Anh đã lầm…
Thật tệ bởi anh ngoại tình trong tư tưởng, thật tệ bởi anh tưởng cô ấy là em. Ngày anh làm chú rể, tất cả mọi thứ quen thuộc quanh nhà đều được trang hoàng thật lộng lẫy. Ngày anh làm chú rể, mọi người thân, họ hàng, bạn bè đều hồ hởi đến chúc mừng. Ngày anh làm chú rể, mẹ có vẻ phấn khởi lắm, còn anh cũng cảm thấy vui vì lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười mãn nguyện như vậy nở trên gương mặt của cha. Ngày anh làm chú rể, tất cả đều thật tuyệt, chỉ hơi tiếc rằng cô dâu xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới màu trắng ngà đi bên cạnh không phải là em.
Kết thúc một tình yêu đầy bão tố, anh hiểu hơn ai hết rằng từ nay trở về sau chắc chắn mình sẽ chẳng thể yêu ai được nữa, hoặc dù cho có yêu thì cũng không bao giờ toàn tâm toàn ý được giống như cái cách mà anh đã yêu em. Đơn giản bởi vì tất cả những gì đẹp đẽ nhất, chân thành nhất, đắm say nhất anh đã trao trọn cho em và cho dù em đã mang trả lại tất cả trước lúc chia xa thì niềm tin ấy, tình yêu ấy và cả trái tim của anh nữa cũng đã chẳng còn vẹn nguyên được giống như lúc ban đầu.
Anh tự nhủ với lòng mình rằng hãy cứ bình thản mà sống, bởi vậy nên anh mặc kệ cho mọi thứ cứ diễn ra theo cái quy luật vốn có của nó, mặc kệ cho cuộc đời, cho duyên phận xô ngã mình đi về đâu. Rồi một ngày anh quyết định cưới vợ, có thể điều ấy hơi bất ngờ đối với nhiều người khác, thế nhưng anh đồ rằng đối với em thì nó lại chẳng có ý nghĩa gì.
Những hình ảnh về em cứ hiện về, len lỏi vào trong cuộc sống hiện tại của anh (Ảnh minh họa)
Anh là đứa con trai độc nhất trong gia đình và vì thế trách nhiệm của anh là phải thực hiện tâm nguyện của cha mẹ. Anh biết mình thật tồi khi nói rằng đám cưới này không phải xuất phát từ tình yêu, thế nhưng sự thật thì cô ấy là một nàng dâu do bố mẹ chọn lựa. Anh thì luôn nghĩ đơn giản rằng vợ chồng đến được với nhau là do duyên số, bởi vậy nên chỉ cần hợp tuổi tác, hoàn cảnh, hợp ý bố mẹ và dịu dàng, lễ phép, biết quan tâm, lo lắng cho người khác là đã quá tuyệt rồi.
Video đang HOT
Anh cưới vợ vì trước sau gì cũng phải làm điều ấy. Anh cưới vợ bởi chính em là người đã dập tắt mọi tia hy vọng dù là mong manh nhất trong tình yêu của hai đứa mình. Anh biết rằng mình sẽ không thể yêu ai giống như đã yêu em, bởi vậy nên tốt hơn hết thì nên yên bề gia thất sớm để những người yêu quý anh chẳng còn phải lo lắng. Vợ chồng nếu chưa có cái tình thì vẫn có thể gắn bó với nhau bằng cái nghĩa, nghĩ vậy nên anh đã quyết định cưới, dù biết rằng cô dâu chắc chắn không phải là em.
Đêm tân hôn, những tưởng đó sẽ là giây phút thăng hoa diệu kỳ nhất trong cuộc đời của một con người, thế nhưng đau lòng thay khi đêm tân hôn của anh chẳng phải là như thế. Trong khi đôi bàn tay anh đang vuốt ve làn da mềm mại của cô ấy thì chẳng hiểu vì sao tâm trí anh lại cứ nghĩ về em. Anh ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán cô ấy một nụ hôn rồi bất chợt thấy lòng mình tái tê khi mà những dòng ký ức về em cứ tràn về ngày một đặc quánh. Thế rồi hơi men lúc tối bắt đầu phát huy tác dụng, anh ôm hôn người con gái đang là vợ mình một cách mê mải trong ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn ngủ phía đầu giường. Thật tệ, bởi vì khi ấy anh cứ nghĩ rằng đó là em…
Anh biết mình là một thằng đàn ông tồi tệ (Ảnh minh họa)
Dù cô ây không biết anh đang nghĩ gì, nhưng chính anh cũng tự hiểu rằng mình là một thằng đàn ông tồi tệ. Thực lòng anh không muốn làm bất cứ ai buồn nhưng phải làm sao khi mà những ký ức về em cứ len lỏi vào trong cuộc sống hiện tại của anh. Anh muốn quên em, quên tất cả quá khứ của chúng mình đi, thế nhưng phải làm sao khi mà càng muốn quên thì anh lại càng cảm thấy nhớ. Anh đang phản bội vợ mình trong tư tưởng, điều ấy thật xấu xa và đối với một người phụ nữ thì nó quá tàn nhẫn phải không em?
Hãy bước ra khỏi tâm trí anh, cầu xin em đấy! Hãy ra đi dứt khoát giống như cái cách mà trước đó em đã làm. Anh không muốn mình cứ hoài niệm mãi về những điều không phải của mình để rồi phụ lòng những người thân yêu đang ngày ngày ở bên cạnh. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống thật giản đơn, không có em và dĩ nhiên cũng chẳng còn những phút giây tê tái vì kỷ niêm bất chợt theo nỗi nhớ tìm về.
Theo Eva
Tiếc gì kẻ vô dụng
Nào bé, đừng ủ dột như thế, khóc lóc mãi có làm cho mọi chuyện tốt đẹp trở lại đâu, vả lại anh ta có quay về thì liệu trái tim em có thôi tổn thương, đứng dậy đi, và hãy ngẩng cao đầu, vì biết đâu chính nhờ việc này em sẽ có thêm linh cảm tốt hơn, để chọn được người cùng mình đi hết chặng đường dài.
Em, cô bé mới ra trường được một năm nên còn non nớt, hay choáng ngợp trước mọi thứ quá mới mẻ ở chốn công sở, và luôn ngạc nhiên, mở to mắt trước những điều vốn mọi người đã quen.
Biết em hẹn hò với Tuân bọn chị rất ngạc nhiên, Tuân vào công ty sau em, cậu ta dày dặn kinh nghiệm nên luôn nói thử đi làm xa nhà xem bên ngoài có nhiều thứ hay không, có thể nói là Tuân khá đẹp trai, nhưng thực sự chị không thích cách cậu ta cười nhiều quá và có cái nhìn quá kỹ vào người đối diện không phải bạn gái mình.
Giọng Tuân nói thể hiện một con người từng trải khiến chị không dám cười, vì trong tim vẫn có chút gì đó e sợ, hồi hộp, vừa mừng vừa lo cho em. Chị không vô duyên hỏi xem cậu ta có xác định gì với cô em mình, mà chỉ đùa đùa như cách mấy chị em vẫn hay tếu táo rằng em biết nhà Tuân chưa, để có gì còn đến ăn vạ chứ. Bao chủ nhật trôi qua, bao ngày nghỉ lễ chẳng ở lại, hai đứa vẫn chưa thu xếp để về thăm nhà Tuân em có cảm nhận sự bất thường trong đó?
Từ đầu hẳn Tuân cũng chưa xác định gì, nên nó kể với mấy chị cùng tổ rằng đã có người yêu ở quê. Khi em và Tuân bít rít nhau mấy người dưới ấy không tin, khiến chị phòng mình phải kín đáo dò hỏi em xem có biết việc cậu ta có người yêu rồi không, em chỉ lỏn lẻn đáp, có nghe anh ấy kể, rồi lảng sang chuyện khác, chẳng phải việc nên không ai can thiệp sâu, chỉ mong sao em sẽ tỉnh táo, cầu cho may mắn sẽ mỉm cười với em và hi vọng những lo lắng có phần cảm tính của chị đều là viển vông.
Song chị luôn có cảm giác em đang phải nỗ lực hết mình, dùng toàn bộ tâm trí để giành lấy anh chàng từ tay người yêu cũ của anh ta, theo kiểu mãi rồi cũng phải đổ. Em nhẹ nhàng chiếm tình cảm của Tuân bằng sự quan tâm chân thành, bằng những món ăn ngon và hộp quà nhỏ, gỗ đá đâu mà cậu ta không cảm động...
Nhưng cái gì không phải của mình thì mãi mãi không thể thuộc về mình được đúng không em. Giờ thì cậu ta đã bỏ việc sau khi nhận lương xong, có vẻ như cũng không có ý định trở lại, mà níu kéo kiểu gì bây giờ, em còn trẻ, đánh cược làm gì đời mình vào con người bất tín. Kể cả em sang phòng nhân sự hỏi địa chỉ nhà Tuân để tìm đến theo chị cũng chẳng ích gì, đuổi theo thế nào được kẻ đang tâm trốn chạy, ai tin lời em, mà chỉ khiến mọi người càng cười, càng trách cho hơn thôi.
Hãy chôn chặt dại khờ ngày ấy, đừng buông trôi cuộc đời và cũng không được bó buộc mình quá, em còn cả tương lai phía trước cơ mà. Tiếc làm gì con người bạc bẽo, hắn ra đi sớm thế khéo lại hay, vì em đã không phải gắn đời với kẻ bất tài, vô dụng.
Theo Dantri
Anh không chắc mình yêu Có đôi lần bên em, anh khắc khoải nhớ về cô ấy... " Tóm lại thì anh có yêu em hay không?", câu hỏi ấy chính bản thân anh cũng không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Lúc này đây anh đang hoài nghi lắm, anh chẳng biết mình đang cảm thấy gì và chẳng biết được rốt cuộc thì trái...