Anh là cơn mưa ngắn ngủi lướt qua đời em
Anh là cơn mưa đầu mùa hạ lướt qua làm mát trái tim em, chỉ tiếc cơn mưa đó quá ngắn ngủi.
Một sáng thức dậy bỗng giật mình nhận ra thời gian trôi thật nhanh. Hôm nay vừa tròn 6 tháng chúng ta chia tay rồi anh nhỉ? 6 tháng vẫn không đủ làm nguôi nỗi nhớ anh trong em.
Có đôi lúc em tự hỏi, tại sao em lại ngốc thế, rõ ràng biết không có kết quả gì mà vẫn không thôi nhớ nhung.
Đôi khi em muốn từ bỏ tất cả mọi kí ức về anh, muốn trở lại làm em của ngày xưa, nhưng rồi lần nào cũng thất bại; em tự co mình vào cái vỏ ốc của chính mình, từ chối hết thảy những tình cảm nam nữ thường tình để tưởng niệm một mối tình đã vỡ.
Em không biết làm sao có thể xóa nhòa bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Hóa ra, trái tim em không mạnh mẽ như em tưởng, nó thậm chí còn mỏng manh, dễ vỡ hơn cả pha lê nữa anh ạ. Một người được cho là vô cùng mạnh mẽ và lí trí hóa ra lại là một kẻ yếu đuối đến ngốc nghếch trong tình yêu của chính mình.
Anh à, có đôi lúc em tự hỏi, giá mà em đừng gặp anh, đừng yêu anh thật lòng đến thế thì liệu giờ đây em có đa sầu đa cảm thế này không? Phải chăng em vẫn là một con bé vô tư, ham tụ tập, ăn uống hoặc nghiền tiểu thuyết thông đêm vào những dịp cuối tuần, vẫn là một con bé với hững hờ với chuyện tình yêu trai gái, vẫn tin vào cái kết có hậu của mỗi câu chuyện tình yêu..
Em giờ đây những lúc trút bỏ công việc trở về cuộc sống đời thường của mình, nỗi nhớ anh lại ùa về cồn cào, da diết, bủa vây lấy em. Em không biết làm sao có thể xóa nhòa bóng hình anh trong em nữa. Em yếu đuối quá không anh?
Video đang HOT
Có đôi khi em cố gắng đi tìm một lí do để ghét anh, để em thôi nhớ nhung về anh, để đoạn tình dang dở kia với anh không theo em vào từng bữa ăn, giấc ngủ, từng ngóc ngách trong cuộc sống của em. Thế nhưng anh biết không, em không thể tìm được lí do nào để ghét anh, để hận anh và để quên anh. Là em quá si tình hay tại anh quá thông minh? Anh để lại trong em một cái bóng quá lớn, lấp chặt lối vào trái tim em khiến cho em không thể tiếp nhận thêm bất cứ ai nữa anh à.
Thật sự anh không phải là người tình hoàn hảo như trong những tiểu thuyết tình yêu mà em đã đọc. Anh đầy rẫy những khuyết điểm và em đã chấp nhận nó như một phần tất yếu bởi em biết bản thân em cũng chẳng hoàn hảo, thậm chí còn nhiều khuyết điểm hơn anh. Thế nhưng, tình yêu trong anh có lẽ không đủ lớn để khiến anh chấp nhận con người em và cả những khuyết điểm của em.
Có đôi lúc em thật sự hoài nghi tình cảm anh dành cho em, hoài nghi những gì hai ta đã có phải chăng chỉ là sự đa tình đơn phương một phía từ em. Ngày hai đứa mình yêu nhau, anh luôn nói rẳng em ương bướng, thích làm theo ý mình, không chịu nghe lời khuyên của anh.
Sự thực là em cố gắng tỏ ra vậy thôi, chứ trong lòng em đã chấp nhận hết những lời phê phán đó rồi anh ạ. Em không giỏi biểu đạt cảm xúc, không biết nói những lời ngọt ngào, nhưng những gì em đã làm không đủ khiến anh cảm nhận em yêu anh thế nào hay sao?
Em có nghe ai đó nói rằng, người ta có thể có rất nhiều lí do để bắt đầu nhưng chỉ cần duy nhất một lí do để kết thúc. Anh cũng không phải ngoại lệ, lạnh lùng nói ra năm chữ “chúng mình không hợp nhau” chấm dứt những mộng tưởng tinh yêu đầu đời trong em, một nhát cắt ngọt ngào nhưng mà đau dai dẳng anh ạ.
Sau chia tay, chúng mình vẫn thường liên lạc, thăm hỏi lẫn nhau trên danh nghĩa bạn bè. Em vẫn giữ thói quen chia sẻ với anh mọi thứ trong cuộc sống, những khó khăn trong công việc cũng như những dự định cho tương lai.
Anh vẫn kiên nhẫn dành thời gian lắng nghe em, có lúc chỉ là đồng tình, có khi phân tích và góp ý cho em. Anh làm vậy là do anh vẫn còn quan tâm đến em hay chỉ là theo phép lịch sự vậy anh? Con người anh trước đây em nghĩ thật đơn giản, nhưng cuối cùng em phát hiện ra em căn bản không thể hiểu được anh anh à.
Anh là cơn mưa đầu mùa hạ lướt qua làm mát trái tim em, chỉ tiếc cơn mưa đó quá ngắn ngủi. Dù thế nào đi nữa, em cũng phải tập quên cơn mưa đó để đón chào cơn mưa thực sự dành cho em phải không anh?
Theo Ngoisao
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....