Ám ảnh quá khứ của người yêu
Em đâu biết rằng, mình đã yêu phải một kẻ Sở khanh đã có vợ? Cứ mỗi lần hắn nhớ em, hắn lại gọi điện cho em… để rồi, em bỏ mặc tất cả và lao đến bên hắn như một con thiêu thân!
Hà nội đêm nay thật buồn, vắng em? Phải vậy không nhỉ? Tôi tự hỏi lòng mình tại sao tôi buồn, chính tôi cũng không biết nữa…
Cách đây 2 năm, đúng vào ngày sinh nhật em, cũng là ngày tôi và một người bạn chuyển đến xóm trọ của em đang ở. Ấn tượng đầu tiên của em trong tôi không tốt một chút nào cả! Hôm đó, tôi đi dạy thêm đến tận 9 giờ tối mới về đến nhà! Lúc đó, tôi vừa mệt, vừa đói… Trong cái nóng oi ả, tôi chỉ muốn đắm mình trong nước để xua tan đi cái mệt mỏi tôi phải hứng chịu ngoài đường suốt cả ngày. Vậy mà khi vừa về đến phòng, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra mà có rất nhiều người lạ trong phòng mình. Thấy thế, đứa bạn tôi nhanh nhảu: “Mày vừa đi dạy về à! Vào đây nào! Hôm nay là sinh nhật em Linh hàng xóm đấy!”. Tính tôi không thích sự ồn ào nên tôi lựa lời đang có một người bạn hẹn gặp, rồi vứt ba lô trong phòng và quay xe đi thẳng…
Thì ra, em là cô bé ở sát phòng tôi. Vì phòng em nhiều đồ đạc quá nên mượn tạm phòng tôi để tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm đó, tôi rất bực mình vì thái độ của em khi mà em tổ chức sinh nhật xong, không dọn dẹp nhà cửa cho chúng tôi mà lững thững bỏ về nhà… Nhưng rồi, sau này tiếp xúc với em nhiều, chúng tôi trở nên gần gũi tự lúc nào cũng không biết nữa! Và cho đến khi chúng tôi yêu nhau…
Em không may mắn khi gặp phải một gã họ Sở.
Ban đầu, tôi không nghĩ rằng chúng tôi lại đến với nhau, lại càng không ngờ mối quan hệ của chúng tôi đã trải qua được hai năm rồi! Ngày đó, cả tôi và em đều bị người yêu bỏ rơi nên chúng tôi rất đồng cảm với nhau. Bạn gái của tôi đã rời xa tôi để đến với người khác, còn chuyện của em thì buồn hơn nhiều… Em không may mắn khi gặp phải một gã họ Sở. Hắn là một kẻ đểu cáng, lợi dụng sự ngây thơ, yếu mền của em để vớt vát tình yêu và danh dự cho mình. Hắn đã có vợ ở quê, vậy mà hắn dám dối lừa em… để rồi em đã dâng hiến tất cả sự trắng trong của người con gái cho hắn! Vậy mà khi chia tay, em vẫn còn yêu hắn rất nhiều khi hắn đưa ra lý do: “Vì sự nghiệp nên anh gác lại tất cả… kể cả tình yêu của mình”. Em ngây thơ tin lời hắn, không một chút nghi ngờ… để rồi, khi nhớ tới em, hắn lại gọi điện và em lại lao đến bên hắn như một con thiêu thân! Tôi biết em sẽ không bao giờ quên hắn nếu như tôi không nói với em rằng, hắn đã có gia đình!
Video đang HOT
Tới lúc này, em mới thực sự quên hắn! Nhưng tôi lại cảm giác chuyện tình cảm giữa tôi và em lại là một vấn đề lớn… Hai năm bên nhau rồi nhưng tôi không hiểu tình cảm của tôi dành cho em là gì nữa? Có phải tình yêu không hay đấy chỉ là sự thương hại? Xa em, tôi cũng cảm thấy trống vắng… nhưng khi gần nhau, tôi rất hay nổi cáu với em một cách vô lý!
Mỗi khi chúng tôi bên nhau, hình ảnh quá khứ của em lại hiện về trong tâm trí tôi. Tôi cố quên thì nó càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn trong tôi… Tôi tin chắc rằng, chỉ có những người đã rơi vào hoàn cảnh như tôi thì mới có thể hiểu được cảm giác đó! Vì thế, chưa bao giờ tôi dám nghĩ xa hơn đến chuyện xa hơn về tương lai của hai đứa…
Tôi cảm thấy rất ái ngại khi những người bạn của mình lại biết được rất rõ quá khứ của em! Bây giờ tôi đã đi làm, em đang học năm cuối, chúng tôi đã thực sự trưởng thành… nhưng mỗi khi bên nhau, em có hỏi tôi: “Anh có nhớ em không? Có yêu em nhiều không?”… Tôi không biết nên trả lời em như thế nào nữa nên lúc nào cũng lảng tránh em những câu hỏi tương tự như thế! Và tôi đoán, em cũng cảm nhận được điều đó, cũng hiểu được một phần nào đó về tình cảm của tôi dành cho em bấy lâu nay…
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn cầu chúc cho em hạnh phúc!
Tôi không có một người con gái nào khác ngoài em nhưng sự mâu thuẫn trong tôi luôn giằng xéo mỗi khi hai chúng tôi ở bên nhau. Nếu như tôi rời xa em thì tôi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn so với gã họ Sở kia… Nhưng nếu ở bên em vì trách nhiệm thay vì tình yêu thì cả hai sẽ còn khổ hơn! Tôi chỉ mong sao, đến một ngày nào đó, em sẽ gặp được một người con trai yêu thương em thật lòng, có tấm lòng bao dung, vị tha cho những lỗi lầm của em, mang lại cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn mà từ trước tới nay, tôi đã không làm cho em được!
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn cầu chúc cho em hạnh phúc! Mọi người có thể coi thường tôi , trách mắng tôi hèn hạ chẳng khác gì gã họ Sở đã lừa dối em nhưng tôi thấy mình không có lỗi với em… Vì có thể tôi chưa mang lại niềm hạnh phúc thực sự cho em nhưng ít nhất, tôi cũng không lừa dối em để đến với cô gái nào khác, không bao giờ đi quá giới hạn mỗi lúc gần gũi em…
Có lẽ, tôi sẽ xin đi công tác xa một vài năm để tìm cớ chia tay với em… Dẫu biết rằng, em rất tốt với tôi nhưng sống bên em vì trách nhiệm thì chưa hẳn đã là cách tốt nhất để tôi trả ơn em! Tôi chỉ sợ khi em biết được sự thật về tình cảm của mình… em lại càng đau khổ hơn!
Tôi gửi gắm những dòng tâm sự của mình, mong sao độc giả của Bạn trẻ cuộc sống sẽ giúp đỡ tôi để tôi có được một quyết định đúng đắn nhất!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang muốn phản bội chồng
Tôi đang ở trong tâm trạng chính tôi cũng không hiểu nổi mình. Mâu thuẫn, giằng xé giữa yêu thương và chán ghét, giữa tha thứ và nghi ngờ. Tôi đã bị mất niềm tin thật rồi.
Tôi yêu anh 3 năm và lập gia đình với anh đến nay đã 7 năm. Con trai của chúng tôi được 6 tuổi và là đứa bé đáng yêu, tình cảm và hiểu biết nhiều hơn so với lứa tuổi của cháu. Suốt 9 năm đối với tôi là cả một quãng thời gian vô vùng hạnh phúc. Tôi luôn yêu thương, tin tưởng và thầm tự hào về chồng, vì chồng tôi là người sống rất tình cảm, yêu thương vợ con, có trách nhiệm với gia đình. Trong mắt tôi thì chồng hội tụ đầy đủ những đức tính đáng quý cần có ở người chồng. Anh không nhậu nhẹt (vì không biết uống), không hút thuốc, không trai gái, không la cà đây đó mà chỉ thích về nhà với vợ con sau khi hết giờ làm việc. Anh rất yêu thương bố mẹ của mình, lo cho anh em trong nhà mọi mặt. Đối với gia đình tôi cũng không có gì để phàn nàn.
Ảnh minh họa.
Đặc trưng công việc của anh là luôn phải đi xa, đi và về liên tục theo lịch thi đấu. Tôi là một nhân viên nhà nước, giờ làm việc ổn định và thu nhập cũng ổn định. Thế nhưng, tất cả những niềm hạnh phúc đó đã tan biến một cách bất ngờ và gây cho tôi sự hụt hẫng nặng nề. Tôi bị suy sụp đến ngã bệnh.
Cách đây 3 năm cơ quan cử tôi đi học xa, lịch học tập trung vài tháng một lần. Tôi được gia đình ủng hộ, được anh ủng hộ hết mực cho việc học này và ông bà ngoại thì chăm sóc con cho tôi. Tôi rất yên tâm đi học và trong lòng lúc nào cũng canh cánh về gia đình, lúc nào cũng nghĩ về anh và con. Thời gian học mất 2 năm rưỡi và trong 2 năm rưỡi đó tôi cũng đi đi về về rất nhiều lần. Ngày vui đoàn tụ đến cũng là lúc tôi phát hiện ra anh lừa dối. Những thông tin tôi có được là anh cặp bồ, dẫn gái đến khách sạn, chơi bời các kiểu. Anh phủ nhận tất cả những thông tin trên. Anh bảo anh chỉ vui chơi vớ vẩn như hát karaoke mà thôi.
Trước mặt tôi anh luôn thề thốt, hứa hẹn chỉ duy nhất có mẹ con tôi, tất cả chỉ là nhất thời, chỉ là vui qua đường. Anh xin lỗi và xin tôi bỏ qua cho anh, tất nhiên anh không nói gì cụ thể rõ ràng, chỉ thừa nhận đã có lỗi với tôi và con mà thôi. Anh biết tôi yêu thương anh rất nhiều. Nhưng hết lần này đến lần khác anh dối tôi, khi tôi có việc đi xa là anh ngay lập tức hò hẹn, tụ tập. Rất tiếc những điều đó tôi chỉ thu thập được qua một số nguồn, từ bạn bè của anh, từ những lời "nghe nói".. vì tôi cũng đi xa. Tôi chưa lần nào chứng kiến sự thật một cách rõ ràng. Chính vì thế tôi rất khó xử, rất khổ sở vì luôn phải sống trong nghi ngờ, dằn vặt vì mất niềm tin. Anh đi đâu, làm gì tôi cũng nghi ngờ. Tôi hứa bỏ qua không nhắc lại nhưng khi có thêm thông tin mới tôi lại về tra hỏi anh. Điều đó gây căng thẳng, ngột ngạt trong gia đình tôi rất nhiều.
Tôi không tin anh nữa nhưng tôi lại không thể dứt khoát vì tôi còn yêu anh, con tôi cần có cha và quan trọng nhất là tôi chưa được biết rõ ràng về anh để mà có quyết định cuối cùng. Nếu biết rõ tất cả tôi sẽ dễ dàng quyết định hơn. Tôi không biết làm gì để giải tỏa tình trạng này.
Tôi đau lòng quá. Tôi bị sốc quá. Vì trước giờ tôi trót lý tưởng hóa hôn nhân gia đình, trót quá tin, quá yêu người đàn ông của tôi. Anh bảo rằng "Anh là đàn ông, anh cũng như bao người đàn ông khác, cũng có những thói hư tật xấu của đàn ông, em đừng thần tượng chồng mình quá". Bây giờ tôi muốn tìm hiểu cảm giác của kẻ phản bội, xem nó thú vị đến thế nào, sung sướng đến thế nào mà người đàn ông của tôi lại lao vào. Tôi muốn thử để xem chồng tôi sẽ có cảm giác thế nào khi chia sẻ vợ mình với người đàn ông khác (dù chỉ là ôm ấp vớ vẩn như việc đi hát karaoke)... Nhưng tôi lại không biết bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào, với ai..
Theo Ngôi Sao
Cảm ơn sự lạnh lùng của anh! Dẫu biết em chính là người chủ động đề nghị coi cái đã qua chỉ là kỷ niệm, mà sao khi giáp mặt anh, nhìn khuân mặt lạnh lùng của anh em vẫn không khỏi nuối tiếc hụt hẫng vì một cái gì đó... Dẫu biết rằng "mưa không rơi, nắng chẳng tắt" mà sao lúc này đây em vẫn thấy lòng mình...