thường gọi bằng chú xưng cháu với sếp. Sếp chỉ bảo tôi rất tận tình và bày vẽ nhiều kinh nghiệm quý báu trong công việc. Duy chỉ có một điều mà tôi cảm thấy ái ngại khi mỗi lần chỉ có hai chú cháu sếp luôn thân tình quá mức. Ông bảo không thích tôi xưng chú cháu nghe già lắm, muốn tôi gọi sếp là anh xưng em nó nó gần gũi.
Nhiều lần tôi cũng có tâm sự với người yêu (vốn là người bạn cùng học cấp 3 với tôi) nhưng anh gạt đi, bảo tôi nhạy cảm quá chứ người ta có vợ con, chức vụ cao chẳng ai dại gì làm ba cái trò vớ vẩn đấy.
Thế nhưng càng ngày ông sếp của tôi càng tỏ ra thân mật thái quá. Ông thường lấy lí do bàn công việc để rủ tôi đi ăn tối, cà phê. Một nhân viên đang trong thời gian thử thách như tôi thì không thể nói lời từ chối sếp.
Những lần chỉ có 2 người với nhau, sếp thường tâm sự chuyện gia đình. Ông than vãn vì bà vợ sống vô tâm, ích kỉ chỉ biết ăn chơi, hưởng thụ. Con cái cũng theo mẹ hư hỏng, đua đòi bạn bè... Ông bảo rằng luôn cảm thấy cô đơn ngày trong chính căn nhà của mình.
Và trong 1 lần đi ăn tối khi đã quá chén ông nói rất thích và quý tôi. Tôi chưa kịp phản ứng thì ông cầm lấy tay tôi nói: "Anh yêu em. Nếu em đồng ý anh có thể bỏ vợ con để cưới em. Anh sẽ cho em một cuộc sống sung túc..". Choáng váng, sợ hãi, tôi đã vùng chạy khỏi vòng tay sếp.
Kể từ hôm xảy ra chuyện, tôi hạn chế gặp mặt sếp và chỉ trao đổi công việc qua mail. Sếp cũng tỏ vẻ lạnh nhạt, giận tôi ra mặt. Tôi khấp khởi mừng vì nghĩ chắc ông ta biết xấu hổ. Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như tôi nghĩ. Sếp đã lập một kế hoạch bỉ ổi để đẩy tôi vào tội làm tổn thất cho công ty.
Tôi bị kỉ luật và phải chịu bồi thường khoản thất thoát do tôi gây ra. Trong lúc chưa biết bấu víu vào đâu để lo khoản tiền nộp công ty và đang đứng trước nguy cơ bị sa thải thì mẹ tôi bị tai nạn. Trong khi không có một xu dính túi, tôi bấn loạn, rối bời vì không biết lấy đâu tiền để lo tiền viện phí, chạy chữa cho mẹ, tiền nộp phạt cho công ty....
Ngay lúc đó tôi nhận được tin sếp muốn gặp riêng tôi và hứa sẽ giúp tôi vượt qua khó khăn này.
Như kẻ chết đuối vớ được cọc, tôi lao ngay đến chỗ hẹn. Lần này ông ta chẳng thèm rào trước đón sau mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Anh sẽ cứu em khỏi vụ này với điều kiện em phải làm bồ nhí của anh. Anh sẽ cho em 100 triệu. Sau này nếu em cần anh sẽ đưa thêm. Em có 1 tuần để suy nghĩ. Chiều theo anh em sẽ chỉ có lợi, vừa không mất việc lại có tiền để lo cho mẹ và trả nợ công ty".
Ông ta nói xong còn không quên vuốt nhẹ lên má tôi trước khi quay gót đi, miệng nở nụ cười đầy âm mưu, nham hiểm.
Tôi đứng như trời trồng. Tôi có nên làm theo ông ta và liệu sếp có giữ lời hứa? Tôi cũng không dám chia sẻ khó khăn này với người yêu vì biết anh cũng chẳng giúp được gì. Nghĩ đến cảnh mẹ đau đớn trên giường bệnh, nghĩ đến cảnh phải thất nghiệp cả đời mà tôi thấy sợ. Nhưng nghĩ đến việc phải lên giường với lão sếp đê tiện kia khiến tôi rùng mình.
Tôi có nên bán thân cho sếp? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Bạn gái cũ cố tình lấy em trai để trả thù tình Tôi chợt lạnh sống lưng chợt nghĩ, có lẽ nào mục đích của Giang chuyển vào Nam công tác là vì mục tiêu này. Tôi liệu có nên đi vào dự đám cưới của em mình không? Tôi có nên nói với bố mẹ và em trai tôi về mối quan hệ trước đây của tôi và Giang không? Tôi như không thể...