Anh ấy giả chia tay để che giấu căn bệnh u não
Trước lúc bước vào ca phẫu thuật, anh đã yêu cầu được gặp tôi vì anh sợ mình sẽ không qua khỏi.
Nhìn người yêu phải chiến đấu với bệnh tật, nước mắt tôi không ngừng rơi (Ảnh minh họa)
Trải qua 5 năm yêu nhau như hình với bóng, tưởng chừng không gì có thể tách rời nhau được. Cuộc tình đã trải qua biết bao sóng gió: vui có, buồn có, đau thương, sầu hận có… Khoảng thời gian ấy cũng đủ cho chúng tôi nghĩ về viễn cảnh tương lai thật ấm cúng, thật tuyệt vời làm sao.
Cứ ngỡ rằng tôi sẽ có được ngày hạnh phúc nhất đời mình với anh, “một người xa lạ mà tôi yêu quý nhất”. Vậy mà…
Anh không còn là của tôi nữa! Hình bóng tôi đã nhạt nhòa trong tâm trí anh từ khi nào mà tôi không hề hay biết, những cuộc gọi, những tin nhắn thường cũng đã mất dần đi. Tôi không thể tin đó là sự thật nhưng nó vẫn cứ xảy đến với tôi. “Chúng mình chia tay đi” là dòng tin nhắn cuối cùng anh dành cho tôi để chấm dứt mối tình 5 năm ấy.
Tôi cứ nghĩ rằng anh chỉ nhất thời suy nghĩ nông cạn nên mới đưa ra quyết định như vậy. Tôi cố gắng bằng mọi cách cứu vãn tình cảm của hai đứa đã có bấy lâu nay nhưng không thể…
Anh tên H, là sinh viên trường Bách Khoa còn tôi là sinh viên Luật. Chúng tôi lớn lên cùng khu phố với nhau, anh trai tôi lại chơi với H nên chúng tôi cũng thân thiết từ nhỏ.
Thoạt đầu, chúng tôi chỉ như những người anh em bình thường, hàng xóm láng giềng chơi với nhau và giúp đỡ nhau như một người anh trai với cô em gái mà thôi.
Rồi tôi có tình cảm với anh từ lúc nào không hay. Mỗi khi anh đến nhà là tôi lại nhìn anh thật lâu, cố tình tìm xem có việc gì để nhờ anh giúp đỡ hay giả vờ nũng nịu để bắt anh mua cho một thứ gì đó.
Không biết khi đó anh có tình cảm với tôi hay chưa, nhưng anh cũng rất vui vẻ chiều tôi và làm theo những gì tôi muốn.
Video đang HOT
Tới khi anh bắt đầu vào học đại học năm thứ nhất thì cũng là lúc tôi lên lớp 11. Trước ngày anh đi, tôi rất buồn, tôi đã suy nghĩ rất lâu, tham khảo thêm ý kiến của mấy đứa bạn trong nhóm và quyết định sẽ thổ lộ tình cảm của mình với anh.
Nhưng tính tôi nhát lắm, cứ nhìn thấy anh là tôi lại ngại, tôi không thể nào mở lời được. Với lại tôi cũng sợ bị anh từ chối thì xấu hổ lắm nên lại thôi.
Cho tới ngày anh đi thì tôi mới gọi điện xuống cho anh hỏi han và bảo anh vào check mail. Nhớ lại lúc ấy thật buồn cười, tôi vừa nói “Anh vào check mail luôn đi, em có việc gấp”rồi tôi cúp điện thoại luôn vì xấu hổ. Tim cứ đập thình thịch vì sợ, vì lo anh đọc xong rồi sẽ gọi cho tôi, tôi sẽ không biết nói gì. Nhưng kết quả là anh im lặng.
Đến cuối tuần thì anh về nhà, hôm đó anh lại qua nhà tôi ăn cơm. Cả buổi anh nhìn tôi, tôi đều phải giả vờ như không biết rồi ăn cơm thật nhanh để trốn đi chỗ khác. Ăn xong, anh bảo tôi ra ngoài với anh. Và hôm ấy, ngày hạnh phúc của tôi bắt đầu. Anh ôm tôi và cười bảo: “Cô bé ngốc nghếch, anh đồng ý làm người yêu của em”.
Ôi sao mà hạnh phúc thế, tôi vui lắm. Dù tôi là con gái thật và là người chủ động trước nhưng lúc đó những điều lo sợ, e ngại đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại niềm vui và niềm hạnh phúc ngập tràn trong tôi.
Rồi tôi cũng đỗ đại học và xuống Hà Nội. Chúng tôi càng có cơ hội gần nhau nhiều hơn và tình yêu của chúng tôi cũng ngày một lớn hơn. Tôi không còn con nít như trước nữa mà đã người lớn hơn nhiều, anh bảo tôi thế. Để rồi tình yêu tuyệt vời ấy được 5 năm, khi cả hai gia đình đều biết chuyện và vui vẻ đồng ý, vậy mà anh lại nói chia tay.
Tôi cố đi tìm lời giải đáp cho sự kết thúc của mối tình 5 năm này nhưng không thể nào có câu trả lời. Anh không nói, bạn bè anh, gia đình anh cũng không ai cho tôi biết hết. Tôi sống trong vô vọng, tôi nghi ngờ chính bản thân mình và tôi cũng căm thù anh vì tôi nghĩ anh đã phản bội.
5 tháng sau khi chia tay, chúng tôi không hề gặp mặt, cũng không liên lạc với nhau. Cho tới tuần trước, khi tôi đang đi chơi cùng với bạn thì nhận được điện thoại của anh trai tôi gọi vào viện gấp. Lúc đó, tôi rất hoảng sợ, tôi nghĩ rằng bố mẹ tôi có chuyện gì đó.
Tôi phóng xe đi thật nhanh, nhưng khi tới viện, anh trai tôi dẫn lên tầng 2 và vào phòng đặc biệt thì tôi nhận ra người nằm trên giường bệnh là anh.
Anh phát hiện mình bị u não cách đây 5 tháng, anh đã giấu tất cả mọi người, giấu tôi và chia tay tôi không lý do vì lẽ đó. Anh bị đau đầu liên tục mấy ngày qua, mọi người đưa anh vào viện mới biết và bác sĩ yêu cầu cho anh mổ.
Trước lúc bước vào ca phẫu thuật, anh đã yêu cầu được gặp tôi vì anh sợ mình sẽ không qua khỏi. Nhưng khi nhìn thấy anh, anh nói “Xin lỗi em” mà tôi chỉ biết khóc, những giọt nước mắt của tôi cứ lăn mãi không thôi. Tôi thương anh, cũng sợ anh sẽ xa tôi mãi mãi.
Thật may mắn là ca phẫu thuật đã thành công. Tuy nhiên các bác sỹ bảo mới chỉ qua được bước đầu, cần phải theo dõi và phẫu thuật thêm lần nữa mới có kết quả cuối cùng.
Tôi vẫn ở viện cùng anh hàng ngày, chúng tôi lại bên nhau tay trong tay hạnh phúc. Giờ tôi đã hiểu lý do anh chia tay tôi là gì và tình yêu của anh dành cho tôi như thế nào.
Giờ đây tôi ước có một phép màu để anh vượt qua được căn bệnh quái ác này, để anh được bên tôi và chúng tôi lại hạnh phúc như ngày nào. Nhìn người yêu phải chiến đấu với bệnh tật, nước mắt tôi không ngừng rơi và tim thì đau thắt như bị ai bóp nghẹt. Phép màu ơi, mày ở đâu??…
Theo VNE
Cậu bé "lớn như thổi" vẫn bị bệnh hiểm nghèo
Người ta phát hiện ra con bệnh khi ốm yếu xanh xao vàng vọt... Nhưng chị Trần Thanh Thảo lại phát hiện con mình bị bệnh bởi con lớn nhanh bất thường.
Đó là em Ngô Đăng Khoa (7 tuổi hiện ở trọ số 18 đường số 6, tổ 5, khu 1, thị trấn Gia Ray, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai) bị bệnh u não.
Từ khi sinh ra, đến lúc 6 tuổi thì em hoàn toàn bình thường như những đứa trẻ cùng trang lứa. Bỗng dưng bước sang tuổi thứ 7 thì em ăn rất nhiều và "lớn như thổi".
Từ lúc 16kg và em nhanh chóng tăng cân trong một thời gian ngắn. Thời gian này em ăn rất khỏe và lớn rất nhanh. Cả gia đình chị Thảo mừng thầm vì con đã qua "đốt" nên giờ ăn được nên được đà lớn nhanh.
Ngoài việc tăng cân nhanh thì cơ thể em cũng có nhiều thay đổi giống như người đàn ông trưởng thành. Bắt đầu giọng nói của Đăng Khoa ồm ồm như tuổi thanh niên vỡ giọng, bắt đầu có râu ria, lông tay lông chân dài và chân tay có cơ bắp.
Giờ đây Đăng Khoa không còn bất thường về hình dáng nhưng em vẫn còn phải điều trị lâu dài.
Mặc dù sức khỏe của Đăng Khoa vẫn bình thường nhưng thấy con có dấu hiệu của tuổi dậy thì chị Thảo bắt đầu thấy lo lắng. Chị đem thắc mắc này hỏi một số người quen thì được tư vấn đưa con đi khám vì có thể bé mắc bệnh dậy thì sớm.
Khi đi khám ở tuyến huyện dù không chẩn đoán được bệnh gì chỉ biết là bé có nhiều chỉ số bất thường nên em đã được chuyển lên tuyến trên.
Khi nhận kết quả cả gia đình chị nửa tin, nửa ngờ vì cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh chỉ có dấu hiệu lớn bất thường tại sao lại liên quan đến u não.
Em mắc bệnh, mẹ em phải nghỉ làm công nhân để theo em nuôi bệnh. Trên vai cha em càng ngày càng nặng gánh vừa phải nuôi con ăn học vừa phải kiếm tiền cho Đăng Khoa chữa bệnh.
Thời gian đầu còn vay mượn và có sự hỗ trợ của người thân, lâu dần các khoản ngoài thu nhập của gia đình cũng không còn gia đình em thêm khó khăn.
Thấy cha mẹ vất vả lo cho em không đủ, anh trai của Đăng Khoa đang học trường Cao đẳng nghề Đồng Tháp cũng tính nghỉ học để đỡ đần cha mẹ.
Không muốn con bỏ học giữa chừng chị Thảo động viên con tiếp tục học, số tiền chị vay mượn lo cho hai anh em Khoa cứ một ngày một lớn mà không trả được.
Trong câu chuyện với chúng tôi, dường như chúng tôi thấy gia đình chị đang rơi vào bế tắc không có đường giải thoát. Chị cho biết: "Thật sự gia đình tôi đã đến bước đường cùng rồi. Cháu Khoa bị bệnh phải tiêu tốn biết bao nhiêu tiền mà chưa đâu vào đâu.
Mồng 4 Tết cả nhà đã phải tha phương cầu thực thì mồng 6 dưới quê gọi lên báo nhà đã bị cháy rụi, rồi lại đến con bị bệnh. Từ đó đến nay, nhà cháy rồi vẫn để đó không có tiền làm lại, mọi thứ đều phải dồn lại lo cho cháu Đăng.
Bây giờ tôi cũng không có việc làm chỉ trông chờ vào tiền trông rẫy thuê của chồng. Số tiền ấy chưa đủ tiền mua thuốc hằng tháng cho cháu Đăng Khoa. Giờ không thể vay mượn tiền thì những ngày tiếp theo tôi biết tính làm sao. Cứ nghĩ tới cảnh không có tiền phải đưa cháu về mà tôi đau xót lắm".
Lo ngại cho việc an nguy đến tính mạng của con nhưng với hoàn cảnh hiện tại nó không nằm trong tầm kiểm soát của gia đình chị Thảo nữa. Cầu mong sao cho em Đăng Khoa nhận được nhiều sự chia sẻ từ cộng đồng.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Anh Ngô Thanh Lâm cha bé Ngô Đăng Khoa ở địa chỉ số 18, đường số 6, tổ 5, khu 1, thị trấn Gia ray, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai. ĐT: 0979 907 831
Theo VietNamNet