Anh đang băn khoăn chọn em hay cô khác
Từ trước đến nay, em chưa yêu ai, anh ấy là mối tình đầu của em và em tuyệt đối không thể chấp nhận người yêu của mình lại đi quen với một cô gái khác.ó vai trò và trách nhiệm rất quan trọng.
Anh ấy là một chuyên viên Ngân hàng, mẹ em và anh ấy làm việc với nhau nhưng vì anh ấy là nhân viên mới nên chưa biết mặt em, em thì đang năm cuối Đại học. Một lần, mẹ em giới thiệu cho anh ấy một chị hàng xóm nhưng sau đúng 1 lần nói chuyện, anh ấy không bao giờ gọi điện hay đi chơi cùng chị hàng xóm nữa. Theo lời anh ấy thì anh ấy sợ mang tiếng.
Sau đó, vô tình ngày em về chơi Tết thì gặp anh ấy ngay tại nhà em, sau đêm nói chuyện đó thì anh ấy liên tục ra nhà em chơi. Anh đã 32 tuổi và lớn hơn em 9 tuổi. Qua quá trình tìm hiểu thì được biết anh ấy là con của bác rất thân với nhà em, nhưng phía nhà anh ấy không hề biết mối quan hệ giữa em và anh ấy. Sau khoảng 1 tháng quen nhau thì em đã nhận lời tỏ tình của anh. Chúng em rất vui vẻ với nhau, anh ấy chia sẻ với em mọi chuyện, từ niềm vui đến nỗi buồn. Và chúng em yêu nhau hoàn toàn trong sáng. Anh ấy muốn cưới em làm vợ, vì anh ấy đã lớn tuổi, là con trai trưởng trong nhà, sau anh ấy còn 4 đứa em chưa lập gia đình, nhưng em không đồng ý, vì rằng em chưa tốt nghiệp xong và em muốn hoàn thành xong chương trình thạc sĩ mới lập gia đình. Anh ấy có vẻ hơi buồn. Em biết anh sợ 2 năm nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, anh ấy sợ em bỏ anh ấy đi với người khác, sợ em bay xa,…nhưng anh vẫn tiếp tục đến với em.
Yêu nhau được 2 tháng thì bản thân em thấy có gì đó không ổn từ phía anh ấy. Việc ra chơi với em thưa thớt dần, nhiều lần em gọi không nghe máy. Buồn nhất là khi em bệnh, anh ấy không đến thăm vì lý do anh bận không ra được… Sau ngày đó, em khó chịu trong lòng và quyết định tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Như đánh giá của mọi người xung quanh, anh ấy là một người tự trọng, đứng đắn, đàng hoàng trong chuyện tình cảm và khá khó tính. Thiết nghĩ, hơn 3 tháng ra nhà em thì anh ấy đã xác định mối quan hệ đàng hoàng theo bản tính của anh ấy. Em bị sốc khi được tin từ một người bạn thân của anh ấy cho hay, anh ấy đang rất mệt mỏi trong chuyện tình cảm, anh ấy đang đứng ở ngã rẽ, không biết rẽ theo hướng nào, trong đó có 1 hướng là em.
Anh ấy là nhân viên ngân hàng, nhiều lựa chọn (Ảnh minh họa)
Từ trước đến nay, em chưa yêu ai, anh ấy là mối tình đầu của em và em tuyệt đối không thể chấp nhận người yêu của mình lại đi quen với một cô gái khác. Em gọi anh ấy ra nói chuyện rõ ràng, trong cuộc nói chuyện, anh ấy hoàn toàn im lặng, em là người chủ động. Em hỏi anh ấy rằng ” Anh có người khác phải không? Anh đã từng nói với em rằng anh rất ghét dạng đàn ông lăng nhăng và không chung thủy? Tại sao anh lại như vậy?”. Anh ấy gượng gạo trả lời ” Uhm, chị đó đã đồng ý, chị lớn hơn em 2 tuổi và làm ở đây.” Khi nói câu đó, hai mắt anh đỏ hoe. Sau đó, Anh ấy nói với em môt câu:” Sao em toàn nghĩ xấu về anh không vậy!!” Em không kìm được lòng mình và em cảm thấy hụt hẫng trước mọi chuyện nên đã chủ động dừng lại. Không cãi vã, không to tiếng, nhưng cả hai đều đau đớn.
Từ ngày đó, em và anh ấy không gặp nhau, anh ấy cũng không gọi điện hay nhắn tin cho em nữa. Cùng làm việc với mẹ em nên anh ấy thường xuyên hỏi thăm và quan tâm em qua mẹ em. Mấy lần uống cà fe với bạn gần cơ quan anh ấy làm, thoáng nhìn thấy anh ấy, em không tin vào mắt mình vì thấy sự sa sút trầm trọng của anh. Ngồi chơi với một anh cùng cơ quan mẹ thì được biết, dạo gần đây, anh ấy lên cơ quan thơ thẩn, không làm được việc gì, da xanh xao, mắt thâm quầng và người ốm đi trông thấy. Nghe vậy, em cũng khá buồn nhưng em không thể chủ động hỏi thăm được. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ khi em bệnh đến khi dừng lại chỉ trong vòng 3 ngày. Giờ đây anh ấy chẳng đi chơi đâu, không đi chơi hàng đêm như trước, không tươi cười hồ hởi mà chỉ đầy vẻ suy tư.
Nhiều lần nằm nghĩ, có phải anh ấy có người khác không, hay chỉ là cớ, vì anh bạn anh ấy nói chị đó sau em, thua em về mọi thứ, chỉ hơn em về sự ngọt ngào. Thời gian quen em, anh ấy đi làm cả ngày, tối đến là ra nhà em, kể cả chủ nhật, thì thời gian đâu mà có người khác??
Kế hoạch nếu như em dừng lại với anh ấy, em sẽ đi du học thạc sĩ và tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình như dự kiến ban đầu (lúc chưa quen anh ấy).
Em cảm thấy rối tung khi nghĩ đến chuyện này, sự thật là gì??? Và em phải ứng xử thế nào khi thứ Bảy tuần này anh nói sẽ ra nhà em chơi??
Chị cho em lời giải đáp, em tin rằng lời khuyên của chị sẽ giải thoat giúp em lúc này.
Video đang HOT
Em không biết phải làm sao (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Chào em gái, chị thấy em là một cô bé vô tư, đáng yêu, nhí nhảnh. Đọc thư của em, chị nghĩ em và anh ấy đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau và tình cảm này chưa sâu nặng lắm.
Thật khó để quyết được nên làm gì, nên tin điều gì nhưng chị thấy anh ấy dành tình cảm chưa đủ nhiều cho em đâu. Biết em ốm mà anh toàn lấy lý do này nọ để biện hộ. Trong khi anh nói yêu mình muốn lấy mình… Nói yêu nhưng rồi những cuộc điện thoại, tin nhắn, gặp gỡ của anh thưa dần… điều này nói lên được phần nào tình cảm anh ta dành cho em chưa đủ lớn.
Sai lầm lớn nhất của anh ấy đó là việc anh ấy phải phân vân, vẫn mải đứng núi này trông núi nọ, sợ được cô này mất cô kia. Thứ Bảy này anh ấy đến nhà em, em cứ tỏ thái độ bình thường. Hãy coi anh ấy như một người bạn em ạ.
Về phía em, tất nhiên là phụ nữ khi đang được một người tán tỉnh, chinh phục rồi bỗng nhiên người ấy không để ý đến mình nữa thì chắc chắn sẽ hẫng. Tuy nhiên, em cũng nên quan tâm đến xem anh ấy có còn tình cảm với mình nữa hay không, nếu người ấy không còn để ý đến mình nữa thì có tiếc nuối hay đau khổ cũng chẳng giải quyết được việc gì. Tốt nhất, hãy tìm đến với người yêu em thật lòng và chung thủy, đừng chạy theo những người không tôn trọng mình em ạ.
Chúc em hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đã cướp "lần đầu tiên" của em
Tôi vẫn hoảng hốt mỗi khi nhớ về chuyện ấy... chỉ vì quá yêu mà tôi đã chiếm đoạt em.
Giá như em không phải là em! Giá như tôi có thể hiểu lầm em thì bây giờ tôi đâu có như thế này..!
Em mang tên một loài hoa của mùa thu với vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm. Và chính con người em cũng dễ thương như loài hoa ấy: ngây thơ và duyên dáng. Có lẽ là dễ hiểu khi xung quanh em có rất nhiều vệ tinh và em chiếm được cảm tình của mọi người. Em cũng đã có người yêu, một bạn trai học lớp bên cạnh. Tình yêu đó vẫn theo em tới tận bây giờ, ba năm rồi phải không em?
Tôi, một thằng con trai bình thường như bao nhiêu bạn học cùng lớp, bây giờ cũng đang là sinh viên năm ba của một trường đại học ở Hà Nội. Tôi với em học chung phổ thông và có lẽ cũng là có duyên khi lại gặp nhau chung một trường đại học. Ngày xưa tôi đâu có chú ý tới em bởi lúc ấy, tôi vẫn nghĩ mình trẻ con khi nhắc về tình cảm và hơn nữa, em cũng đã có người yêu.
Chung trường đại học đã vô tình đưa ta lại gần nhau và thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi tâm sự với em khi tôi buồn, chia sẻ khi tôi vui, nói về cuộc sống, gia đình, tình cảm của mình. Đôi khi xấu hổ, tôi khóc tôi cũng than thở với em. Em luôn lắng nghe và thấu hiểu điều đó. Vì vậy mà chúng ta hiểu nhau hay đấy là sự đồng điệu về tâm hồn? Và tôi đã không nhận ra mình yêu em từ bao giờ...
Mình hay gặp nhau nói chuyện giống kiểu tri kỷ và nếu hôm đó tôi không gặp em, tôi không cô đơn thì đã chúng ta vẫn mãi là tri kỷ. Đang nói chuyện, bỗng tôi quay sang hôn em, em giận rồi lạnh lùng hỏi "Anh nghĩ em là gì mà làm thế?". Lúc ấy tôi cũng chẳng biết bản thân mình nghĩ gì và chỉ im lặng. Rồi tôi đã thừa nhận tình cảm với em.
Nỗi nhớ về em bắt đầu nhiều hơn mỗi ngày từ hôm đó. Ta vẫn gặp nhau, vẫn trò chuyện và vẫn có những nụ hôn ngọt ngào cho dù bờ môi ấy không thuộc về tôi. Ban đầu em không có nhiều cảm xúc nhưng dần dần tôi cũng nhận ra em đã rung động và có cảm xúc. Tôi và em rất giống nhau, là đều có người yêu và cả hai chúng ta đều lừa dối họ. Em không dám thừa nhận với người yêu em nhưng tôi thì ngược lại.
Tôi đã chia tay người yêu, một cô gái hiền lành, hiểu được suy nghĩ và yêu tôi thật lòng. Cô ấy cũng là bạn em và cũng học chung lớp chúng tôi. Khi cô ấy nhận ra tình cảm của tôi dành cho em là lúc cô ấy lặng lẽ ra đi, dù biết điều đó với cô ấy không dễ dàng gì.
Cô ấy ra đi và mong tôi kiếm tìm được hạnh phúc thực sự. Có phải tôi ngốc lắm không? Vì sao tôi cứ cố chấp yêu em để chia tay một người con gái yêu mình như thế? Tôi không thể và cũng không cố gắng trả lời câu hỏi này. Tôi yêu em, mối tình đơn phương chỉ cho đi chứ không mong nhận lại. Dù tôi là người đến sau nhưng tôi yêu em thật lòng - tôi tự nhận mình như thế.
Em này, lần đầu tiên của tôi và em là tai nạn nhỉ? Tôi vẫn hoảng hốt và sững sờ khi nghĩ về lần ấy, tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình... chỉ vì dục vọng mà tôi đã chiếm đoạt em. Đó là điều cả hai chúng ta không mong muốn nhưng sau lần đó, tôi biết mình đã có lỗi với người yêu em.
Em và người ta yêu nhau hơn ba năm nhưng cậu ấy vẫn giữ được cho em... vậy mà tôi đã không nghĩ được cho em. Tôi ích kỷ lắm phải không? Trong thâm tâm tôi chỉ mong yêu và được yêu em chứ không mong là sẽ có em. Nhưng tôi đã có em... tôi không thấy hạnh phúc vì điều đó mà tôi lại thấy dằn vặt đau khổ hơn. Sau lần đó, chúng ta vẫn gặp nhau và vẫn trò chuyện.
Lần thứ hai, em nói sẽ chia tay người yêu vì cảm giác tội lỗi với người ấy... Em bảo đã có lúc muốn hận tôi tới chết! Nhưng mỗi ngày tôi vẫn chủ động nói chuyện với em, vẫn gửi những lời yêu thương có cánh cho em nhưng thực sự tôi càng ngày càng đau khổ vì yêu em. Dù là như vậy nhưng tôi đâu có hối tiếc?
Tôi là gì trong trái tim em? (Ảnh minh họa)
Em à, đôi khi tôi hỏi em: "Phải chăng anh là người thay thế người yêu em trong những khi em buồn?" nhưng sao em không trả lời? Dù không chính thức thừa nhận tình cảm với tôi nhưng chẳng lẽ một đứa con trai nhạy cảm như tôi lại không cảm nhận được điều đó? Tôi tự hỏi chính mình là cảm giác của tôi sai hay vì tôi ngộ nhận? Rất khó trả lời phải không em? Em bảo chúng ta dừng lại và tôi cũng đã dừng lại ít nhất một lần... nhưng nó thật quá khó cho hai ta!
Người yêu em biết tôi thích em, có lẽ do em nói hoặc cũng có thể là qua những tin nhắn tôi gửi cho em mà như em nói: " Hắn vô tình đọc được". Mọi chuyện sẽ không có gì nếu người yêu em không trả lời những tin nhắn ấy. Hắn bảo tôi đừng làm phiền em nữa.
Điều đó đã làm tôi tự ái... ừ thì tôi nhỏ nhen nhưng dù gì thì tôi với em đâu có xa lạ gì? Tại sao em không dám thẳng thắn với tôi mà lại phải nhờ người khác can thiệp? Tôi hiểu rằng, cũng vì yêu em nên hắn mới làm như vậy.
Rồi hắn xin số điện thoại của tôi để muốn nói chuyện trực tiếp với tôi. Khi nói chuyện với nhau, dù hắn không tôn trọng tôi nhưng tôi vẫn cố gắng cư xử như một người bạn. Lúc ấy không hiểu sao tôi lại có thể nhẫn nại được như thế? Chỉ có thể vì lý do duy nhất là tôi yêu em. Tôi không muốn hắn gây áp lực cho em. Hắn bảo tôi rằng, "yêu mà không ghen thì không phải yêu thật lòng", tôi đồng ý nhưng không thể đổ lỗi là ghen mà được phép cư xử như thế? Trước hết chỉ cần không tôn trọng nhau thì cũng không thể nói chuyện với nhau rồi. Em bảo vì nóng giận nên hắn không giữ được bình tĩnh, tôi cũng đồng ý. Nhưng tất cả mọi lý do cũng không thể che giấu được sự thiếu suy nghĩ của một con người.
Hắn chỉ nghĩ tôi đơn phương thích em và đơn giản hắn là người yêu em nên hắn có quyền đó. Vậy nếu hắn biết em cũng rung động với tôi thì sẽ như thế nào? Điều đó sẽ không xảy ra vì tôi không nói, em không dám nói. Xin lỗi em nhé nhưng một người đàn ông không đủ tự tin giữ được người mình yêu thì quan trọng gì việc hắn cư xử như thế nào? Hắn vẫn sống và yêu trong sự lừa dối của em và đôi khi tôi cũng thế, cũng bị chính em lừa dối. Nhưng có một điều mà tôi có thể ngẩng cao đầu khi ra đi, đó là chính em đã khẳng định tôi không phải là người thay thế và cũng không hối hận khi trao cho tôi tất cả. Tôi chỉ có thể ngẩng cao đầu mà ra đi chứ không thấy được sự bình yên trong tâm hồn. Vì tôi vẫn yêu em!
Hai đứa mình vẫn gặp nhau, em vẫn hay bảo đừng dại dột và chịu nhiều tổn thương vì em nữa. Tôi chấp nhận yêu em dù không biết ngày sau sẽ ra sao. Bạn tôi bảo tôi ngu, ừ kể ra cũng ngu ngu... nhưng ngu vì yêu em thì tôi chấp nhận, không một hối hận.
Những lúc em gặp người yêu, tôi lại trở thành người thừa. Khi ấy có cố gắng liên lạc thì em cũng không trả lời và đúng hơn là không dám trả lời. Tôi lại thấy buồn cho chính bản thân mình... Trong khi bên tôi, em vẫn nói chuyện với người yêu nhưng sao khi ở bên hắn, em lại không dám trò chuyện điện thoại với tôi? Như vậy liệu có quá bất công cho tôi không? Chắc có lẽ là không... vì hắn ta là người yêu em, còn tôi chỉ là người đến sau. Lúc ấy tôi lại tự hỏi, có phải em đang thương hại và tội nghiệp tôi? Và em định sống trong vỏ bọc ấy tới bao giờ?
Tôi không muốn mang tình cảm ba năm yêu nhau của hai người ra so sánh với tình cảm của mình vì nó khập khiễng quá. Tôi là gì trong trái tim em? Một lần nữa trái tim tôi lai tổn thương khi em vô tình gửi tin nhắn cho tôi lại kèm theo chữ kí "100% yêu người yêu em". Có cần thiết phải như thế không khi cả tôi và em đều hiểu rõ chuyện ấy?
Tôi sẽ là người ra đi, dù cho ai nghĩ tôi là kẻ thất bại thì cũng mặc kệ. Thất bại thì sao chứ? Đôi khi nghĩ như vậy là mất mặt nhưng đó là suy nghĩ tầm thường của những người không dám chấp nhận thất bại.
Tôi hạnh phúc với những gì đã qua và chỉ cần em hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc của tôi. Tôi không phải tuýp người cao thượng trong tình cảm bởi đơn giản, tôi làm tất cả điều đó vì em. Có lẽ tôi sẽ dừng lại. Tôi đang cố gắng làm điều đó dù không dễ dàng gì từ bỏ một tình yêu, một quá khứ đẹp.
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên !
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đau đớn khi chồng... "biến thái" Đêm tân hôn, chị bàng hoàng và tủi nhục khi chồng ép chị làm đủ những hành vi kì quặc mà chưa bao giờ một cô gái trong sáng như chị có thể tưởng tượng ra. 1.Lấy chồng là chủ một doanh nghiệp nhỏ, đàng hoàng, chững chạc, lại hiền lành và chiều vợ, ai cũng bảo số chị Phương L. sướng như...