Áo dài cũng đủ bận lòng nhà thơ
Trang phục của phụ nữ Việt đã được thi vị hóa trong thơ nhạc và văn chương của các bậc văn nhân thi sĩ lừng danh.
Nhà thơ Nguyên Sa có những câu thơ đã đi vào tim những chàng trai ở lứa tuổi yêu em mặt khờ và đầy mụn: “Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát. Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”, hay “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc. Áo nàng xanh anh mến lá sân trường” khi nhìn những cô nữ sinh Gia Long, Trưng Vương áo trắng tung bay như những con chim câu nhỏ giờ tan lớp.
Thuở ấy, dù đã có các nhà lý luận phê bình sinh sôi nẩy nở – tất nhiên có nhà văn, nhà thơ thì phải có nhà phê bình cho nó đủ tụ – nhưng chưa nhà phê bình nào đặt ra câu hỏi mang tính triết học: “Áo lụa Hà Đông, áo màu vàng là áo gì? Áo pull hay áo lá? Áo bà ba hay áo vải nylon? Áo gi-lê hay áo pành tà lồng? Áo cánh hay áo soutien?” [...].
Nhà văn Lê Văn Nghĩa. Nguồn: NXB Trẻ.
Hồi nhỏ, tôi được chiêm ngưỡng chiếc áo dài từ mẹ rồi sau đó là chị hàng xóm hàng ngày đi ngang trước cửa nhà tôi để lên quận làm việc. Tôi chẳng biết đó là áo dài cổ cao hay áo dài “bà Nhu” hở cổ, nhưng nhìn chiếc áo dài nào cũng đẹp đến nỗi tôi tự hỏi một câu ngu ngốc đến dễ thương là, “tại sao con trai không được mặc áo dài?”
Đứa bé gái 11 tuổi thi đậu vào trường công hay học trường tư đều phải mặc áo dài để đi học. Cũng như con trai phải quần xanh áo trắng. Chứ không phải như bây giờ mỗi trường đều có quyền quy định đồng phục của trường kiểu nào, nhà cung cấp nào.
Nữ sinh học bảy năm trung học, hàng ngày phải mặc áo dài đến trường nên áo dài trở nên quá đỗi thân thuộc. Các em tuổi ngọc trong bài nhạc của Phạm Duy phải mặc một chiếc áo dài mới ra dáng tiểu thơ, đi nhẹ, nói khẽ trong buổi chiều nhiều chàng theo.
Khi lớn lên cô gái vào đại học vẫn mặc áo dài dù lúc đó trường đại học không bắt buộc nhưng cô đã quen rồi. Khi đi vào công sở đa số các cô vẫn mặc áo dài vì không thể mặc gì khác để trông đứng đắn hơn, mặc dầu thời sau này Sài Gòn đã có đủ các loại thời trang như mini jupe, rop, maxi, quần pat áo pull…
Những loại thời trang vừa kể sau thường được diện trong những lúc đi chơi, nhưng khi làm việc hay đến những nơi công cộng thì áo dài là “binh chủng” chủ lực trong cuộc tấn công vào mắt đàn ông với đầy vẻ lịch sự, kín đáo rất nhu mì của con gái nhà gia giáo nhưng chỉ hở vừa phải, nhẹ nhàng.
Nếu có dịp nhìn lại các nữ minh tinh ngày ấy như Thẩm Thúy Hằng, Kiều Chinh, Kim Cương, Thanh Nga và một số nữ ca sĩ như Khánh Ly, Giao Linh, Phương Dung, Thanh Tuyền… thì thấy họ đều kín mít trong chiếc áo dài khi xuất hiện trước công chúng.
Nhưng trông lại họ rất duyên dáng, thanh lịch và nền nã mà cũng không kém phần hấp dẫn chết người. Cái bí mật của chiếc áo dài là ở chỗ “hở hang một cách kín đáo”. [...].
Sau khi đọc bài Người thiết kế áo dài Lemur của bà Phạm Nguyên Thảo, tôi thấy phải nên công nhận sự ra đời của chiếc áo dài Lemur Cát Tường là nhờ công của tờ báo Phong Hóa – dưới sự lãnh đạo và chỉ đạo sáng suốt của chủ bút Nhất Linh – Nguyễn Tường Tam. [...]
Thấy rõ ràng là, trước tiên họa sĩ Cát Tường muốn dùng quần áo để phân định vẻ riêng của người phụ nữ Việt Nam trong thời kỳ Pháp bảo hộ, với sự có mặt của nhiều thế giới phụ nữ từ đâu đến không phải người mình. Ấy, áo dài là áo của phụ nữ Việt Nam ta. Nhìn vô là biết vợ nhà chẳng phải vợ Tây nha. [...]
Tại sao áo dài đẹp? Quá nhiều nhận định, giải thích theo đủ trường phái tả chân, ấn tượng trừu tượng, thuyết giảng của đủ thứ nhà về cái đẹp của chiếc áo dài.
Theo nhà văn Võ Phiến cho biết nhiếp ảnh gia Nguyễn Cao Đàm, người đã chụp nhiều thiếu nữ với áo dài trong nước và có dịp so sánh với trang phục của phụ nữ nhiều nước trên thế giới đã đút kết ngắn gọn: “Do nó (áo dài) cho thấy gió”.
Trong quyển tùy bút Quê hương (Nhà xuất bản Lửa thiêng), nhà văn Võ Phiến đã dành hẳn hai bài dài 20 trang để nói ta bà thế giới, dưới mọi khía cạnh – trừ chuyện đo ni, cắt may – về chiếc áo dài.
Video đang HOT
Ông cho rằng nếu người phụ nữ mặc áo dài khi đứng yên chưa chắc đã ăn đứt nổi những thiếu nữ Âu Á khác, nhưng khi “múa hát thì sẽ linh động hẳn lên vì những tà áo nhẹ ve vẩy phất phơ trong gió làm cho một thân hình nặng nề nhất, cục mịch nhất cũng hóa ra thanh thoát.”
Nhà văn Võ Phiến đi sâu phân tích y phục của người phụ nữ dưới cặp mắt của một nhà văn hóa học: “Trang phục là văn hóa, văn hóa là một cố gắng cải biến thiên nhiên”.
Ông cho rằng chiếc áo dài Việt Nam là sự dung hòa giữa tự nhiên và văn hóa. Phần từ bụng đi ngược trở lên “dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên” là đề cao phần tự nhiên của thân người, còn phần dưới rất thanh, thoát hẳn thân người, đó là văn hóa.
“Nhìn vào một người phụ nữ mặc áo dài, sau khi bị khích động vì cái phần trên, mắt lần dò nhìn xuống, thì ở phần dưới lại chỉ thấy… gió! Vâng, ở đây mắt chỉ thấy có gió (như người nhiếp ảnh gia tinh mắt đã thấy), có cái thướt tha, cái bay bướm mà thôi” (Chiếc áo dài, sđd, trang 18).
Áo dài – một loại trang phục của phụ nữ – đã được thi vị hóa trong thơ nhạc và văn chương của các bậc văn nhân thi sĩ lừng danh. Nhớ Phạm Duy, nhớ Nguyên Sa… và những nhà văn nhà thơ đôi lúc chỉ vì một điệu nhạc nhí nhảnh, lời thơ trữ tình có liên quan đến chiếc áo dài.
Chiếc áo dài rất thầm kín của riêng họ lại là chiếc áo dài trong trái tim của từng người nghe, người đọc. Đem phân tích sâu xa như nhà văn Võ Phiến lại thuộc vào một “cảnh giới” khác.
Nhưng dù ở tâm trạng hay cảnh giới nào “khi chiếc áo dài đã tự liên hệ được như thế với thi ca ngôn ngữ, với tiểu thuyết, nếp sống… thì chắc chắn nó cũng phản ảnh được phần nào một nét tâm hồn dân tộc” (Võ Phiến).
Tuy nhiên, cũng không nên lạm dụng áo dài biến tấu hai ba tầng với quần lửng ống loe bán đại trà ngoài chợ, áo dài mặc với quần jean hay áo dài mặc với quần short, kết ren tua tủa, hoa văn lổn nhổn thì tội nghiệp cho chiếc áo dài lắm lắm.
Ai bảo làm báo là phải "đóng thùng" trong khuôn mẫu, U45 vẫn tự tin diện đẹp mọi phong cách
Cô nhà báo đã ngoài 40 và có 2 con lớn tướng vẫn tự tin diện đẹp với đủ phong cách, từ cổ trang, áo dài truyền thống hay trang phục hiện đại là nhờ bí kíp ăn mặc "tủ".
Có nhiều quan điểm thường cho rằng, phụ nữ bước vào độ tuổi trung niên ăn mặc rất khó. Bởi nếu diện theo quy chuẩn của xã hội thì rất dễ cộng thêm vài tuổi dừ, nhưng phá cách một chút với đồ màu sắc thì lại dễ phạm vào mô tả "cưa sừng làm nghé". Thế mà vẫn có những tấm gương mặc đẹp, dễ dàng dung hoà được mọi yếu tố đó.
Mới đây, trên một diễn đàn dành cho chị em phụ nữ, dân tình rần rần thả tim và bình luận về một bài đăng của bà mẹ 2 con đã bước vào tuổi tứ tuần nhưng ăn diện đẹp mê.
Đó là chị Trần Hiền, sinh năm 1979 và là mẹ 2 con. Chị hiện đang làm báo, công tác tại VTV1 Đài truyền hình Việt Nam.
Mùa bikini đến cũng là lúc chị em phụ nữ "phát cuồng" với những chiếc đầm maxi và quý cô U45 cũng không ngoại lệ. Những bộ cánh của cô đều có màu sắc rực rỡ đậm chất hè.
Nếu lỡ bước vào trang cá nhân của chị Hiền, người xem còn bị "choáng ngợp" bởi style của bà mẹ 2 con còn phong phú trải dài cả thời trang cổ trang. Những concept chị thực hiện đều rất đầu tư và lung linh hệt như... ảnh mạng.
Đến áo dài chị Hiền cũng rất tinh tế khi biết chọn bối cảnh chụp phù hợp với kiểu quốc phục của phái đẹp Việt.
Từ những hình ảnh trên có thể thấy, phong cách ăn mặc của chị Hiền không chỉ dừng lại ở việc thay đổi hình ảnh bản thân mà còn nhiều hơn thế nữa. Hãy cùng trò chuyện cùng chị Hiền để xem bí quyết mặc đẹp của quý cô nhà báo là gì.
Có thể thấy chị đã thử sức mình với nhiều phong cách khác nhau. Đâu là nguồn cảm hứng để chị thực hiện những concept thời trang đa dạng như vậy?
Cá nhân tôi là một người yêu thích sự thay đổi, vì vậy tôi đã rút ra một số việc cần phải làm để giúp cuộc sống thực sự ý nghĩa. Từ đó, có thể bắt đầu yêu từng khoảnh khắc trong cuộc sống một lần nữa. Và thay đổi các phong cách ăn mặc, hay như bạn nói "thử sức mình với nhiều phong cách khác nhau" cũng chính là để tôi thêm yêu bản thân và yêu cuộc sống của mình hơn.
Theo chị thì phong cách nào là khó nhằn nhất với mình?
Từ bé mình đã rất thích được "mặc đẹp", được điệu và cũng hay biến hóa mình như con tắc kè với các loại trang phục khác nhau và suốt hơn 40 năm qua vẫn vậy. Tùy vào hoàn cảnh xuất hiện để mình lựa chọn trang phục cho phù hợp và thú thật là mình cũng chưa thấy bị làm khó ở phong cách nào cả.
Nhiều người thường cho rằng ở độ tuổi U50 rất khó mặc đồ vì phải cân bằng giữa nhiều nguyên tắc. Quan điểm của chị như thế nào? Bí quyết diện đẹp của chị là gì?
Khủng hoảng giữa cuộc đời hay còn gọi là khủng hoảng tuổi trung niên sẽ xảy ra với hầu hết tất cả chúng ta, kể cả tôi hay bạn sau này cũng vậy. Chị em hay rơi vào sự tự ti, mặc cảm về ngoại hình là nhiều bởi thực tế là cơ thể chúng ta lức đó sẽ khó để có thể đẹp hoàn hảo hay quyễn rũ như tuổi đôi mươi. Ngoài tập luyện thể thao giúp cơ thể khoẻ mạnh, cân đối thì chính việc tinh tế trong lựa chọn trang phục cũng sẽ giúp chúng ta tự tin hơn.
Nếu như đi chơi với lớp của các con thì tôi hoàn toàn có thể ăn mặc trẻ trung như mình đang ở tuổi 20, còn nếu đi gặp gỡ những chị em bạn bè là các doanh nhân, các chính khách thì tôi lại rất chỉn chu, thanh lịch với những trang phục lịch sự, sang trọng.
Theo chị, bước vào tuổi trung niên, điều gì quyết định nâng tầm phong cách của phái nữ? Đó có phải là đồ hiệu không?
Tuổi của tôi có thể không còn trẻ nhưng tâm hồn tôi lúc nào cũng chỉ như đôi mươi, nhìn cuộc sống tích cực và yêu đời, yêu người, yêu bản thân... Như thế thì tự nhiên chúng ta sẽ đẹp và thật sự không cần thiết phải khoác lên mình những bộ đồ hiệu đắt tiền mới được coi là sành điệu hay phong cách. Tôi vẫn xin nhắc lại rằng bạn hoàn toàn "phong cách" kể cả với những bộ đồ bình dân nếu nó thực sự phù hợp vóc dáng và hoàn cảnh bạn xuất hiện.
Để có thể mặc đẹp, tự tin và hạnh phúc, theo chị phái nữ cần trang bị cho mình những điều gì nữa?
Bất kỳ loài nào trên thế giới khi ở tuổi cập kê cũng chú ý chăm sóc đến hình thức của mình. "Người đẹp vì lụa" mà, ăn mặc không chỉ giúp chúng ta đẹp hơn mà còn giúp chúng ta tự khẳng định mình, xây dựng lòng tin vào bản thân, vào sự hấp dẫn với người khác giới và cả những người xung quanh.
Càng sống tôi càng hiểu, thời trang là một nghệ thuật và làm thế nào để ăn mặc cho đẹp và phù hợp quả thật là khoa học tinh tế. Tôi cũng không dám tự hào nhiều về khía cạnh này nhưng tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm sau:
Quan tâm đến ăn mặc là quyền đương nhiên của mọi người nói chung và đặc quyền của phái Đẹp nói riêng. Vì vậy, con gái có quyền và nên chú ý để ăn mặc đẹp. Nhưng trước hết, phải hiểu thế nào là ăn mặc đẹp? Đẹp không có nghĩa là thời trang mà có nghĩa là ăn mặc sao cho phù hợp với mình và với hoàn cảnh. Thời trang chỉ là khuynh hướng, trách nhiệm của mình là trong khuynh hướng đó, hãy tìm ra trang phục nào phù hợp nhất với mình. Chỉ những người thật sự hiểu bản thân, biết mình muốn thể hiện khía cạnh nào và biết cách khoe ra mới thành công trong trang phục.
Trang phục phải phù hợp với xu hướng thời đại. Trên cơ sở đó, chúng ta có thể lựa chọn những gì phù hợp với mình. Nắm bắt nhưng không chạy theo vì trang phục là để thể hiện con người mình chứ không để copy người khác.
Người ta thường nói: "Ăn là cho mình, mặc là cho người", tôi không hoàn toàn tán thành quan điểm ấy. Chúng ta cần chọn trang phục nào mình thích và thấy thoải mái. Tuy nhiên, ta lại không thể thoải mái khi mọi người xung quanh phản ứng. Vì vậy, mặc đẹp cho mình nhưng cũng cần quan tâm đến ý kiến những người xung quanh, nhất là khi sống ở châu Á, nơi quan điểm tập thể đóng vai trò quan trọng trong đời sống mỗi cá nhân.
Mặc đẹp phải phù hợp với hoàn cảnh. Hoàn cảnh ở đây được hiểu theo hai nghĩa: hoàn cảnh xung quanh và hoàn cảnh của mỗi cá nhân. Trang phục dù đẹp đến đâu nếu mặc không đúng lúc cũng trở nên lố bịch. Nhưng trang phục cũng phải phù hợp với hoàn cảnh cá nhân.
Dám thử những kiểu mới, những khía cạnh mới trong con người mình. Thời trang là một nghệ thuật, hơn nữa còn là một nghệ thuật cách tân nhất trong các nghệ thuật vì không có gì nhanh "out of fashion" như thời trang! Trang phục khác nhau không chỉ giúp chúng ta tìm hiểu những khía cạnh khác nhau trong con người mình mà còn phát huy tốt nhất ưu điểm và thể hiện được những khía cạnh ẩn khuất trong tính cách nữa. Có thể nói, thời trang là một cuộc phiêu lưu thú vị mà nếu ta bỏ qua cuộc phiêu lưu này thì thật là lãng phí!
Chăm chút trước khi mặc, nhưng sau đó phải quên trang phục đi. Trang phục đẹp không chỉ nhờ bản thân quần áo mà còn nhờ bản thân người mặc. Muốn mặc đẹp, người mặc phải thoải mái trước. Những người quá rón rén, không tự nhiên hay tỏ vẻ quá hãnh diện khi mặc quần áo mới sẽ làm hỏng ấn tượng của phục trang và không thể là người ăn mặc đẹp.
Chăm sóc áo quần cẩn thận và chọn kĩ lưỡng trước khi ra đường. Trang phục là nghệ thuật nên không thể cẩu thả, cần chăm chút kỹ càng từng chi tiết như giặt là đúng quy định, chuẩn bị phụ kiện phù hợp... Nhiều khi một dải ruy băng, một ghim cài áo... phù hợp sẽ nâng tầm phong cách lên gấp bội.
Tóm lại theo tôi cứ làm được các điều như trên thì đương nhiên mình sẽ có cho mình sự tự tin và khi tự tin thì ta sẽ có được rất nhiều, kể cả hạnh phúc.
Đỗ Trịnh Hoài Nam mang hoa sen đầu hạ lên tà áo dài Lấy cảm hứng từ những mùa sen đầu hạ, NTK Đỗ Trịnh Hoài Nam thực hiện BST áo dài "Liên Hoa" trên chất liệu lụa mịn cao cấp. Chia sẻ về bộ sưu tập mới đón mùa hè của mình, NTK Đỗ Trịnh Hoài Nam cho biết: Từ bao đời nay, hoa sen luôn gắn liền với cuộc sống của người dân Việt...