Anh mãi là người em yêu!
Anh đi rồi thì trái tim em sẽ theo anh, còn lại em với trái tim giá băng vĩnh cửu mà thôi. Đêm nay là một đêm thật dài đối với em anh biết không? Thời gian như trôi chậm lại với từng hơi thở, từng hơi thở trên trang giấy này của em.
Chúng mình yêu nhau đã bao lâu rồi anh nhỉ? Thời gian yêu nhau chưa được bao lâu nhưng thời gian phải xa anh thì nhiều hơn. Anh đã đi được hơn 1 tháng rồi, còn 5 tháng nữa anh mới về. Lúc về không biết em có còn ở Hà Nội nữa không?
Thời gian yêu anh thật tuyệt vời, như trong mơ đối với em, em sẽ không bao giờ quên những ngày tháng hạnh phúc khi ở bên anh, những nụ cười ấm áp, nụ hôn nồng cháy mình đã trao nhau. Anh còn nhớ không? Anh là người em yêu đến hết cuộc đời này. Cảm ơn anh vì đã cho em biết yêu một người thật lòng như thế nào?
Tối hôm nay em mới hiểu hết câu anh thường nói: “Mì nh yêu nhau và chỉ yêu nhau thế thôi, đến khi nào có thể em nhé”. Câu nói đó sao anh có thể nói ra được chứ, chẳng nhẽ tình yêu chỉ là tình yêu thôi sao, anh chỉ yêu em, rồi đến lúc anh bỏ rơi em như một con gấu bông ư? Những ký ức nhỏ bé nhưng nó rất có ý nghĩa anh biết không? Nhưng mọi thứ đối với anh đều chỉ có tình yêu mà không có những ký ức về tình yêu. Em là gì hả anh? Anh nhớ có lần em hỏi anh: Anh có nghĩ một ngày nào đó anh sẽ cưới em không? Câu trả lời sao thật cay đắng, một con dao đâm thấu trái tim em là “anh chưa bao giờ nghĩ tới”. Em đến với anh như một tia nắng mà thôi, nó thoáng qua anh để anh có thể cảm nhận một chút, để anh ấm lòng một chút, để trái tim anh tan ra, rồi nó phải đi, vì em chỉ là tia nắng yếu ớt, làm sao đủ làm nóng trái tim lạnh giá của anh, chính trái tim đó đã làm tia nắng tắt. Anh yêu em ư? Em hỏi thì anh nói một cách gượng gạo, em biết nhưng thực sự nghe câu nói đó lòng em ấm áp lắm anh ạ. Em đến với anh bằng tình yêu chân thành và tất cả em dành cho anh là những gì em có. Em không đòi hỏi anh bất cứ thứ gì. Anh là hy vọng lớn nhất của em trong cuộc đời này, hy vọng một tương lai, một gia đình nhỏ bé hạnh phúc. Em thầm cảm ơn ông trời đã cho em may mắn được gặp anh, được biết yêu là gì? Yêu anh dù đau khổ, đắng cay, buồn tủi… như thế nào đi nữa, em cũng chấp nhận. Chấp nhận là người yêu anh mãi mãi. Yêu nhiều mà nhận chẳng bao nhiêu.
Em đến với anh bằng tình yêu chân thành và tất cả em dành cho anh là những gì em có (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh nói yêu em thật lòng ư? Nhưng sao anh giấu em nhiều điều đến thế? Bạn bè anh, gia đình anh chưa bao giờ em được gặp một người, em chỉ biết một mình anh. Thế là đủ sao anh? Ngay cả việc anh có cháu rồi (con anh trai anh), em đã biết và nhiều lần em gặng hỏi nhưng anh vẫn chối là anh trai anh chưa có con. Yêu em từng ấy thời gian mà em chỉ biết có anh mà thôi… Vì sao thế?
Sao anh ác và anh tàn nhẫn với em thế? Em cũng là một đứa con gái mà. Hay vì em cũng đã có đến hai người yêu trước khi đến với anh? Thực sự điều đó em đã nghĩ tới từ lâu rồi, và chính điều đó mà em không bao giờ dám đòi hỏi anh bất cứ một cái gì, dù là nhỏ nhất. Mỗi lần em đi qua các quán gấu bông, em đều ước gì anh tặng em một con gấu bé thôi, đủ để em ôm vào lòng mỗi ngày để đỡ nhớ anh mà thôi. Nhưng em không dám nói ra, có lần em cũng nói, nhưng rồi anh cũng quên đi. Em làm tất cả những gì có thể để anh không buồn, anh luôn vui nhưng trong lòng em rất đau khổ anh biết không? Yêu anh là thế sao? Có lẽ em không bao giờ xứng đáng là người anh yêu và là người cùng anh đi suốt chặng đường của cuộc đời. Đến cái tuổi này rồi, thì em chỉ biết rằng, ai hỏi cưới em thì cưới thế thôi. Nhưng người em yêu lại là anh. Sao thế? Anh đi rồi thì trái tim em sẽ theo anh, còn lại em với trái tim giá băng vĩnh cửu mà thôi.
Người ta thường bảo nên lấy người yêu mình, đừng lấy người mình yêu. Chắc em cũng sẽ vậy. Dù em thật sự không là người con gái hoàn hảo đối với anh, trong mắt anh có lẽ em chỉ là một đứa dễ bảo mà thôi. Anh bảo gì em cũng làm, ngay cả việc được coi là đáng khinh bỉ nhất em cũng làm. Em là đứa con gái dại dột nhất đúng không anh? Nhưng ai hiểu được, yêu anh và em chỉ biết yêu anh thôi, yêu anh hết thân này, yêu anh chẳng tiếc gì, yêu anh em chẳng tiếc gì, yêu anh bằng cả yêu thương, dù em phải dẫn thân vào ngục tối.
Em sẽ mãi yêu anh, cho dù như thế nào đi nữa. Và em sẽ luôn cầu chúc anh được hạnh phúc. Ngày cưới của anh, em chỉ mong anh cho em biết. Em sẽ luôn âm thầm, lặng lẽ, giấu kín tình yêu này. Em cảm ơn anh rất nhiều.
Theo 24h
Chồng tôi nhắn tin cho "gái" để xả tress
Tôi mệt mỏi và giận giữ vì những tin nhắn tình cảm khó chịu mà chồng tôi nói là "vui thôi, xả tress, thằng đàn ông nào chẳng thế".
Tôi kết hôn từ năm 2007, lúc đó tôi 23 tuổi. Tôi có một cô con gái đầu lòng lên 3 tuổi. Ngần ấy thời gian lấy chồng tôi chưa bao giờ có cảm giác của một người vợ hạnh phúc thật sự. Bởi chồng tôi là một người đàn ông thích nhắn tin tình cảm cho các cô gái.
Tôi từng có quan điểm tuy là vợ chồng nhưng ai cũng có thế giới riêng, có sở thích, thậm chí là bí mật cần được tôn trọng. Tôi luôn biết cách giữ thể diện cho chồng. Tôi ghét ghen tuông, nghi ngờ, ghét trò xem trộm điện thoại hay rình rập chồng... Tôi nghĩ đơn giản là tin nhau thì sống cùng nhau, không thì "giải tán cho sớm chợ". Thế nhưng, khi có chồng, nhất là khi có con thì không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra như tôi từng nghĩ.
Tôi đã bắt gặp không ít tin nhắn yêu đương mà chồng tôi gửi cho những người con gái khác. Tôi nói là "những" bởi vì chồng tôi có thói quen "tâm sự, tâm tình" với rất nhiều cô, mới quen cũng có, quen lâu cũng có, quen khi anh ấy đi công tác, đi ăn trưa, café, thậm chí là quen vì vài câu nói vu vơ qua đường... Tôi không nói chồng mình có quan hệ tình ái với tất cả các cô vì sự thật thế nào thì tôi chưa có bằng chứng, chưa "bắt tận tay day tận trán" được, chỉ là những tin nhắn tình cảm khó chịu mà chồng tôi nói là "vui thôi, xả tress, thằng đàn ông nào chẳng thế".
Tôi rất mệt mỏi, giận dữ. Có những lúc "điên" quá, tôi lao vào cào cấu chồng khiến người anh ấy đầy vết thâm xước. Chồng tôi sau đó lại nói xin lỗi, bảo tôi đừng như thế, nếu anh ấy ngoại tình thật thì tôi đâu có dễ mà đọc được những tin nhắn đó... Tôi đã nói hàng nghìn lần với chồng là có vợ rồi, không được nhắn tin kiểu đó, giả hay thật gì cũng không được nhưng có nhiều cô lại "thích" chồng tôi, hay nhắn tin cho anh ấy, còn chồng tôi cũng lại thích nhắn đáp trả...
Tôi luôn trân trọng gia đình và không chấp nhận cách nghĩ của chồng tôi nhưng chẳng có gì thay đổi, đã mấy năm nay rồi. Từ cô gái hoạt bát, bây giờ tôi thành ra hay trầm uất, không thể tập trung vào công việc, đôi khi nhìn đời rất bi quan...
Ý kiến tư vấn
Bạn phải hiểu rõ nhất chồng mình là người như thế nào: Tếu táo, hướng ngoại, coi việc nhắn tin cho cô nọ - cô kia để cho vui chứ thực ra trong lòng không có gì? Hay chồng bạn là người đàn ông trăng hoa, tráo trở, ngoài nhắn tin còn có tình cảm thân mật với nhiều cô gái.
Qua những gì bạn mô tả thì có lẽ chồng bạn thuộc mẫu đàn ông thứ nhất hơn. Anh ấy coi việc nhắn cho mấy cô gái là bình thường, mặc dù những tin nhắn đó làm bạn phiền lòng. Chọn lúc chồng bạn vui, hãy nói chuyện nghiêm túc với anh ấy. Nếu hiểu nỗi lòng của bạn, chồng bạn cũng sẽ biết tự điều chỉnh chuyện nhắn tin cho cô nọ - cô kia trong chừng mực.
Nếu chồng bạn là người thích giao thiệp, coi việc nhắn tin là xã giao, vui đùa thì bạn không nên quá lo lắng. Đã là cho vui thì một thời gian, các tin nhắn tình cảm cũng sẽ thưa dần rồi mất hẳn. Hoặc bạn nên "hùa" cùng chồng, hỏi xem cô này - cô kia là ai rồi vui vẻ bảo để bạn nhắn tin lại cho. Cách này vừa để kiểm soát chồng bạn, lại không gây căng thẳng hay hiểu nhầm cho bạn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị chồng so sánh với em gái Tôi rất muốn nói chuyện thẳng thắn với chồng nhưng sau bữa đó, anh cứ im lặng. Tôi nhắc đến mẹ thì anh gạt ngang: "Thì ra, trước nay, tình cảm của em, sự chăm lo của em dành cho mẹ chỉ là giả dối..." Cứ 2 tháng một lần, Minh Thư, cô em ruột của tôi lại đưa mẹ chồng lên Sài...