Bà cô sang chơi oang oang từ đầu ngõ “cháu dâu chăm quá nhỉ, trưa rồi vẫn ngủ”, nhưng mẹ chồng lại lên tiếng khiến tôi bất ngờ
Mặc dù mẹ chồng chưa từng làm khó tôi, nhưng việc bà bênh vực nàng dâu trước mặt người ngoài như thế khiến tôi rất bất ngờ.
Đã 3h sáng, bé Bon vẫn khóc không ngừng. Tôi dỗ dành mãi nó mới chịu thiu thiu ngủ, nhưng chỉ cần dứt ti mẹ ra là nó lại ngọ nguậy tỉnh giấc ngay, chứ đừng nói có thể đặt xuống giường. Suốt cả tối, tôi đã phải bế trên tay như thế, vừa thiếu ngủ, vừa mỏi, tôi thấy stress thật sự…
Lấy chồng được mấy tháng, tôi với Mạnh được mẹ chồng cho ra ở riêng. Bà bảo ở gần nhau là được, cho 2 đứa ra riêng để tự lập, tự lo cuộc sống. Tôi lúc đó mừng lắm, thì làm gì có nàng dâu nào thích chung nhà với mẹ chồng đâu? Bạn bè cũng cho rằng mẹ chồng tôi tâm lý, bởi ở quê chẳng mấy người nghĩ được thế. Bà nào chẳng muốn giữ con trai ở bên, nhất là những nhà con một như nhà Mạnh.
Thế nhưng sau khi sinh thằng Bon, tôi thấy thật sự mệt khi chẳng có bà nào ở cùng. 1 tháng đầu, mẹ chồng sống cùng để tiện chăm tôi ở cữ. Hiện tại, Bon đã hơn 3 tháng, mẹ chồng chỉ hay loanh quanh hỗ trợ lúc ban ngày, tối bà trở về nhà. Mẹ đẻ tôi cũng thi thoảng mới sang chơi và ở lại, chứ không tiện ở cùng.
Khổ nỗi là, dạo này con trai tôi nó thay tính đổi nết thế nào đó mà rất hay khóc đêm. Khóc ngằn ngặt, dỗ kiểu gì cũng không được. Đã thế, ngủ lại không sâu, giấc thì ngắn, khẽ to tiếng hoặc động vào cái là nó lại tỉnh, tiếp tục khóc. Những ai đã từng dỗ trẻ mà không được có lẽ mới hiểu được cảm giác này của tôi, vừa mệt mỏi, chán nản, vừa thấy bất lực vô cùng.
Những lúc đó, tôi chỉ mong có mẹ ở bên để đỡ đần. Dù bà cũng không dỗ được thằng bé nhưng ít nhất sẽ thay tôi ôm nó 1 chút để chợp mắt, tôi quá mệt rồi.
Và đêm hôm qua lại là một đêm như thế. Thằng bé khóc tới 3h sáng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tôi không rõ vấn đề là gì, nó đói, nặng bỉm hay sao mà khóc không dừng. Phải gần 4h sáng, hình như lúc đó Bon cũng ngủ, tôi mệt quá ngồi ở phía chân giường, tựa vào tường và ngủ.
Tận sáng, Mạnh thấy tôi và con như thế thì anh mới đỡ tôi nằm xuống tử tế để ngủ. Thằng Bon lúc này cũng ngoan hơn, cọ cọ vào người mẹ rồi ngủ im re. Tôi thì thầm khe khẽ, nhắc chồng tự xuống làm đồ ăn sáng. Anh gật đầu rồi đi ra ngoài, khép cánh cửa phòng ngủ.
Nhưng trong giấc ngủ mơ màng, tôi cảm giác có mẹ chồng sang chơi, quét dọn sân vườn hộ. Tôi cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng là cảm ơn bà, rồi sau đó cũng thiếp đi vì quá mệt và buồn ngủ.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Chỉ một lát sau, tiếng nói oang oang ngoài đầu ngõ khiến tôi giật mình. Hóa ra bà cô họ sang chơi, thấy mẹ chồng tôi đang làm việc ở ngoài nên bắt đầu mỉa mai:
- Cháu dâu chăm chỉ quá nhỉ, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi vẫn chưa dậy. Đến cái sân cũng phải nhờ mẹ chồng sang quét dọn hộ thế này à?
Cháu nó trông con cả đêm mệt cô ạ – mẹ chồng tôi lên tiếng bênh vực.
- Mệt tới đâu mà không lết nổi cái thân dậy thế chị? Mẹ già rồi thì không mệt à? Chị cứ chiều nó quá, như em á thì trả về nơi sản xuất. Cháu dâu cứ nghĩ mình nó biết đẻ, biết chăm con nhỏ ấy. Đúng là bố mẹ nó không biết dạy nên không biết điều thế mà…
Tôi rất bực, chỉ muốn lao ra mà bật lại, nhưng lúc này mẹ chồng lên tiếp, nói thêm 1 câu mà tôi vô cùng biết ơn bà:
- Thời này rồi, cứ cố tình làm khó con dâu làm gì? Mình đối với nó sao thì mai này già nó chăm mình vậy. Cô cứ thế thì con dâu cô mới phải bỏ đi, ly hôn đó.
Cô họ bên chồng nghe xong nín thinh, giận dỗi nói vài câu nữa rồi bỏ về. Mẹ chồng xưa nay không quá thân thiết tôi, cũng không gây khó dễ gì. Nhưng chỉ 1 câu nói vừa rồi thật sự khiến tôi rất quý mến bà.
Mẹ chồng bảo chi 100% tiền mua chung cư nhưng câu nói buột miệng của cô út khiến tôi hoang mang tột độ
Ngay khi biết các con có ý định mua chung cư, mẹ chồng tôi đã bảo cho 100% giá trị căn nhà. Tôi mừng chứ, cứ nghĩ được bố mẹ tâm lý, nào ngờ vì một câu nói tôi thấy hoang mang quá.
Mẹ chồng tôi là người không dễ tính nhưng cũng không phải khắt khe. Làm dâu được hơn 3 tháng và chung sống chỉ đôi ngày cuối tuần, nhưng tôi nghĩ chỉ cần khéo lựa một chút thì sẽ chiều được bà. Tuy nhiên, để nói bà quý mến, bênh vực hay chiều chuộng con dâu thì không. Lúc nào tôi cũng có cảm giác mẹ chồng mình rất lãnh đạm và xa cách.
Ấy thế mà khi chúng tôi nói muốn mua chung cư, mẹ chồng bỗng đưa ra quyết định khiến tôi vô cùng bất ngờ: cho 100% giá trị căn hộ.
Hiện tại, tôi với Huấn vẫn đang đi thuê một căn chung cư mini giá gần 4 triệu, nhỏ gọn và sạch sẽ. Hai vợ chồng dự tính phải 1-2 năm tiết kiệm kha khá thì mới tính tới chuyện mua nhà. Thế nhưng sau buổi cà phê cùng bạn của Huấn đang làm sale bất động sản, chúng tôi đã thay đổi quyết định.
Hai vợ chồng ngay hôm ấy đã gọi điện để thông báo tình hình và hỏi vay bố mẹ hai bên. Tuy nhiên, mẹ chồng hẹn cuối tuần về thì mới nói chuyện rõ ràng.
Buổi tối thứ 7 hôm ấy, trong bữa ăn cả nhà rôm rả bàn bạc chuyện mua chung cư của tôi với Huấn.
(Ảnh minh họa)
Và mẹ chồng dõng dạc tuyên bố một câu khiến tôi với Huấn đều sửng sốt:
- Mẹ không giàu có gì nhưng 2 tỷ thì mẹ lo được. Tiền bạc cho con cái mẹ không bao giờ tiếc. Các con không cần chi 1 đồng, mẹ sẽ lo từ a-z cho.
Nghe những lời mẹ chồng nói tôi thật sự ấm lòng. Thật sự không phải mẹ chồng nào cũng sẵn sàng rút hết tiền bạc ra cho như thế, thậm chí còn yêu sách này kia ấy chứ. Chẳng đâu xa như mấy chị đồng nghiệp của tôi muốn ra riêng, muốn vay tiền mua nhà mà mẹ chồng còn nhả từng đồng, rồi đay nghiến mỗi ngày đó thôi.
Càng nghĩ thế, tôi càng cảm kích mẹ chồng nên cảm ơn bà rối rít. Tuy nhiên, ngay sau đó bà cũng đưa ra yêu cầu:
- Nhưng mẹ cũng muốn đứng tên căn chung cư ấy. Chỉ là mẹ muốn chắc chắn thôi chứ cũng không ảnh hưởng gì. Con nghĩ xem, tiền mẹ bỏ ra, con chẳng mất gì chỉ việc ở miễn phí. Vậy thì chuyện đứng tên hay không cũng đâu quan trọng, đúng không?
Nói chung các con chẳng thiệt hại gì, chỉ có lợi thôi. Tự dưng được ở không, sướng quá đi mà, nghĩ ngợi gì nữa...
Mẹ chồng cứ ra rả liên hồi, nói đi nói lại thì cũng vẫn khẳng định chuyện bà đứng tên căn chung cư mới là bình thường, tôi thì chỉ lợi chứ không thiệt đi đâu mà sợ. Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn thấy hơi sao sao.
Tôi hơi đơ người 1 chút vì chưa thể ngờ tình hình này. Huấn cũng không phản đối, anh chỉ hỏi bâng quơ đôi câu khác không liên quan. Nhưng cô út bất ngờ nói khiến tôi giật mình:
- Có gì mà nghĩ hả chị, tự dưng không tốn tiền thuê nhà lại có chung cư xịn để ở. Mẹ chỉ cẩn thận chút thôi, lỡ mai này anh chị có ly hôn cũng khỏi cần phải chia đôi tài sản.
- Cái gì? Bọn chị ly hôn... Chị với anh Huấn vẫn đang hạnh phúc mà... Làm gì mà em tính tới chuyện chia tài sản luôn vậy?
Mẹ chồng tôi không mắng em chồng, chỉ khẽ lườm rồi kiểu ra hiệu cho con bé im lặng. Bà sau đó giải thích với tôi với lý lẽ như trước nhưng không hiểu sao tôi vẫn nghĩ mãi về lời em chồng.
Bà bỏ ra 100% nhưng được cả căn hộ nếu chúng tôi có ly hôn. Hoặc dù không ly hôn thì bà vẫn có cớ để can thiệp và mọi thứ trong nhà tôi. Còn nếu như cho chúng tôi vài trăm triệu thì bà cũng chẳng có được quyền hành như thế. Liệu có phải đó mới là điều mà mẹ chồng nghĩ tới?
Còn chưa hết cữ, ngày nào hàng xóm cũng vác cháu sang chơi rồi nhỏ to "làm đứa nữa đi", mẹ chồng hỏi 1 câu chặn họng được bà ấy Tôi còn vừa sinh con xong mà bà hàng xóm đã thúc giục tôi sinh đứa nữa. Vì không muốn mất lòng nên tôi chỉ lảng khéo, phải tới khi mẹ chồng tôi lên tiếng mới chặn họng được bà ấy. Tôi về làm dâu nhà Khang được 4 năm rồi, ngần ấy thời gian cũng chẳng thiếu chuyện to chuyện nhỏ xích...