Bà “đuổi khéo” mẹ con tôi ra khỏi nhà để nhường phòng cho cháu nội hờ
Mẹ tôi là người có lòng tự trọng cao nên chỉ cần lời bà nói ra, mẹ liền một đi không trở lại.
3 năm trước, bố tôi qua đời vì căn bệnh ung thư phổi. Gia đình hạnh phúc vô bờ bến của tôi nháy mắt liền bị cơn bạo bệnh quái ác cuốn trôi…
Trước khi bỏ mẹ con tôi đi mãi mãi, điều bố còn trăn trở nhiều nhất là những gì có thể để lại cho mẹ con tôi bớt đi phần nào vất vả.
Bố biết chỉ cần bố không còn nữa thì mẹ con tôi khó lòng mà sống yên ả với bà nội. Bố là con trưởng, sau bố còn một chú nữa. Thế nhưng bố tôi là đứa con bị ghét bỏ trong gia đình. Ngay từ khi bắt đầu trưởng thành, bố tôi phải còng lưng gánh thêm trách nhiệm nuôi cậu em trai chỉ kém có 2 tuổi. Bà nội thậm chí còn muốn bố bỏ học đại học để đi làm sớm.
Ngược lại hoàn toàn với bố tôi, chú lại được bà nuông chiều một cách quá đà quá trớn. Chú không phải làm việc nhà, hơn 20 tuổi cũng không có ý định kiếm việc mà làm. Cũng phải thôi, chú có kiếm ra tiền hay không thì có phải chịu đói chịu khát, chịu nhiếc móc của chính bố mẹ mình đâu.
Cứ như vậy, đến khi bố tôi có gia đình riêng thì cuộc sống vẫn bị bà và chú gây áp lực rất nhiều. Ông bà ngoại tôi thương con thương cháu, không ít lần muốn mẹ tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này chỉ vì gia đình nhà chồng quá phức tạp. Thế nhưng, mẹ tôi thương bố lắm nên dù chịu không ít sự cay nghiệt của bà nội thì cũng nhất quyết không buông tay.
Không phải bố mẹ tôi không có suy nghĩ muốn dọn ra ở riêng, nhưng bà nội tôi kiên quyết không đồng ý. Mỗi lần đặt vấn đề dọn ra thuê nhà ở riêng là bà đều làm đủ mọi cách để cản trở. Cuối cùng, bố mẹ tôi đành tạm gác chuyện đó sang một bên với suy nghĩ cố gắng tích lũy thêm một chút rồi sẽ kiên quyết rời đi.
3 năm trước chính là thời điểm đó, bố mẹ tôi đã dành dụm được một khoản kha khá, vốn định kiếm một nơi nho nhỏ để cả gia đình an cư lạc nghiệp.
Nhưng niềm vui chưa tày gang thì bi kịch ập đến khiến tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều không kịp trở tay. Nhận được kết quả của bệnh viện, mẹ tôi kiên quyết bằng mọi giá phải chữa bệnh cho bố đến cùng nhưng ông không đồng ý. Vốn dĩ, những người đi lên bằng hai bàn tay trắng như bố mẹ tôi họ hiểu được giá trị của đồng tiền. Ông biết tình trạng sức khoẻ của mình thật sự ra sao nên không muốn trước khi rời bỏ mẹ con tôi lại tiêu tốn nốt số tiền tích góp của gia đình…
Video đang HOT
Bố mất, mẹ tôi cũng không nỡ rời bỏ căn nhà mà bố đã từng sống cả đời người. Mặc dù suốt 3 năm vừa qua, mẹ tôi chịu không ít những chuyện chẳng ra làm sao, thế nhưng với mẹ chẳng có gì đau đớn hơn mất mát này nên bà không để tâm những chuyện đâu đâu.
Chú tôi không có con. Chính xác là không thể có con. Điều này bà cũng mới biết được gần đây thôi. Có lẽ vì vậy mà cuộc hôn nhân đầu tiên của chú kết thúc mà không hề có ràng buộc gì về con cái. Chuyện chú không thể có con đã khiến bà nội tôi như chết đi sống lại vì đau lòng.
Bố tôi mất chưa được ba năm, chú đã kịp bỏ vợ và chuẩn bị lấy thêm vợ mới. Mẹ tôi chỉ xin bà nội đợi qua giỗ 3 năm của bố rồi hãy tổ chức đám cưới. Bà đồng ý với một điều kiện mà tôi không dám tin vào tai mình.
- Thế này con ạ! Thằng Hưng nó cũng sắp lấy vợ, nhà người ta lại có một đứa con riêng. Mẹ thì mẹ sống có phúc có đức nên chẳng quan trọng gì đâu, miễn nó về làm dâu nhà mình thì là cháu mình rồi.
- Mẹ tôi vẫn cúi đầu đợi bà rào trước đón sau. Mẹ biết, mỗi lần như vậy ắt hẳn bà đã chuẩn bị đưa ra đề nghĩ chẳng dễ chịu chút nào.
- Nhà mình thì chỉ có từng ấy phòng. Vợ chồng nó phải ở riêng một phòng rồi, chẳng lẽ lại bắt thằng bé lớn tướng rồi ngủ chung với hai vợ chồng son chúng nó. Nên là mẹ định bảo con với cái Ly nhường phòng cho thằng bé…
Giữa lúc mẹ tôi chưa biết phản ứng ra sao, tôi không kịp suy nghĩ gì mà buộc miệng hỏi bà.
- Vậy mẹ con cháu ở đâu ạ?
- Thì… Bố cháu cũng mất lâu rồi, mẹ cháu chịu tang thế là đủ rồi. Hai mẹ con nên chuyển về ở nhà ngoại thì hơn. Ở đấy cũng rộng rãi thoải mái.
Đến đây thì cả tôi và mẹ đều hiểu. Bà chính là muốn tống cổ mẹ con tôi ra khỏi nhà để rảnh rang đón đứa “ cháu nội hờ” về. Hiểu là một chuyện, mà khi tận tai nghe hiểu nó vẫn thật chua chát làm sao.
Cuối cùng, mẹ tôi gật đầu đồng ý với điều kiện sau này người thờ cúng cho bố tôi là mẹ con tôi. Bà đương nhiên chẳng mất nhiều thời gian liền gật đầu đồng ý.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, tôi thấy mẹ cẩn trọng cất toàn bộ giấy tờ của gia đình, trong đó có sổ tiết kiệm giá trị không hề nhỏ mà bố đã để lại cho mẹ con tôi. Tôi biết, mẹ sẽ kiên quyết bảo vệ cuốn sổ này đến cùng. Không phải vì đồng tiền, mà đó là món quà cuối cùng mà bố đã dành tặng cho những người yêu thương nhất của ông ấy…
Ly hôn, nhờ mẹ chồng trông con hộ, lòng tôi tan nát khi mở camera ra xem
Sau ly hôn, tôi lên thành phố kiếm việc làm. Vì cuộc sống chưa ổn định, không muốn con gái phải chịu khổ cùng nên tôi đành gửi con nhờ mẹ chồng chăm hộ một thời gian.
Mẹ tôi và mẹ chồng cũ vốn là bạn bè, nhờ hai mẹ tác hợp mà tôi và anh mới gặp rồi yêu nhau. Sau hơn một năm hẹn hò, tôi và anh chính thức về chung một nhà nhưng khi yêu ngọt ngào bao nhiêu thì khi lấy nhau về đắng cay bấy nhiêu.
Sau khi cưới, tôi và chồng ở riêng, khá gần nhà chồng. Một năm sau tôi hạ sinh con gái đầu lòng. Tuy nhiên từ khi bước chân vào hôn nhân, những ngày hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chồng thường xuyên đi ăn nhậu với bạn bè tới tận khuya mới về, mỗi tháng cũng chẳng đưa cho tôi được mấy đồng. Tôi luôn có cảm giác như anh lo sợ tôi không biết quản lý chi tiêu hay lén ôm tiền đem về cho nhà ngoại vậy.
Việc nhà anh cũng chẳng chịu giúp tôi, con gái không quan tâm. Nếu có chơi với con, anh chỉ ngồi được dăm ba phút đã nằm xem phim hoặc bấm điện thoại rồi. Mỗi lần tôi góp ý với anh, anh đều mắng tôi lắm lời rồi vẫn duy trì thói quen cũ. Cho nên theo thời gian vợ chồng tôi nảy sinh nhiều mâu thuẫn, tình cảm cũng vì thế mà nguội lạnh dần. Sau đó tôi còn phát hiện anh tòm tem với một cô gái trẻ đẹp khác bên ngoài.
Thấy không thể cứu vãn được nữa, tôi và anh quyết định ly hôn, đứa con gái 3 tuổi do tôi chăm sóc vì tôi không thể yên tâm giao con cho một người bố như anh. Sau ly hôn, tôi lên thành phố kiếm việc làm nhưng vì lạ nước lạ cái, cuộc sống ở đây chưa ổn định nên tôi không thể mang theo con gái đi chịu khổ được.
Không muốn để con gái chịu khổ, tôi đành nhờ mẹ chồng cũ chăm con hộ tôi. (Ảnh minh họa)
Không còn cách nào khác, tôi đành ôm con về nhà bố mẹ chồng cũ nhờ ông bà chăm sóc hộ một thời gian. Đáng nhẽ tôi định nhờ bố mẹ tôi, nhưng ông bà đã từ mặt đứa con gái này từ ngày tôi ký vào đơn ly hôn rồi. Ông bà ruồng rẫy, trách tôi làm xấu mặt gia đình nên tôi chẳng còn mặt mũi nào mà đưa con về nhờ bố mẹ chăm con hộ nữa. Ngược lại mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũ rất tốt, mẹ biết con trai chơi bời như vậy nên rất thương tôi, thương cháu.
Vài ngày sau khi lên thành phố làm việc, vì nhớ con quá nên tôi đã mở phần mềm theo dõi camera trên điện thoại ra để xem con gái đang làm gì. Nào ngờ khi vừa mở ra, hình ảnh trên camera đã khiến tôi tan nát cõi lòng, bật khóc nức nở.
Đứa con gái bé bỏng của tôi đang ngồi trước thềm nhà, nhìn về hướng camera và thống thiết gào khóc đòi mẹ. Tôi nghe mà như đứt từng khúc ruột.
Trước khi đi, tôi từng dặn con khi nào nhớ mẹ thì nhìn vào camera rồi gọi mẹ, mẹ ở xa tới đâu cũng nghe thấy. Không ngờ con vẫn nhớ, nhìn camera rồi gọi tôi với hai hàng nước mắt như vậy. Tôi vội bật loa trên camera lên, nói chuyện với con một lúc để an ủi con để vơi bớt nỗi nhớ.
Vì quá nhớ con nên tôi mở camera lên xem, nhưng khung cảnh lại khiến tôi đau đớn quặn lòng. (Ảnh minh họa)
- Con gái yêu à, mẹ đây này, con có nghe mẹ nói không? Con ngoan đừng khóc nữa nhé, mẹ yêu và nhớ con nhiều lắm. Mẹ luôn dõi theo con. Con ở nhà với bà nội phải ngoan và nghe lời bà nhé, ăn ngoan này, ngủ ngoan này, chơi giỏi nhé. Có thời gian mẹ sẽ về thăm con nhé con yêu. Mẹ yêu con rất nhiều.
Cố gắng lắm tôi mới lấy lại bình tĩnh để nói mấy câu với con gái, lúc này con mới bớt khóc lại. Tôi nhớ con da diết, nhìn thấy con khóc tôi lại thấy có lỗi với con vô cùng. Nếu tôi không ly hôn có lẽ con gái sẽ không phải chịu khổ như vậy, con sẽ không phải xa bố xa mẹ, thiếu vắng tình thương của bố mẹ như thế.
Nhưng tôi và con gái đâu còn chỗ đứng trong lòng chồng cũ, cố níu kéo cuộc hôn nhân này chỉ khiến đôi bên tổn thương mà thôi. Tôi nhủ lòng sẽ sớm ổn định cuộc sống ở nơi đất khách quê người để có thể đón con gái lên ở cùng, bù đắp cho con những ngày mẹ con xa cách.
Con dâu không đẻ được mẹ vẫn yêu chiều hết mực, tôi nhắc nên "thay" thì xấu hổ với lời lẽ của bà Lần đầu tiên tôi thấy mẹ giận dữ như thế, mẹ bênh con dâu và quát nạt tôi. Chẳng lẽ mẹ không muốn có cháu nội, không muốn có người nối dõi ư? Tôi có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, bố mẹ chồng khó tính, không thương tôi. Ở chung nhiều vấn đề, tính tôi lại nóng, không chịu nhịn nên...