Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Tôi chết đứng khi cô ấy đòi cưới. Từ trước đến nay, tôi và cả cô ấy đều xác định đây chỉ là mối quan hệ qua đường. Tôi nghĩ cô ấy đã xác định như vậy rồi vậy mà bỗng nhiên cô ấy lại đổi ý và đòi cưới sau 2 năm sống thử. Tôi không yêu cô ấy, làm sao có thể lấy một người vợ mà mình không yêu?
Tôi được cử vào Sài Gòn công tác 3 năm. Đó là nhiệm vụ bắt buộc phải đi dù tôi cũng không muốn phải xa gia đình. Vào tới mảnh đất sôi động đó, tôi gặp T. Cô ấy cũng không phải là người gốc Sài Gòn mà ở một tỉnh khác, rất xa. Cô ấy cũng chỉ làm ở đó mà thôi. Chúng tôi gặp nhau tình cờ ở một quán ăn khi tôi giúp cô ấy trả tiền vì cô ấy quên mang theo ví.
Quen nhau một thời gian, chúng tôi cũng chia sẻ với nhau chuyện tình cảm của mình. Cô ấy nói cô ấy từng bị chồng sắp cưới hủy hôn, chỉ vì chê hoàn cảnh hai bên không tương xứng. Khi đó, cô ấy đang mang bầu được 3 tháng rồi. Nhưng vì nhà trai phụ bạc, không chấp nhận nên cô đành phải đi phá bỏ cái thai. Cũng kể từ đó cô chuyển nơi làm việc.
Tôi cũng thật lòng thương cô ấy vì nghe hoàn cảnh của cô ấy quá tội nghiệp. Thế rồi, vì ở trong đó không có nhiều người thân, bạn bè nên tôi coi cô ấy như bạn tâm giao, tối ngày cùng nhau đi chơi, ăn uống. Cô ấy nảy sinh tình cảm với tôi. Chính cô ấy là người đề nghị chuyện chuyển đến sống cùng nhau vì cô ấy thích tôi. Tôi hơi bất ngờ và lưỡng lự. Nhưng chính cô ấy đã nói với tôi rằng: “Em đang cô đơn và em thấy thích anh. Em không biết ở ngoài bắc anh có vợ, có người yêu chưa nhưng em muốn bọn mình cùng chung sống. Anh đừng nặng nề quá làm gì. Coi như bèo nước gặp nhau. Bao giờ anh hết thời gian công tác trong này thì anh về, chuyện chúng mình cũng thôi, coi như không ai quen ai”.
Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy thích thú. Thú thật, đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ đẹp, mà cô ấy lại là một người rất đẹp. Nói tôi không bị “mê mẩn” bởi vẻ đẹp của nàng thì chỉ là nói dối. Tôi thích cô ấy, chỉ trên một mối quan hệ hai bên khỏa lấp cho nhau những gì mà mình muốn chứ không phải làm cảm giác yêu thương của tình yêu.
Hình Minh Họa
Phụ nữ chủ động, đàn ông họa có “vấn đề” mới không lấn tới. Tôi nghĩ bụng, mình không lợi dụng, đây là chuyện cả hai bên cùng “ngã ngũ” với nhau. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng là tôi không thể yêu và cưới cô ấy được. Tình cảm là điều gượng ép, hơn nữa, quê quán chúng tôi quá xa nhau, tôi không thể cưới cô ấy được và cô ấy đồng ý. Thế thì có vấn đề gì để mà ngại ngần. Tôi và cô ấy sống cùng nhau.
Tiền nong hàng tháng, ngoại trừ việc gửi về cho gia đình, tôi cũng đưa cho cô ấy không hề ít. Tôi không tính toán chuyện đó vì nghĩ ở cùng tôi cô ấy chăm sóc cho tôi như một người vợ đối với chồng. Âu đó cũng là điều đáng làm. Đặc biệt, tôi thấy mình bị cuốn hút mạnh ở cô ấy chính là về vấn đề chăn gối. Quả thực, cô ấy là một người phụ nữ quá tuyệt vời trong “khoản ấy”. Cô ấy làm tôi gần như không có gì để phàn nàn về chuyện chăn gối. Tôi thích thú thật sự.
Nói đúng ra thì ở nhà tôi cũng đã có ý chung nhân. Cô ấy ít hơn tôi 5 tuổi, đang đi học lên cao nên chúng tôi cũng chưa muốn cưới. Cũng là vì tôi còn đang đi công tác xa nhà. Nhưng hai bên gia đình đã ướm hỏi và đồng ý hết cả rồi. Chỉ đợi bao giờ tôi kết thúc chuyến công tác này, về quê, cô ấy lại ra trường rồi là chúng tôi sẽ cưới.
Người bạn gái cùng quê đó với tôi ngoan hiền, lại được bố mẹ tôi quý mến nên tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy. Đó là hợp lí với tôi. Chuyện tôi với T ở trong này chỉ là thú vui qua đường thôi. Không ai bắt buộc cũng không ai níu kéo, ràng buộc gì nhau cả. Khi nào tôi chuyển công tác thì sẽ đường ai nấy đi.
Video đang HOT
Vậy mà đùng một cái cô ấy bắt tôi phải cưới và nói là đã có thai. Trước đây, vì nghĩ rằng hai đứa sẽ không đến với nhau nên T đều uống thuốc tránh thai hàng ngày để phòng ngừa. Tôi cũng tin cô ấy vì toi nghĩ khi tôi đã nói rõ ràng là tôi không yêu T, không cưới T thì nếu để có thai, chính cô ấy mới là người khổ thôi. Nhưng tôi không ngờ cô ấy đột nhiên đổi ý. Mấy tháng nay cô ấy ngừng uống thuốc mà không hề cho tôi biết. Và hậu quả là giờ cô ấy đã có thai.
Tôi gần như chết lặng khi nghe cô ấy yêu cầu như vậy. Tôi có thể không phải là một người chung thủy hoàn toàn trong tình yêu nhưng tôi cũng là người có lương tâm. Tôi nghĩ cô ấy tự nguyện đến với tôi thì tôi mới đồng ý sống như vậy chứ tôi vốn dĩ không hề yêu cô ấy. Nếu để bình thường, tôi sẽ không bao giờ làm thế dù cho cô ấy đến với tôi cũng không còn trong trắng hay nguyên vẹn gì. Nhiều người đàn ông họ “quất ngựa truy phong” cũng chẳng màng tới ngày sau nhưng tôi không muốn làm thế. Rõ ràng ban đầu cô ấy nói quan điểm là như vậy, tôi đâu có ngờ giờ cô ấy lại thay đổi và ép buộc tôi thế này…
Bây giờ tôi hoang mang lắm, tôi không biết phải làm sao. Tôi không muốn cô ấy phải khổ, càng không muốn con mình có mệnh hệ gì. Nhưng lấy cô ấy thì không được. Tôi không muốn lấy một người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp như thế. Hơn nữa, quê quán chúng tôi xa nhau quá, lấy nhau sẽ rất khổ. Tôi không hề yêu cô ấy, chỉ sống với nhau vì ham muốn thể xác mà thôi. Như thế lấy nhau làm sao được? Hôn nhân sẽ bất hạnh vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Nguyễn Hữu Dũng (dungnhisbt@…)
Theo VNE
Ký ức xúc động về anh hùng Phan Đình Giót
Trong căn nhà nhỏ sát mép đường làng Cẩm Quan, có một cụ già gần trăm tuổi vẫn lưu giữ những ký ức xúc động về Phan Đình Giót, người anh hùng trong chiến thắng Điện Biên. Hơn nửa thế kỷ qua, ngày ngày mình cụ vẫn hương khói cho người đã khuất.
"Anh bòn lúa, em mót khoai"
Tìm đến nhà cụ Phan Đình Giát (95 tuổi, xóm 7 Cẩm Quan, Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh) đúng lúc cụ đang lau dọn bàn thờ cho anh trai, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi một người đã sống gần trăm tuổi như cụ vẫn còn minh mẫn, khỏe khoắn.
"Sắp đến dịp kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên, tỉnh hỗ trợ tôi sửa sang căn nhà, bàn thờ cho sáng sủa" cụ Giát thông báo. Mắt cụ long lanh khi lục lại những ký ức từ hơn nửa thế kỷ trước.
Dịp kỷ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, cụ Giát được tỉnh Hà Tĩnh hỗ trợ tiền để sửa sang nhà cửa, bàn thờ. Lau lại tấm ảnh thờ của anh, cụ không cầm được nước mắt khi những ký ức từ nửa thế kỷ trước cứ ùa về.
Cụ Giát và bức ảnh đen trắng của anh trai, AHLS Phan Đình Giót.
Cụ Phan Đình Bân cưới vợ là bà Nguyễn Thị Thau trong cảnh nghèo túng. Vợ chồng sinh được 2 người con trai, anh là Phan Đình Giót, em Phan Đình Giát. Năm Giót lên 3 tuổi, bố gặp bạo bệnh qua đời. Kể từ đó, 3 mẹ con sống khổ cực, đi làm thuê cho nhiều phú hộ trong làng.
"Ngày mùa, anh em tôi đi làm công cho địa chủ. Thu hoạch xong, cả hai lại ra đồng mót lúa, mót khoai" cụ Giát nhớ lại. Trải qua bao mùa như thế, hai anh em đã kịp lớn lên giữa những năm tháng chiến tranh chống Pháp ác liệt. Phan Đình Giót cưới bà Nguyễn Thị Ran ở làng Vĩnh Yên, rồi sống với nhà ngoại.
Nỗi mất mát lại tiếp tục ập đến khi đứa con trai kháu khỉnh đầu lòng của hai người qua đời lúc mới 7 tháng tuổi. Nỗi đau vừa nguôi ngoai, một sáng tinh mơ của năm 1952, Phan Đình Giót lên đường nhập ngũ.
Ngày tiễn anh trai đi tòng quân, Phan Đình Giát không giấu nỗi những giọt nước mắt. Hơn nửa thế kỉ sau, vẫn là những giọt lệ đau đáu nhớ thương, nhưng là của cụ ông xấp xỉ trăm tuổi, khi nhìn vào bức ảnh đen trắng và lục lại những ký ức vốn đã chất chứa qua bao mùa khoai, lúa.
"Ngày anh Giót ra trận, tôi đang đi ở cho nhà ông Học trong làng. Tôi chạy về cởi bộ đồ gụ mới được gia chủ may đưa cho anh trai. Buổi tối trước lúc anh lên đường, mẹ đi vay được 1 cân gạo về nấu. Chúng tôi ăn một nửa, còn lại để giành sớm mai anh đùm theo ăn dọc đường"cụ Giát mắt long lanh kể lại.
Muốn ra thăm anh trai lần nữa
Anh trai ra trận, Phan Đình Giát ở nhà tiếp tục đi cày thuê cuốc mướn rồi cưới vợ. Cứ 2 tháng một lần, anh Giót lại gửi thư về nhà.
"Lúc trước hai anh em cùng được theo lớp Bình dân học vụ một thời gian. Anh Giót học giỏi hơn tôi nhiều. Mỗi lần có thư, tôi lại đọc cho mẹ nghe. Anh vẫn kể suốt về đơn vị, mặt trận" cụ Giát nhớ lại.
Hơn nửa thế kỷ qua, cụ Giát vẫn luôn chu tất hương khói trước bàn thờ người anh trai liệt sỹ Anh hùng.
Duy chỉ có một lần cụ muốn giấu mẹ không cho đọc bức thư từ chiến trường gửi về. Đó chính là bức thư định mệnh, lá thư cuối cùng.
Nước mắt rỉ từ hai khóe, cụ kể: "Bức thư cuối cùng do anh Võ Đình Sờ người cùng làng, cùng đơn vị với anh Giót viết và gửi về. Đó là tin báo tử! Tôi đọc mà như chết lặng. Tôi chạy đi kêu mẹ về, nhưng dối mẹ là vợ tôi sắp đẻ. Về nhà biết không giấu được tôi mới đọc cho mẹ nghe. Bà đau buồn rồi đổ bệnh".
Vài năm sau đó, cụ Thau mất vì bệnh tật. Người vợ của AHLS Phan Đình Giót cũng đi bước nữa. Cụ Giát sinh được người con gái độc nhất là bà Phan Thị Nhự, và rồi vợ cụ cũng mất sớm. Hàng chục năm qua, mình cụ Giát chu tất hương khói cho bàn thờ anh trai.
Những kỷ vật chiến trường của AHLS Phan Đình Giót, hiện đang được lưu giữ cẩn thận tại Nghĩa trang liệt sỹ xã Cẩm Quan.
Lúc đầu cụ Giát chẳng biết anh trai hi sinh thế nào, trong thư cũng không nói rõ. Mãi sau này cụ mới được ông Lê Quang Nghiêm (Cẩm Duệ, Cẩm Xuyên, đã mất - PV) nguyên là đồng đội với anh trai kể lại, rằng anh Giót đã anh dũng lấy thân mình lấp lỗ châu mai cho bộ đội ta vượt liên tiêu diệt cứ điểm. Kể từ đó, nỗi nhớ thương đau đáu của cụ đã xen lẫn với sự tự hào!
"Tôi đã 3 lần theo đoàn ra thăm chiến trường Điện Biên. Mộ anh Giót cùng phần mộ 3 Anh hùng liệt sỹ khác nằm cạnh nhau trong nghĩa trang. Cách đây 10 năm tôi theo đoàn ra thắp hương cho anh, đó là lần cuối cùng tôi đến Điện Biên.
Năm nay tròn 60 năm ngày anh mất, tôi vẫn muốn ra đó lần nữa, có thể sẽ là lần cuối cùng! Tôi muốn nhìn ngắm và thắp thêm những nén hương trước mộ anh!" cụ Giát rưng rưng.
Cao Thái
Theo_VietNamNet
Khoảnh khắc anh hùng Phan Đình Giót lấy thân mình lấp lỗ châu mai Trong lúc "mưa bom bão đạn", y tá Phạm Công Thành là người trực tiếp băng bó vết thương cho anh hùng Phan Đình Giót và chứng kiến giây phúc người anh hùng lấy thân mình lấp lỗ châu mai và hy sinh trước lô cốt địch. Đã 60 năm sau chiến thắng "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu", hầu hết...