Anh có yêu em không?
Nó muốn hỏi cả ngàn lần như vậy để muốn khẳng định chuyện tình cảm của nó và anh!
Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
Anh yêu em không?
…………………….
Nó muốn hỏi cả ngàn lần như vậy để muốn khẳng định chuyện tình cảm của nó và anh!
Nó yêu anh, yêu nhiều lắm! Nhưng lại luôn phải tự nhủ lòng rằng anh chỉ là một người anh, một người bạn của nó thôi! Cái ý nghĩ đó trói chặt con tim, trói chặt tình cảm của nó. Khiến nó luôn phải cố giữ khoảng cách với anh. Nhưng cái khoảng cách đó cứ gần rồi lại xa, có những lúc hạnh phúc như bên cạnh nó nhưng khi nó muốn nắm giữ hạnh phúc trong tay thì hạnh phúc lại vụt bay thật xa.
Nó đã khóc rất nhiều, nó chẳng giận anh, nó cũng không hận bản thân mình. “Sống có người để mà nhớ, để mà thương, để mà đợi chờ” nó tự an ủi lòng mình thế đấy. Nhưng nó không thể hiểu được vì sao anh lại không dành trọn tình cảm cho nó, cũng không biết là anh có đang yêu nó không, anh có thích nó không? Hay tất cả chỉ là những giây phút yếu lòng rồi lại nhanh chóng vụt qua như cơn gió thoảng.
Cái ôm ấy, nụ hôn ấy nó không quên nhưng chính giây phút đó đã làm cho anh và nó rời xa nhau. Vì sao thế anh? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó. Không! không một tiếng trả lời, anh lặng lẽ như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua vậy? Ngày hôm nay anh lại trở về nguyên vẹn là một người anh mà nó quen biết suốt 5 năm. Nó ghét anh, ghét anh! Sao anh lại làm thế với nó, thà rằng anh đừng gieo hy vọng trong nó, để nó luôn biết rằng anh luôn trân trọng tình cảm của nó, rằng anh luôn coi nó là một người em, đôi khi anh còn thấy như mắc lỗi với nó vì anh không thể đến bên nó.
Nó đã khóc rất nhiều, nó chẳng giận anh, nó cũng không hận bản thân mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
5 năm cho một tình yêu, quá nhiều hay là chưa đủ? Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng chẳng biết nữa, nó buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ?
Nó quyết định chia tay, chia tay khi mà anh chưa từng ngỏ lời yêu nó. Nhưng nó không thể sống mãi thế này được. Nó không còn đủ thời gian để chờ đợi được bất kỳ ai, không đủ niềm tin với một người không bao giờ trao niềm tin đến nó. Nó không muốn gặp anh nữa. Nó không thể cố tình tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì ngày hôm qua.
……………………….
Nhưng hôm nay đây, sao nó thấy nhớ anh đến thế? Nhớ lắm! Có lẽ dòng đời có xuôi ngược về hướng nào nó cũng chẳng bao giờ quên anh, một người nó rất tin tưởng, một người nó nghĩ rằng nó sẽ nhớ suốt cả cuộc đời, một người mà nó vẫn luôn dành một ngăn nhỏ xinh và ấm áp trong trái tim của nó.
Nó vẫn mong được gặp lại anh, chỉ muốn biết rằng anh có khỏe không? anh sống có tốt không? nó chẳng mong muốn có một ưu ái gì mà thượng đế sẽ ban tặng nó. Nó nhớ anh vô cùng, nó mong được anh đến bên nó, muốn được anh ôm chặt lấy tâm hồn như đang vỡ vụn của nó.
Nó phải làm gì với tình cảm của nó đây? Nó cũng không biết nữa, nó vẫn buông xuôi hay nó vẫn đợi chờ. Anh nói với nó là anh sợ làm nó khổ. Nhưng anh có biết rằng anh rời xa nó là việc làm tổn thương đến nó, làm nó khổ biết nhường nào. Để nó luôn phải đặt hàng nghìn câu hỏi vì sao? Vì sao anh đến bên nó rồi lại rời xa nó, khi nó vẫn chưa cảm nhận được hạnh phúc vì có được anh bên cạnh. Nó đã hận bản thân mình vì đã không giữ được anh.
Bây giờ thì nó sợ, nó sợ bước trên con đường không có anh ở bên cạnh, bỗng dưng cái cảm giác trống vắng ào ạt dội vào tâm hồn nó, nó thấy mình như chếnh choáng giữa cuộc đời. Nó yêu anh, nó sợ mất anh nhưng nó lại không thể đến bên anh. Nó lơ đãng đi về phía cuối con đường!
Anh!
“Anh như bọt bong bóng xà phòng vậy, đẹp lắm! Khiến em rất muốn chạm tay vào, nhưng lại sợ khi chạm tay vào rồi thì tất cả đều vỡ tan”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Danh bạ dài nhưng khi buồn em biết gọi cho ai?
Danh bạ thì dài nhưng khi buồn em sẽ gọi cho ai? Em phải tập quen việc bên cạnh anh đã là một cô gái khác không phải em. Mùa Valentine năm nay lạnh quá!
Hai năm trước anh tỏ tình với em vào đúng ngày Valentine. Em quá đỗi bất ngờ khi anh xuất hiện trước cửa nhà với bó hoa hồng đỏ thắm vào thời điểm mà đáng lẽ anh phải đang có mặt trong chuyến công tác miền Nam.
Lúc nào anh cũng dành cho em sự quan tâm đặc biệt. Mua đồ ăn cho em khi em tất bật chuẩn bị cho triển lãm. Khi em đau ốm anh lại ở bên chăm sóc, đón đưa tới chỗ làm, mỗi tối anh đều nhắn tin chúc em ngủ ngon và nhắc em không được làm việc khuya quá mà hại sức khỏe.
Nhưng em lại có vô tư thành ra vô tâm. Em đi ôm bạn khác phái chụp ảnh mà không nghĩ tới cảm giác của anh lúc ấy. Em chỉ nghĩ đơn giản từ trước tới nay em vẫn coi K như một người bạn thân.
Em không biết việc cậu ấy nói với anh đã thầm yêu em bao nhiêu năm và sẽ cạnh tranh công bằng với anh. Và rồi những lúc anh ốm, em lại không thể bên cạnh anh, lúc đó em chỉ biết tất bật với phòng tranh.
Em không biết sự khổ tâm của anh khi ba mẹ cứ giục anh về miền Nam công tác cho gần nhà. Không dưới mười lần anh nói với em: "Nếu em chọn đi bên cạnh anh cả đời này, anh sẽ coi Hà Nội như chính nhà mình. Anh sẽ ở lại đây công tác".
Em coi sự quan tâm anh dành cho em là đương nhiên nên em không biết trân trọng. Em không biết lí do duy nhất níu giữ anh ở lại Hà Nội chỉ vì em thôi.
Cô đơn kiếm tìm những hoài niệm
Ngày hôm qua, em thấy anh tâm sự đang buồn trên trang blog cá nhân. Em nhắn tin động viên và mời anh đi uống café. Và anh nhắn lại: "Cảm ơn em nhưng chúng ta đừng gặp nhau nữa thì tốt hơn, bạn gái anh biết anh còn gặp gỡ em chắc sẽ buồn nhiều".
Đúng là em đã nhầm rồi, anh của ngày hôm nay đã có một cuộc sống khác. Khi anh buồn anh có một người ở bên động viên, cái ôm của em đã trở nên thừa thãi. Lúc trái gió trở trời, anh ốm bệnh, có người ở bên chăm sóc anh, đôi tay của em trở nên vụng dại. Có lẽ cây tình yêu ngày hôm qua chỉ có một mình anh chăm sóc nên giờ lụi tàn, em chẳng có gì để mà khóc than.
Em chúc anh hạnh phúc bên người con gái anh yêu thương
Đừng bắt người khác phải mãi yêu thương khi trái tim mình đã có những phút giây xao lãng. Từ bây giờ em phải quen với cuộc sống không có anh bên cạnh, từ bây giờ em phải tập viết lại hai chữ yêu thương.
Bát nước đổ đi không thể lấy lại, em phải quen dần với việc đã mất anh vĩnh viễn. Valentine buồn nhưng em vẫn cầu chúc cho anh được hạnh phúc bên người mà anh yêu thương. Tạm biệt anh, mối tình đầu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh sẽ là người bỏ em" Nỗi đau chưa qua đi mà mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Chuỗi những ngày tháng sau này không biết em sẽ tiếp tục sao đây... Khi thời gian qua, em đã quen với sự tồn tại của mình bên cạnh. Sáng thức giấc, "Mình ơi! Đêm qua mình có mơ gặp tớ không?". Trưa đến "Nhớ mình nên tớ gọi điện...