Bà xã hụt của anh
“Từ lúc quen anh đến giờ em luôn buồn, khổ. Anh đã gây ra cho cuộc đời em rất nhiều sóng gió”. Mỗi lời em nói ra, mỗi giọt nước mắt em lăn tràn trên đôi gò má tròn trĩnh đáng yêu ấy, nó làm cho trái tim anh, cuộc sống của anh gần như rút ngắn lại, se thắt lại.
Anh thật vô dụng, khi không thể đem đến cho em một cuộc sống đầy đủ như bao người khác, trong những giây phút nao lòng ấy, nước mắt bỗng tuôn tràn anh buột miệng nói lên một lời điên khùng “Nếu em quen anh mà phải buồn khổ và thiếu thốn đến như vậy, tôi thì em hãy đi tìm người khác hơn anh để lo cho cuộc sống của em … ” Em đã ôm chặt anh hơn và nói rằng: “Anh ơi, đừng nói như thế em thương anh nhiều lắm, em sẽ không bỏ anh đâu”. Ấy thế vậy mà chỉ sau vài ngày suy nghĩ, anh đã mất em thật rồi. Lòng đau như cắt anh như khóc thét lên tại sao lại như thế, lúc anh cần em nhất để anh vượt cạn em đã ra đi nhưng anh không hề dám oán trách em một lời nào hết, anh đã cố níu kéo.
Nhưng có lẽ đã quá muộn màng khi em nói lời cay đắng “Bây giờ tôi không còn khờ dại như lúc trước rồi, đầu tôi giờ có sạn rồi”, thật đáng buồn. Nỗi buồn ở đây không phải là tôi mất em, nhưng tôi buồn ở đây là tôi và em đã có một thời gian khá dài bên nhau nhưng em không nghĩ tại sao tôi làm như thế và với tôi em như một cô bé chập chững vào đời muốn làm một người lớn hiểu hết tất cả và chính mình. Có lẽ những giờ phút cuối cùng trước khi bước lên đài vinh quang cho này đã là một sự kết thúc để có em, hạnh phúc cùng em tôi đã phải mất rất nhiều thứ.
Mọi thứ gần như đã có tất cả, từ áo cưới, xe hoa, cổng hoa chỉ còn đợi cuộc vượt cạn cho thử thách cuối cùng này. Vậy mà em luôn trách tôi không bao giờ, thấy anh khen em dù là lời khen cho có thôi anh chẳng bao giờ mở lời. Em có bao giờ nghĩ tôi luôn và thường khen em nhưng em có bao giờ nhận ra không, mỗi khi đi mua sắm bất cứ thứ gì tôi thường tận tay chọn những cái đẹp nhất để dành cho em.
Tôi khen em không phải là tặng em quà cáp, cái tôi mong muốn là những gì tôi tặng em để làm em đẹp hơn, quyến rũ hơn trước mọi người và những lời khen của mọi người chính là lời khen của tôi dành cho em. Em càng đẹp càng dễ thương tôi càng được hãnh diện, nói ra thì cũng nên nói vào, nhiều lúc em thấy anh không bao giờ nhìn mặt em nói chuyện hay anh đang cố lãng tránh hay dấu diếm em điều gì … Thật tình thì ra đường anh cũng chẳng dám nhìn ai, vì sợ nhìn họ sẽ đem ra so đo này nọ và anh không dám nhìn vì sợ nhìn thấy người nào đẹp hơn em anh sẽ bị hớp hồn mà chê bai hay quan tâm đến họ. Khi đối diện với em anh càng không dam nhìn thẳng, không phải em xấu, em rất đẹp với cặp mắt to, đôi lông mày cong, cái miệng nhỏ tròn đỏ mọng, một khuôn mặt xinh tròn thật thánh thiện và hơn hết là em có một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào đủ làm mê hoặc lòng người. Những cái đó đã làm em trở nên lợi hại hơn nếu những người nào thấy em và nghe em nói chuyện và nếu ai đó gặp em một lần rồi chắc họ sẽ nhớ em mãi mãi.
Anh rất sợ khi nhìn mặt em, vì chưa nhìn kỹ anh đã yếu em và khổ sở đến tế nào khi mất em, nếu anh nhìn em kỹ hơn anh sẽ sống làm sao khi em rời bỏ anh như thế. Em có bao giờ nghĩ đến điều đó chưa ? Nhưng có lẽ giờ đây anh mất em rồi, mất thật rồi. Mọi cố gắng của anh có lẻ là vô nghĩa. Điều cuối cùng anh có thể làm được là cầu chúc cho em tìm được một người yêu em thật lòng có khả năng lo lắng cho em thật là tốt, Minh Trúc ! Gởi đến người tôi yêu thương với tất cả tấm lòng ( Bà xã hụt Minh Trúc)
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em là thế giới của anh
Chocopie thân yêu của anh! vậy là còn vài ngày nữa thôi là đến ngày lễ tình nhân rồi, nhưng sao tâm trạng anh lo lắng quá, không biết em có nhận được lời tự tình từ tận đấy lòng của anh không. Mong em sẽ sớm lên mạng và có thể đọc những lời yêu thương của anh gửi đến em!
Em có biết giờ này anh buồn trong nỗi cô đơn thật khủng khiếp lắm không? anh thật sự hối hận với những gì mình đã tạo ra, anh phải có trách nhiệm với nó, nhưng anh chỉ mong em hiểu rằng anh yêu em tha thiết đơn giản chỉ có thôi chocopie ah! Anh biết giờ này em buồn nhiều lắm vì em cũng thật sự yêu anh mà, mình đã có những quãng thời gian thật tuyệt vời bên nhau mà anh biết sau này khó có thể có ai đó sẽ đem lại, mà anh đã không trân trọng nó, anh sống vì mình quá anh không hề suy nghĩ đến những cảm giác của em, để rồi giờ đây khi không còn em bên cạnh mới cảm thấy nỗi cô đơn, một khoảng trống quá lớn không có gì thay thế được.
Những ngày tháng bên nhau, anh thật sự quá hạnh phúc mà giờ những ký ức đẹp đó luôn theo anh trong tùng suy nghĩ, từng hành động của anh, khiến anh không thể làm gì được cả, anh lúc này đây thật sự trở nên yếu đuối quá. Thật sự giờ trong anh quá mâu thuẫn anh không thể nào giải thích được, có những lúc anh nghĩ cuộc sống của anh và em là hai thế giới quá xa lạ. Em là thế giới lạ lắm, anh cứ tưởng thế giới đó sẽ không bao giờ dành cho anh, sẽ không bao giờ có sự đón nhận dành cho anh! mà giờ đây mới xa nhau chưa đầy một tuần mà anh không thể chịu nổi cảm giác trống vắng thế này. Anh thật sự không thể sống thiếu em trên đời này, em giờ đã là hơi thở quen thuộc với anh rồi, cái thế giới trong em thật sự anh không thể nào xa được nó. Anh thật sự đã sai rồi em ah! hãy cho anh thêm một cơ hội để có thể yêu thương lo lắng cho em nha chocopie! anh mãi yêu em, hãy về bên anh! em là thế giới của đời anh. SHMILY!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi tình yêu vào gió Khi viết những dòng tâm sự này thì anh cũng không mong có một phép nhiệm màu nào đó làm em xao xuyến để rồi em vội vàng chạy đến bên anh được. Vì chúng mình đã mãi mãi mất nhau thật rồi. Thời gian trôi đi cũng được hai tháng rồi phải không em? Hai tháng, từ lúc em quyết định bước...