Ấm lòng với bé 2 tuổi đứng 1 tiếng để chờ người đánh rơi ví
Một cậu bé 2 tuổi sau khi nhặt được chiếc ví với số tiền lớn trong đó, đã đứng ở công viên hơn 1 giờ trong sương lạnh để chờ người đánh rơi ví quay lại tìm đồ.
Hôm 30/11, trạm cảnh sát đường Hồng Vũ, phân cục cảnh sát Tần Hoài thuộc Cục cảnh sát Nam Kinh tiếp đón một em nhỏ. Đứa trẻ do cha và mẹ đưa đến để trình báo về việc nhặt được một gói tiền, bên trong có hơn 1000 tệ.
Buổi tối hôm trước đó, vào khoảng lúc 8 giờ, chỉ có bé Mộc Mộc cùng cha mẹ đi công viên tản bộ. Đang lúc 3 người đi đến cổng tiểu khu Dương Công Tỉnh, bé Mộc Mộc trông thấy ở bên đường có một cái ví, liền chạy lại nhặt ví lên đưa cho cha mẹ. Cha mẹ của bé mở ví ra xem, phát hiện thấy không những có hơn 1000 tệ mà còn có thẻ ngân hàng, giấy phép lái xe và nhiều giấy tờ quan trọng khác.
Video đang HOT
Cậu bé đột nhiên nói: “Mẹ nói nhặt được đồ phải giao nộp cho chú cảnh sát”. Nghe vậy, bố mẹ Mộc Mộc rất vui mừng. Ba người liền đứng ngay chỗ đó đợi khoảng 1 giờ đồng hồ để xem có ai quay trở lại tìm ví đánh rơi hay không. Đến khi thời gian đã tương đối về khuya, sương đã xuống, ngoài trời khá lạnh, sợ con bị cảm lạnh, bố mẹ Mộc Mộc liền bàn bạc đưa con về nhà rồi đến hôm sau sẽ đưa đứa trẻ đến đồn cảnh sát nộp chiếc ví nhặt được.
Tiếp nhận trình báo, viên cảnh sát trực ban rất vui mừng, đã biểu dương bé Mộc Mộc là còn ít tuổi mà hiểu chuyện. Sau đó cảnh sát mở ví ra tiến hành xem xét tiền và các vật phẩm trong đó. Họ đã tìm được chủ nhân của chiếc ví thông qua liên hệ với ngân hàng. Người mất ví là một phụ nữ. Bà đã rất cảm kích vì nhận lại nguyên vẹn chiếc ví trong tay.
Hành động của cậu bé này một lần nữa chứng minh rằng tâm hồn con trẻ là tờ giấy trắng, việc dạy dỗ ở trong gia đình rất quan trọng và là nền tảng để hình thành nhân cách của các bé sau này.
Theo Tranlong/doisongphapluat
Ừ thì em nhớ anh!
Những lúc cố tỏ ra mạnh mẽ và can đảm, em tưởng như đã gạt hết hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình. Nhưng rồi chỉ một chiếc lá thu rơi nhẹ cũng khiến hình ảnh anh trở về trước mắt em rõ ràng, nguyên vẹn.
Hôm nay vô tình em lại bước qua con đường ấy. Dường như chẳng có sự thay đổi nào cả. Em chợt nhớ những ngày này năm trước, khi mình còn bên nhau. Những kí ức ùa về nguyên vẹn, chỉ như mới hôm qua thôi, anh vẫn nắm chặt tay em, mình cùng nhau bước đi dưới tán cây này. Ừ, em lại nhớ anh rồi!
Mùa thu năm nay sao buồn thế? Những cơn mưa cứ nối tiếp nhau, liên tiếp, dồn dập. Ngày đó, em thích mưa thu lắm. Nó không đỏng đảnh như mưa mùa hạ, không lạnh lẽo như mưa mùa đông và cũng chẳng ẩm ướt như mưa mùa xuân. Nó cho em cảm giác an toàn vừa đủ. Rồi mình xa nhau vào đúng một chiều mưa ngâu. Em bỗng rùng mình khi nhớ tới cơn mưa hôm ấy, cơn mưa mùa thu trở nên nặng nề, vô tình đến lạ. Là vì em chợt nhớ anh chăng?
Em có cô bạn gái vừa bước vào tình yêu. Nhìn gương mặt vui tươi, ánh mắt yêu đời của cô ấy trái tim em bỗng thấy rộn ràng. Những kỉ niệm lại tràn về. Có chút gì như chạnh lòng. Em cũng đã một thời như thế. Hình như, em nhớ anh!
Những lúc cố tỏ ra mạnh mẽ và can đảm, em tưởng như đã gạt hết hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình. Nhưng rồi chỉ một chiếc lá thu rơi nhẹ cũng khiến hình ảnh anh trở về trước mắt em rõ ràng, nguyên vẹn. Lí trí chẳng còn đủ sức để trấn át con tim em nữa. Giọt nước mắt lăn dài trên má, em nhận ra mình nhớ anh rất nhiều.
Thu tới rồi. Có những ngày mưa buồn lắm. Em quay quắt trong nỗi nhớ anh. Nhớ con đường hoa sữa thơm ngào ngạt. Nhớ cái ôm rất vội trong chiều nắng hanh hao. Nhớ bàn tay anh siết chặt tay em trong ngày mưa gió. Ừ thì em nhớ anh!
Theo Guu
Mảng ký ức tối màu... Mảng ký ức tồn tại trong tâm trí em suốt năm tháng qua, chất chứa hình ảnh của một người vô cùng thân thuộc giờ chỉ còn là xa lạ...Cứ càng cố gắng xóa đi thì từng mảng, từng mảng ký ức càng bủa vây đến cuối cùng chẳng thể xóa đi... Yêu anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời em,...