Anh em tôi bàng hoàng khi bố mẹ tuyên bố sẽ để hết tài sản cho anh hàng xóm
Mặc dù chúng tôi đã giải thích cặn kẽ lý do mình không thể về quê được nhưng bố mẹ vẫn không chịu nghe.
Gia đình tôi chỉ có 2 anh em, tuy quê ở Khánh Hòa nhưng anh em tôi mỗi người sống ở một tỉnh thành khác nhau. Anh tôi học đại học rồi ở lại TP Hồ Chí Minh lập nghiệp, lấy vợ sinh con. Tôi lấy chồng ở Quảng Bình, cũng được cha mẹ chồng cho đất xây nhà riêng, cuộc sống ổn định.
Thông thường, đại gia đình tôi sẽ tập trung, sum họp vào các kì lễ lớn hoặc Tết Nguyên Đán. Với tôi mà nói, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, thoải mái nhất khi được sống trong sự yêu thương và chăm sóc của bố mẹ. Mỗi lần về quê, thấy bố mẹ ngày càng già, tôi lại chạnh lòng x.ót x.a mà không thể làm gì khác được. Thương ông bà, tôi chỉ có thể biếu vài triệu để ông bà tiêu vặt, mua thuốc men uống. Còn chuyện chuyển về quê sống luôn với bố mẹ, tôi không làm được. Chồng tôi là con trai duy nhất, cũng phải chăm sóc, phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Tuần trước, bố mẹ gọi anh em tôi về nhà có việc. Bố nói sức khỏe của ông yếu đi thấy rõ. 2 tháng trước, ông bị té ngã khi đang làm đồng, cũng may có anh hàng xóm đưa vào viện. Vì mẹ tôi bị huyết áp cao nên không thể vào viện chăm sóc ông được. Vợ chồng anh hàng xóm là người chăm sóc chính, họ tự thu xếp công việc để chạy tới chạy lui, vừa chăm ông, vừa phụ ông việc đồng áng.
Video đang HOT
Quyết định chia tài sản của bố khiến tôi bàng hoàng. (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi tại sao bố không báo cho anh em tôi biết? Ông thở dài, bảo không muốn chúng tôi lo lắng và cũng biết chắc là chúng tôi sẽ không thể về ngay được. Thời gian nằm viện, ông đã nghĩ rất kỹ đến việc phân chia tài sản. Gia đình tôi tuy ở nông thôn nhưng đất đai rất rộng, còn có đất ruộng, rẫy có giá trị cao vì có đường bê tông chạy qua.
Bố hỏi anh em tôi có ai muốn về sống chung với bố mẹ không? Người nào về quê ở với ông bà thì sẽ nhận hết đất đai tài sản. Anh tôi từ chối ngay vì anh ấy đã có cơ ngơi vững chắc ở thành phố, hơn nữa công việc của 2 vợ chồng rồi chuyện học hành của các con đã ổn định nên không thể về quê được. Anh ấy muốn nhường tài sản lại cho vợ chồng tôi. Mà chúng tôi cũng không thể về được, cha mẹ chồng nhất định không đồng ý cho tôi về quê. Chồng tôi càng không thích cuộc sống ở rể.
Lúc bàn bạc, bố tôi bỗng nói ra quyết định của mình. Ông bảo anh hàng xóm gần nhà rất tốt bụng, nhiệt tình nhưng cuộc sống khó khăn. Anh ấy thường sang giúp đỡ bố mẹ, nhất là những khi ông bà đau bệnh mà không có một đòi hỏi nào cả. Đợt bố bị té ngã, nếu không có vợ chồng anh ấy thì bố mẹ cũng không biết phải làm sao? Giờ bố sẽ nhận anh hàng xóm làm con nuôi và để lại tài sản cho vợ chồng anh ấy; gọi vợ chồng anh đến sống cùng.
Anh em tôi bàng hoàng nhìn nhau, không thể nào tin nổi bố mẹ lại có ý định giao tài sản cho người lạ. Anh em tôi không thể về quê được nhưng vẫn sẽ tìm cách để hoàn thành trách nhiệm chăm sóc ông bà; tại sao bố mẹ lại đưa ra quyết định quá oái oăm như vậy?
Hiện giờ, vì chúng tôi không đồng ý nên chuyện chia tài sản vẫn chưa xong xuôi. Bố thì than trách con cái bất hiếu, chăm bố mẹ không muốn mà lại muốn nhận đất đai. Anh em tôi bị đặt vào thế khó khăn mà không biết phải làm sao cho hợp lí?
Phát hiện t.iền thai sản mới nhận đã bị mất hơn phân nửa, tôi tra hỏi thì bàng hoàng với câu trả lời của chồng
Chồng tôi trả lời tỉnh bơ, giống như việc anh làm là điều hiển nhiên và tôi không được phép gạn hỏi.
Tuy sống riêng nhưng vợ chồng tôi vẫn hay biếu t.iền cho bố mẹ chồng. Chồng tôi nói phận là con cái thì dù sống riêng hay sống chung, vẫn phải hoàn thành trách nhiệm với cha mẹ. Tôi cũng cho là đúng nên thường không so đo số t.iền ấy. Tháng nào về nhà chồng chơi, tôi còn xởi lởi chủ động biếu ông bà t.iền tiêu vặt, ngoài số t.iền 2 triệu/tháng định kì. Lúc bố mẹ chồng sửa nhà, tôi sẵn sàng biếu 100 triệu. Mẹ chồng kêu trời nóng quá ngủ không được, tôi mua máy lạnh tặng ông bà. Nhưng tôi càng sống phóng khoáng với nhà chồng thì chồng tôi lại nghĩ đó là điều tôi phải làm, bắt buộc phải yêu thương, đối tốt với bố mẹ chồng vô điều kiện.
Sau khi sinh con, tôi phát hiện ra, dù mình có thương bố mẹ chồng thì ông bà vẫn không thương tôi nhiều như chị dâu. Lúc chị dâu sinh, ông bà chăm chút, lo lắng, quan tâm. Còn khi tôi sinh, họ lấy lý do tôi nhiều t.iền, sinh đẻ ở bệnh viện quốc tế nên không hề đến thăm. Khi xuất viện về, mẹ chồng chỉ đến thăm một lần, cho cháu 200 nghìn rồi thôi. Bà còn đi 'phao tin' với hàng xóm rằng tôi làm ở công ty nước ngoài, giàu lắm, còn thuê cả bảo mẫu riêng nên bà không cần phải cho nhiều t.iền. Thật ra, tôi cũng không cần đến t.iền bạc của mẹ chồng. Cái tôi cần là sự quan tâm, hỏi han kìa. Nghe những gì bác hàng xóm khi đến thăm mình kể lại, tôi buồn nẫu ruột và càng mất ấn tượng tốt đẹp về nhà chồng.
Chồng tự ý lấy t.iền tôi cho bố mẹ, rồi còn trách tôi keo kiệt. (Ảnh minh họa)
Thứ 4 vừa rồi, tôi nhận t.iền bảo hiểm thai sản được tầm 180 triệu đồng. Sau khi rút t.iền ra, tôi dự định sắm vàng nhưng vì bận bịu con nhỏ, công việc nên đành bỏ tạm vào két sắt. Sáng nay, tôi lấy t.iền ra, định tan làm thì ghé sắm vàng luôn một thể. Nào ngờ, tôi kiểm đi kiểm lại vẫn thấy mất 100 triệu đồng trong số t.iền 180 kia.
Số t.iền đó, tôi bỏ vào một phong bì riêng, có ghi chú đàng hoàng nên không thể nào nhầm lẫn, sai sót được. Mà người biết mật mã két sắt chỉ có vợ chồng tôi thôi. Tôi gọi điện hỏi chồng thì anh tỉnh bơ trả lời: "Anh lấy cho bố mẹ rồi. Nghe bố nói đang muốn sửa lại sân với làm tường rào mà không có t.iền. Dâu con nhận t.iền thai sản thì cho bố mẹ chồng nữa chứ, sao giấu mãi được". Tôi bàng hoàng với câu nói của chồng, cứ như việc tôi có t.iền thì buộc phải biếu bố mẹ chồng vậy?
Tôi tức giận tắt điện thoại rồi nhắn một tin trách móc vì anh không bàn trước với tôi mà đã tự ý lấy t.iền cho bố mẹ chồng. Nhưng chồng không trả lời mà chỉ thả hình giận dữ để đáp trả. Từ hôm đó đến nay, anh vẫn lầm lì không nói không rằng với vợ, còn bóng gió bảo tôi keo kiệt. Tôi tức đến mức chỉ muốn hỏi bố mẹ chồng để lấy lại số t.iền kia thôi.
Bố mẹ chia tài sản thiếu công bằng nhưng lại bắt vợ chồng tôi phải chăm sóc chu đáo Vợ chồng tôi bận đi làm, không về thăm hỏi thường xuyên được, bố mẹ chồng không thông cảm mà chỉ trách suốt. Tôi lấy chồng được 8 nay năm và đã có hai con. Chồng tôi có một người anh trai. Lúc còn nhỏ, hai anh em rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Thế nhưng đến khi lớn lên, hai...