Anh đã từng yêu em rất nhiều, phải không?
Ngày anh nói nghiêm túc với em, rằng mình không thể tiếp tục, rằng bắt buộc anh và em phải chia tay, tim em như ngừng đập, vài phút lặng người, tất cả như vỡ tan, những dự định, những hẹn ước thề hứa tan biến. Em biết anh đã hy sinh vì em rất nhiều, anh cũng đau rất nhiều nhưng đã từng hẹn thề sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, nhưng sao anh nỡ để lại em vượt qua tất cả.
Gió thu về rồi phải không anh, gió thu tháng 10 làm em vô tình nhớ anh.
Em co ro rút tay vào túi áo, bàn tay đã đổi nhiệt từ khi nào em cũng không biết nữa. Bước thật chậm để không bỏ lỡ những thứ quen thuộc anh và em đã từng, đôi mắt buồn rượi mệt mỏi cố tìm hình bóng quen thuộc.
Đất Buôn Mê, nơi đó anh vẫn tốt chứ. Còn em, nơi này, chốn Sài Gòn mà nhiều người từng than vãn mệt mỏi trong khi đây là nơi cất chưa nhiều kỉ niệm đẹp của bọn mình nhất, bây giờ đối với em cũng không còn gì thú vị nữa.
Ngày anh nói nghiêm túc với em, rằng mình không thể tiếp tục, rằng bắt buộc anh và em phải làm điều mà cả hai để không bao giờ muốn đó là chia tay, tim em như ngừng đập, vài phút lặng người, tất cả như vỡ tan, những dự định, những hẹn ước thề hứa tan biến. Em biết anh đã hy sinh vì em rất nhiều, anh cũng đau rất nhiều nhưng đã từng hẹn thề sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, nhưng sao anh nỡ để lại em vượt qua tất cả.
Video đang HOT
Có phải mình đã lạc mất nhau thật không anh hay đó chỉ là thử thách cho hai đứa khi phải tập quen dần với cách yêu xa. Yêu xa là trông ngóng, yêu xa là nhớ nhung đến mỏi mòn, và cũng đôi khi giận dỗi vô cớ. Em cũng phải tập dần với tất cả, phải tập tự lo cho bản thân, không than vãn với anh khi buồn chán mệt mỏi nữa, vì điều đó đối với anh bây giờ không còn gì là quan trọng. Và có phải, em cũng không còn vị trí trung tâm trong tim anh nữa? Em cảm nhận được anh không còn hy vọng về tình yêu của mình nữa, anh cũng không muốn gặp em để anh có thời gian lãng quên em.
Anh còn nhớ những nơi em và anh từng qua, nhớ những bản nhạc mà hai đứa cùng nghe rồi cười toáng lên vì sao giống mình đến vậy, nhớ con bé luôn muốn anh cười với nó mà nhiều khi nó làm những trò điên rồ, nhớ cái tên “gấu chó của anh” mà hay thường hay gọi em như vậy không, nghe dễ thương vô cùng phải không anh? Nhưng bây giờ, tất cả đi đâu rồi anh, anh đã dành cho ai khác chưa hay anh đang chờ em, chờ em tự vượt qua tất cả để tìm về lại với anh.
Anh đã từng yêu em rất nhiều, phải không anh? 4 năm sẽ không lâu nếu ta coi nhau là tất cả, đúng không anh? Em sẽ cố gắng thêm lần nữa, sẽ tin thêm lần nữa, vì em biết không ai có thể thay thế vị trí của anh trong tim em và anh cũng vậy mà. Em sẽ chờ ngày anh trở về, nhưng anh ơi, đừng để trái tim mỏng manh này phải bơ vơ một mình đi giữa chốn thành phố lạnh nhạt này lâu quá nhé.
Theo Guu
Đôi lúc tôi muốn gặp lại ai đó... của ngày hôm qua...
Người hôm qua chúng ta đã từng yêu đã không còn tồn tại... họ đã đi về một nơi nào đó rất xa, rất xa hay thậm chí đã ngủ một giấc rất sâu và không bao giờ trở lại để rồi một con người mới, một linh hồn mới, suy nghĩ mới đang tái sinh trong chính cái thân thể của người ấy bây giờ.
Đôi lúc chúng ta lạc lõng và mắc kẹt giữa cô đơn, giữa sợ hãi và lưng chừng nỗi đau trong khi thời gian vẫn không ngừng trôi và mọi thứ luôn không ngừng thay đổi. Đi ngang vài quán quen, vài đoạn đường kỷ niệm hay đọc lại một đoạn tin nhắn nào đó, xem lại vài bộ phim ngày cũ. Bỗng nhiên thấy muốn quay lại cái thời ấy biết bao, cái thời mà tay trong tay không chút suy nghĩ, cái thời khi cả hai còn là của nhau, và cái thời mà mọi thứ tuy thay đổi nhưng vẫn theo một quỹ đạo ổn định nào đó.
Cuộc sống là một guồng quay mà nếu ai không đuổi kịp sẽ bị nghiền nát bởi những bánh răn của thời gian. Có lẽ vì thế nên khi thời gian trôi đi, ai trong mỗi chúng ta cũng đều có một chút thay đổi nào đó nếu không về tâm hồn, về nhận thức về suy nghĩ thì ít nhất vẻ bề ngoài của bạn cũng khác đi theo tuổi tác. Vậy nên biết trách ai khi bỗng một ngày người ấy thay đổi hoàn toàn, từ tính cách đến ngoại hình và quan trong nhất là... cách cư xử với mình. Thật ra chẳng ai là không thay đổi, quan trọng là chúng ta thay đổi cùng nhau theo từng khoảng thời gian thưa và dài, chúng ta thỏa hiệp với sự thay đổi của đối phương. Nếu có thể thỏa hiệp thành công thì cả hai sẽ vẫn vui vẻ, nhưng nếu sự thỏa hiệp không đi đến một kết quả chung... Đó là lúc cả hai nhận ra một trong hai đã hoàn toàn thay đổi... Xa lạ.
Đó là lúc bạn nhận ra người mình yêu không phải là người hiện tại nữa, mà là một ai đó rất xa rất xa trong quá khứ.
Là lúc bạn nhận ra không thể ngủ quên với ký ức và tiếp tục thỏa hiệp với một người đã thay đổi quá nhiều.
Là lúc bạn nhận ra không thể níu kéo cái người trong quá khứ quay lại nhưng cũng không thể ngoảnh mặt làm lơ với những gì đang diễn ra.
Đó là khoảnh khắc bỗng nhiên ta muốn gặp lại một ai đó... của hôm qua biết bao nhiêu. Muốn gặp lại cái người mà chúng ta đã từng yêu, cái tính cách và lối hành xử thật đáng yêu một thời. Muốn thốt lên vài câu thành lời, muốn níu kéo cái con người trong quá khứ ấy quay lại nhưng không thể chống lại cái guồng quay của thời gian và sự thay đổi của lòng người.
Khi ấy, hãy nhủ với mình rằng... Người hôm qua chúng ta đã từng yêu đã không còn tồn tại... họ đã đi về một nơi nào đó rất xa hay thậm chí đã ngủ một giấc rất sâu và không bao giờ trở lại. Để rồi một con người mới, một linh hồn mới, suy nghĩ mới đang tái sinh trong chính cái thân thể của người ấy bây giờ. Đừng níu kéo cũng đừng mệt nhọc nghĩ suy làm sao để thay đổi mọi thứ!
Hãy tin rằng, đó chỉ là cảm xúc nhất thời và bất chợt khi ta muốn gặp lại ai đó... của ngày hôm qua thôi mà!
Theo Guu
Em đã từng yêu, yêu đến đau lòng... Nhớ không anh? Anh nói em là người rất quan trọng với anh, người mà anh yêu thương nhất. Nhưng sao anh lạnh lùng, thờ ơ và im lặng vớí em như vâỵ? Có khi nào anh tự ngẫm lại vết thương anh rạch vào tim em. Nó đau và dài thế nào chưa? Có khi nào anh thử cảm nhận nỗi đau...