Anh không chịu cưới mặc dù làm em có bầu
Anh sợ xấu hổ với gia đình, bạn bè khi còn quá trẻ đã kết hôn nên không chịu cưới dù làm em có bầu.
Giờ em đã có bầu nhưng vì sĩ diện của bản thân anh không chịu cưới em (Ảnh minh họa)
Ngày nào em cũng khóc dù em biết điều đó là không tốt cho con ở trong bụng. Nhưng em thực sự bế tắc không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Hiện tại em đang mang bầu ở tháng thứ 4, em muốn có một đám cưới nhưng anh không chịu. Em không biết phải làm sao để thuyết phục anh. Em đau khổ vô cùng.
Em năm nay 21 t.uổi. Em và anh yêu nhau được 2 năm và chuyển về sống với nhau được gần 1 năm nay. Em đang là sinh viên đại học. Nhìn bạn bè nhiều người yêu cũng dọn về sống thử với nhau nên em cũng làm thế. Tình yêu của t.uổi trẻ khiến em bồng bột, ham thích thử cái mới dù biết rằng nó có thể gây bất lợi cho em. Em và anh sống với nhau như vợ chồng, góp t.iền ăn, t.iền ở công bằng nhưng đổi lại em thấy vui vì luôn có anh bên cạnh.
Sống cùng nhau em nhận ra anh là người khá gia trưởng nhưng em thấy anh rất chung thủy. Từ ngày yêu em, anh không hề ngó nghiêng tới cô nào khác. Đi học về anh cũng chỉ biết về nhà luôn, tối tối rảnh thì hai đứa đi chơi còn nếu bận thì cả hai ở nhà ôn thi. Cuộc sống êm đềm và ngọt ngào đó khiến em rất thích và cảm thấy hạnh phúc. Em cũng nghĩ chúng em sẽ cố gắng bảo ban nhau học hành, đợi tốt nghiệp ra trường, đi làm rồi sẽ cưới nhau. Như vậy là viên mãn tất cả. Nhưng mọi dự định của chúng em bị phá hỏng khi mà em đột ngột mang bầu.
Video đang HOT
Em dọn về sống thử với anh và cảm thấy rất hạnh phúc khi có anh bên mình (Ảnh minh họa)
Do còn trẻ, thiếu kinh nghiệm nên em đã mang bầu nhiều lần. Trước đó anh có đưa em đi phá thai 3 lần nhưng tới lần này thì không thể. Bác sĩ nói nếu em phá thai thì chuyện sinh con sau này của em khó mà còn nữa. Em nghe thế thôi đã khóc nức nở. Em thực sự rất thương những đứa con mà em đã bỏ đi, dù sao chúng cũng không có tội tình gì. Chỉ vì em còn là sinh viên, còn quá trẻ, t.iền ăn còn phải xin từ gia đình hàng tháng làm sao mà em nuôi nổi con. Nhưng nếu chỉ vì phá bỏ con để rồi sau này không thể làm mẹ nữa thì em không bao giờ dám làm. Vậy là em để lại cái thai vì em không còn sự lựa chọn nào khác.
Cái bụng bầu của em ngày một to và em muốn có một đám cưới. Em biết l.àm c.huyện đ.ó lúc này không hợp lí vì chúng em còn đang đi học, hai bên gia đình thậm chí còn chưa biết về chuyện hai đứa em yêu nhau. Với gia đình hai bên đây sẽ là một bất ngờ lớn. Nhưng em biết phải làm sao khi cái thai ngày một to ra. Em không thể đi làm gì khác vì em còn bận học, hơn nữa bầu bí khiến em mệt mỏi không thể làm được gì. T.iền bạc thì hai bên gia đình vẫn chu cấp cho chứ chúng em đâu có làm gì ra t.iền. Vậy mà anh khăng khăng không chịu cưới.
Anh nói rằng anh yêu em và sẽ cưới em nhưng dứt khoát không phải là lúc này. Anh nói anh còn quá trẻ (Anh hơn em 1 t.uổi), không thể đã cưới vợ. Anh không muốn làm gia đình xấu hổ, không muốn sự nghiệp học hành của anh bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Em đã khóc khi nghe anh nói những lời ích kỉ như vậy. Em hỏi anh thế còn tương lai của em thì sao? Anh nói rằng anh vẫn yêu, sống cùng em và cưới em sau này thì em chẳng có gì mất mát cả, chỉ là mọi chuyện đến chậm hơn mà thôi. Em bất lực trong việc thuyết phục anh làm đám cưới.
Anh nói anh sẽ cố gắng đi làm thêm để k.iếm t.iền nuôi con chứ không cưới bây giờ. Anh là niềm tự hào của gia đình nên nếu bây giờ anh cưới sẽ làm cả gia đình, dòng họ thấy vọng. Em khổ tâm vô cùng vì em còn quá trẻ, kinh nghiệm chăm con không có, hai đứa lóng ngóng như thế này làm sao nuôi nổi con nếu không có sự giúp đỡ của hai bên gia đình? Nhưng điều quan trọng hơn cả chính là em cần một sự thừa nhận của pháp luật cho hai mẹ con em.
Em không thể thuyết phục được anh và em cảm thấy đau khổ vô cùng. Em chỉ muốn chấm dứt tình cảm với người con trai ích kỉ và vô trách nhiệm này nhưng em lại sợ. Em sợ chấm dứt rồi em còn bi đát hơn nữa khi mà cái thai ngày một lớn và sẽ không ai chịu cưới một cô gái không chồng mà chửa như em. Gia đình em sẽ còn đau khổ hơn nữa khi em đã có bầu mà lại không có người yêu thừa nhận. Nhưng quả thực bảo sống bên người đàn ông ích kỉ như anh khiến em uất ức vô cùng. Em phải làm sao đây?
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...