Anh giận vì tôi mất ‘cái ngàn vàng’
Anh thay đổi thái độ với tôi khi đoán ra điều bí mật và nếu mất anh, tôi sợ không thể yêu ai được nữa.
Tôi đã có một mối tình đầu đẹp và đầy kỷ niệm. Chúng tôi cũng đã có dự định cho tương lai của hai đứa khi học xong. Vì thế, chúng tôi đã dành cho nhau tất cả khi tình cảm sâu đậm và xác định rõ ràng. Nhưng vì một chút hiểu lầm và tính ngang bướng của tôi mà chúng tôi không đến được với nhau.
Ra trường, tôi về làm kế toán cho công ty của một người quen. Bạn tôi bây giờ là nhân viên marketing của công ty đối tác. Khi anh xuống công ty tôi làm việc, cả hai nói chuyện với nhau nhưng không nhiều. Rồi anh xin số điện thoại của tôi qua một chị bạn cùng công ty. Anh gọi điện, nhắn tin cho tôi. Chúng tôi nói chuyện về công việc, cuộc sống và nhiều điều khác nữa vì chúng tôi cùng quê.
Anh ngỏ lời yêu tôi và tôi đáp lại tình cảm của anh sau hai năm chia tay mối tình đầu. Nhưng giờ đây, khi tôi nói sẽ kể cho anh nghe một chuyện quan trọng và không muốn anh bị tổn thương thì có lẽ anh cũng đoán ra được. Anh thay đổi thái độ với tôi.
Nếu để mất anh thì không biết tôi có thể yêu ai được nữa không. Tôi đã quá đau khổ và dằn vặt với quá khứ của mình. Liệu anh có chấp nhận tội không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sau chia tay...đàn ông sao hèn thế?
Anh gọi nói anh yêu tôi, anh nhớ tôi, nếu tôi yêu ai anh sẽ giết tôi, nhưng một vài lần thì được nhưng không phải như vậy. Tôi dần cảm thấy một cái gì đó giữa anh và tôi không hợp nhau, tôi sợ con người của anh.
(Ảnh minh họa)
Tôi sinh ra và lớn lên ở quê, chỉ đến khi vào đại học tôi mới được biết cuộc sống thành phố là như thế nào.
Suốt bốn năm học đại học, tình cảm của tôi chỉ như là cơn gió thoảng qua. Có yêu và cũng được yêu nhưng tất cả chỉ là đơn phương từ hai phía. Cho đến khi tôi ra trường, cũng nhờ vào may mắn tôi được mời lên dạy một trường đại học ở Tây nguyên. Cho tới bây giờ tôi đã làm giảng viên được hai năm. Trong hai năm này cũng có nhiều người để ý nhưng tôi không yêu ai. Cho đến một ngày tôi gặp anh trong một bữa tiệc giao lưu giữa trường tôi và cơ quan anh.
Tôi với anh ngồi cùng một bàn, anh với tôi ngồi xa nhau không nói chuyện với nhau được, nhưng khi tôi ra về anh đã chạy theo tôi xin số điện thoại. Tôi cứ nghĩ rằng đây là duyên số. Rồi quen anh chưa được bao lâu. Nhưng mỗi lần nói chuyện với anh qua điện thoại những lời tâm sự, những câu chuyện đùa làm tôi cảm thấy anh cũng là người rất biết chăm lo cho bản thân và gia đình thì chắc chắn là một người chồng tốt sau này. Thế là tôi cho anh một cơ hội mà không mấy đắn đo về quãng thời gian hai đứa quen nhau còn quá ít chỉ vẹn vẹn hơn một tháng. Mặc cho hoàn cảnh khi nghe nói cả hai đứa quen nhau thì cả gia đình tôi và gia đình anh không ưng ý. Bố mẹ tôi chỉ nói xa quá còn mẹ anh không hiểu vì lí do gì mà ghét dân Bắc. Nhưng hai đứa vẫn quyết tâm chiến thắng tư tưởng của bố mẹ hai bên.
Nhận lời anh chưa được bao lâu tôi phải vào Sài Gòn học tiếp. Trong quãng thời gian này gần 3 tháng trời, tôi và anh chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Thời gian đầu chúng tôi rất hay nói chuyện với nhau, anh quan tâm động viên tôi rất nhiều, nhưng chỉ là những lời qua điện thoại, bạn bè tôi cuối tuần tụ tập nhau hỏi chứ người yêu của mày đâu, tôi chỉ cười vì tôi biết được công việc anh cũng rất bận rộn.
Nhưng rồi không phải cái gì cũng đều là màu hồng cả. Nói chuyện nhiều nói mãi rồi cũng cho tôi nhận ra được một điều. Mỗi lần anh nhậu say về là lúc tôi đang ngủ rất ngon. Khoảng 11 đến 12 giờ khuya, có hôm tới 1 giờ sáng. Anh gọi nói anh yêu tôi, anh nhớ tôi, nếu tôi yêu ai anh sẽ giết tôi, nhưng một vài lần thì được nhưng không phải như vậy. Tôi dần cảm thấy một cái gì đó giữa anh và tôi không hợp nhau, tôi sợ con người của anh. Rồi tôi trở về trường lại. Gặp lại anh nhưng lòng tôi trống rỗng, không còn một niềm háo hức chờ đợi, không có cảm giác của một người đang yêu. Nên mỗi lần anh rủ đi chơi đi uống cà phê tôi đều lấy lý do từ chối. Cho đến một hôm anh đi nhậu về say xỉn vào phòng tôi nói cho anh lý do vì sao tôi có thái độ như vậy. Tôi liền nói vì em thấy anh sống không thật lòng. Nói xong anh bỏ về không cho tôi một lời đáp lại. Rồi tôi băn khoăn định nhắn tin xin lỗi, nhưng chưa kịp gửi đi thì tin nhắn của anh đã tới. Lần đầu tiên anh gọi tôi là cô cùng với những lời trách móc thậm tệ đối với tôi. Rằng vì sao tôi dám nói anh sống không thật, rằng có phải anh là thằng khờ nên mới vươn quá cao yêu người như tôi. Rồi anh nói bây giờ anh đã nhận ra sai lầm khi đã yêu tôi, rằng tôi chỉ muốn chơi đùa anh, đợi kiếm được người giàu có hơn để rời bỏ anh và muốn chia tay tôi. Tôi ngớ người ra tôi không nhắn lại một lời nào.
Thế là mối tình của tôi chia tay trong im lặng, tôi ra Hà Nội học không một lời nhắn gửi. Ở hà thành chưa được một tuần thì chỉ đêm đêm khuya thỉnh thoảng tôi lại nhận được cuộc gọi của anh. Tôi cảm thấy được đây là lúc anh mới đi nhậu say về, nhưng hết rồi tôi đã không bắt máy, không chỉ gọi một lần mà anh đã gọi trong đêm đó đến năm sáu lần, có hôm tới mười mấy cuộc gọi nhỡ. Rồi không được anh nhắn tin nói tại sao tôi dám đối xử với anh như vậy. Tôi không chịu nổi nói lại với anh, sao anh là người có học mà đi cư xử như một kẻ vô học vậy. Chỉ câu đó thôi mà anh đã chỉ trích tôi, nói tôi không xứng đáng đứng trên mục giảng, làm ô uế mục giảng, rằng tôi đã lừa được bao nhiêu thằng như anh với vẻ bên ngoài hiền lành nhưng miệng phun ra toàn những lời rác rưởi, rằng tôi không nên học cao nữa vì nếu học nữa cũng chỉ chừng ấy mà thôi.
Tôi đã khóc lên mà không nói được lời nào. Tôi căm thù anh vì những lời anh xúc phạm tới nhân phẩm của tôi. Tôi không ngờ một con người như anh mà có thể nói tôi những lời như vậy. Tình cảm không còn nhưng lòng căm ghét thù hận lại trào dâng trong tôi. Tôi muốn giữ lại tin nhắn này gửi cho bố anh ta, chị anh ta nhưng vì tôi là một nhà giáo nếu tôi làm như thế thì chẳng khác gì một đứa như anh ta. Tôi đã xóa đi và cố gắng nghĩ rằng tôi chưa từng quen một người như anh ta.
Rồi thời gian đã xóa dần nỗi đau trong lòng tôi. Tôi tiếp tục lao đầu vào học và quen những người bạn mới ở Hà Thành. Thỉnh thoảng đi ăn uống tụ họp và ngắm phố cổ Hà Nội. Tôi yêu dần cuộc sống nhộn nhịp ở nơi đây. Tôi bỏ ngoài tai những lời đồn đại, âm thầm vượt qua...
Theo Bưu Điện Việt Nam
32 tuổi, vẫn chưa tìm được bến đỗ Sau 1 thời gian quan tâm, nói lời yêu tôi, anh kiên quyết bắt tôi vào nhà nghỉ. Tôi phản đối, anh giận và cãi nhau. Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ này nhưng lại sợ mình không tìm được ai khác. Tâm trạng tôi hiện đang rối bời, tôi cũng không có bạn bè thân thiết để có thể tâm sự...