Ám ảnh mỗi đêm ngủ với chồng tây
Chỉ vì suy nghĩ chán chồng Việt, tôi giờ đây phải ôm nỗi sợ hãi đến ám ảnh mỗi đêm lên giường với chồng tây.
Ông bà ta nói rất đúng “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”. Tôi nghĩ, dù là thời đại nào thì gái Việt chỉ hợp với trai Việt.
Tôi đã từng chứng kiến cảnh bố ngược đãi, giở thói gia trưởng, độc đoán hành hạ mẹ lúc tôi còn bé. Bởi thế, nên khi lớn lên, học hành đỗ đạt, tôi quyết làm chủ cuộc đời mình, kiên quyết không lấy đàn ông Việt làm chồng. Thế nhưng, 8 tháng sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc với chồng Tây, tôi nhận ra rằng mình đã sai và thật sự hối hận vì xem thường đàn ông Việt.
Tôi không phủ nhận đàn ông Việt có vô số thói xấu, vô số những điều khó chấp nhận, tha thứ. Tuy nhiên, nếu nhìn với con mắt bớt cực đoan hơn thì họ so với đàn ông Tây vẫn hơn gấp vạn lần.
Tôi lớn lên mang theo những ám ảnh tuổi thơ và những lời căn dặn của mẹ về đức tính nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó, hi sinh tất cả cho chồng con để làm một người phụ nữ đảm của gia đình. Nhưng tôi đã không làm như thế, tôi quyết tâm thay đổi số phận vì tôi không muốn giống cuộc đời mà mẹ đang sống.
Bởi vậy mà, trong chuyện tình cảm tôi luôn đề phòng và không bao giờ cho phép mình được rung động trước các chàng trai Việt. Người chồng tôi mơ ước là một anh Tây chính hiệu. Chỉ có lấy chồng Tây tôi mới thoát khỏi gông cùm của thói độc tài, ích kỉ – tật xấu ăn sâu trong tiềm thức của cánh đàn ông Việt Nam. Tôi nghĩ những người đàn ông Tây phương sẽ tiến bộ, văn minh hơn, biết chiều, quý trọng phụ nữ hơn.
Tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, tôi xin vào làm việc tại một công ty của người nước ngoài đóng tại Việt Nam. Đó là môi trường tốt để giúp tôi dễ dàng đạt được mong ước của mình. Thông qua lời giới thiệu của một đồng nghiệp, tôi đã quen và yêu một anh Tây hơn tôi đúng một giáp. Trước đây, Toni – người yêu tôi đã từng trải qua vài ba mối tình. Nhưng với tôi, quá khứ như thế nào không quan trọng, miễn sao hiện tại và tương lai anh ấy chỉ yêu một mình tôi là đủ.
Lúc mới yêu, cũng có đôi lần sự sòng phẳng thái quá của anh ấy khiến tôi hụt hẫng. Mỗi lần cùng nhau đi ăn uống Toni đều đề nghị chia đôi số tiền phải trả. Chuyện đó, lâu dần tôi cũng thành quen.
Video đang HOT
Trong mọi chuyện, chúng tôi đều khá hợp nhau nhưng chỉ riêng “chuyện ấy” là chúng tôi hay tranh cãi, bất đồng. Toni nghĩ về sex rất thoáng. Với anh ấy, tình dục và tình yêu không đi liền với nhau. Thích, hợp thì lên giường và ngay sau đó trở thành 2 người xa lạ cũng chẳng sao.
Anh ấy ngạc nhiên khi bị tôi từ chối và không tán thành khi tôi giải thích rằng “trinh tiết để dành cho đêm tân hôn”. Anh ấy bảo tôi quá lạc hậu, cổ hủ.
Tuy có vài điểm không tương đồng, nhưng rồi duyên số vẫn gắn bó hai chúng tôi thành vợ chồng. Khi về sống một mái nhà, tôi mới vỡ lẽ ra được nhiều điều mà trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong chuyện tiền bạc, anh ta chẳng phóng khoáng mà ngược lại chi li hơn cả đàn ông Việt. Vì chưa có nhà nên chúng tôi thuê căn hộ riêng để ở. Tiền nhà và mọi khoản chi tiêu anh ta đều cộng gộp và chia đôi, mỗi người phải trả một nửa số chi phí đó. Anh ấy chỉ đưa cho tôi 1 khoản nhỏ để mua thực phẩm, ăn uống, còn đâu là anh ấy cất dành để chi tiêu riêng. Anh ấy bảo: “Chúng ta là vợ chồng nhưng phải độc lập về tài chính để nếu có li dị thì không phải chia chác tài sản”.
Sống với Toni, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh ta không bao giờ xem tôi là người đàn duy nhất. Thậm chí, anh ấy còn cười ngặt nghẽo khi nghe tôi nói điều đó ra.
Việc nhà cửa, cơm nước thì anh ta khoán trắng cho vợ. Anh ấy bảo không quen vào bếp, chỉ quen đi ăn hàng nên nếu tôi không nấu ănđược thì cả hai đi ăn tiệm. Vì xót tiền nên tôi lại phải lăn vào bếp.
Là con rể nhưng anh ấy chỉ về thăm quê vợ được 2 lần. Anh ấy thấy khó chịu với lối sinh hoạt ở quê và luôn mồm chê mất vệ sinh. Là đàn ông nhưng anh ta chẳng biết gì ngoài việc ôm ti vi hay máy vi tính. Từ treo cái dây móc quần áo đến đồ điện hỏng đều do tôi tự xoay xở.
Trước khi cưới, Toni bảo rằng chưa muốn tôi sinh con. Anh ta bảo, cứ sống thử với nhau một thời gian, nếu thấy gắn bó, hợp thì hẵng sinh con. Chứ nhỡ quan hệ vợ chồng rạn nứt lại vướng con cái rất khó giải quyết. Tôi nghe mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong bởi có phân tích thì anh cũng chẳng thèm nghe.
Mỗi lần, anh ấy bay về nước thăm nhà hoặc cùng bạn bè đi du lịch thì chẳng bao giờ rủ tôi đi cùng. Anh ấy bảo tôi đi sẽ làm vướng chân anh ấy. Tôi biết Toni cố tình nói thế để dễ dàng quan hệ với những cô gái khác mà không sợ bị tôi phát hiện. Biết chồng trăng hoa với các cô gái khác nhưng tôi vẫn phải im lặng, cam chịu.
Điều khiến tôi khổ tâm nhất là quan hệ vợ chồng. Mỗi lần anh ấy đòi hỏi đều khiến tôi kinh hãi. Toni có ham muốn tình dục quá cao nên mỗi lúc ân ái đều khiến tôi kiệt sức. Ngày nào, anh ta cũng bắt tôi chiều chuộng và xem tôi như một nô lệ tình dục chứ không phải là một người vợ.
Tính cho đến thời điểm này, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài 8 tháng mà với tôi tưởng như nó đã kéo dài 8 năm. Làm một người vợ nhưng nhìn lại tôi chẳng có gì. Tiền của, nhà cửa, tình yêu, con cái…. đối với tôi chỉ là một số không tròn trĩnh. Thậm chí, một ước mơ, mong muốn cũng không dám nghĩ đến vì như anh ấy bảo sống ngày nào biết ngày đó, không tính trước được tương lai.
Tôi thấy vô cùng chán nản và nhận ra rằng sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình là gắn bó cả đời với một người chồng Tây, khác màu da , khác dòng máu, khác về tất cả mọi cái.
Đàn ông Việt tuy ích kỉ, nhỏ nhen, hẹp hòi nhưng suy cho cùng họ vẫn là người Việt, vẫn dễ dàng thấu hiểu đồng cảm với nhau hơn. Đừng dại dột đặt niềm tin mù quáng vào chồng Tây để rồi phải chịu bao thiệt thòi, đau khổ giống như tôi!
Theo Phunuvagiadinh.vn
Bị bạn trai sỉ nhục rồi chia tay chỉ vì một món đồ rơi ra trong túi xách
Tôi đã rơi vào một bi kịch do chính mình tạo ra. Tôi không hề nghĩ anh lại phản ứng gay gắt đến như vậy. Nhưng cũng nhờ có thế, tôi giải thoát cho mình được khỏi người đàn ông gia trưởng, độc đoán.
Trong câu chuyện này, có lẽ một phần cũng là lỗi do tôi đã không hiểu được tâm tính của anh. Nhưng xét cho cùng, nếu là một người đàn ông biết suy nghĩ thì đã không hành xử như vậy. Chúng tôi yêu nhau đâu phải ngày một, ngày hai... Anh phải là người hiểu tôi hơn ai hết. Vậy mà chỉ vì một món đồ, anh đã vội kết luận tôi là loại con gái không ra gì và đòi chia tay.
Tôi và anh quen nhau được khoảng 1 năm. Tất nhiên, quãng thời gian đó chưa đủ để gọi là quá dài nhưng cũng phần nào biết con người nhau ra sao. Khi yêu, chúng tôi đều đã lớn tuổi cả rồi. Hai đứa tôi đang đợi xin công việc về gần nhau cho ổn định rồi mới cưới. Tôi cũng đã theo anh về gia đình chơi nhiều lần, hai bác khá quý mến, ủng hộ tình cảm này.
Chúng tôi đã đi quá giới hạn trong chuyện tình cảm (Ảnh minh họa)
Vì không còn quá trẻ trung nên khi yêu, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Hai đứa tôi thật không khác gì vợ chồng là mấy. Anh là người đàn ông có nhu cầu khá cao và có cách thể hiện tình yêu qua "chuyện đó". Ban đầu tôi cũng hơi ngại nhưng sau này thấy anh có vẻ thoải mái, cởi mở nên cũng tự nhiên hơn. Thậm chí, câu chuyện riêng tư này của chúng tôi cũng được anh ấy bô bô kể với bạn bè vì cái suy nghĩ: "Giờ hai đứa khác gì vợ chồng đâu mà phải ngại".
Sau nửa năm, nhiều lần anh chê bai tôi không chủ động, không đổi mới trong "chuyện ấy", thế nên tôi cũng cố tìm cách thay đổi để bạn trai hài lòng hơn. Tôi được cô bạn đã có chồng giới thiệu cho một món "đồ chơi", hỗ trợ chuyện chăn gối. Thực ra tôi khá mù mờ về chuyện này nhưng khi nghe cô bạn tư vấn, tôi cũng tặc lưỡi sẽ mang về thử áp dụng.
Hôm đó tôi tới thăm anh như thường lệ. Tôi lên phòng anh ngồi chơi. Tranh thủ vừa đi ngoài đường nắng về, tôi vào nhà tắm một chút cho mát. Anh ở bên ngoài, thấy điện thoại của tôi đổ chuông nên đã mở túi ra để lấy. Nào ngờ, từ trong túi xách của tôi rơi ra món "đồ chơi" đó. Anh kinh ngạc, cầm lên, rồi gương mặt đổi sắc.
Anh chửi rửa tôi không ra gì chỉ vì nhìn thấy món đồ đó rơi ra từ túi xách (Ảnh minh họa)
Từ nhà tắm bước ra, tôi còn chưa hiểu sự tình gì thì anh lao tới cầm cái đó dí sát mặt tôi, gương mặt anh giận dữ, đôi mắt đỏ sọng: "Cái này là cái gì? Gớm tôi tưởng cô ngoan hiền cỡ nào, cũng bày trò hư hỏng thế này ạ? Lại còn chuẩn bị nó với ai? Ở bên tôi thì tỏ vẻ con nhà lành thế mà cũng biết mấy cái này hả".
Anh đuổi tôi ra khỏi nhà, kêu rằng không chứa chấp loại như tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã và tủi thân vô cùng. Tôi về mà không một lời giải thích. Người đã không tin mình thì có nói anh ta cũng vẫn nghi ngờ mà thôi.
Câu chuyện không dừng lại ở đó, anh ta còn đi bêu rếu tôi khắp nơi, kể rằng tôi trông thế hư hỏng. Mọi người thay đổi hẳn cái nhìn về tôi khiến tôi nhục nhã vô cùng. Chúng tôi chia tay nhau nhưng đời tôi mang một vết nhơ chỉ vì cái thứ tưởng chừng như vô hại đó.
Theo Eva
Ứng phó sao với chồng gia trưởng? Có rất nhiều cặp đôi, khi còn yêu đương, người phụ nữ cảm thấy an toàn khi người yêu mình quyết đoán, bao bọc mình. Nhưng khi đã về một nhà, sự quyết đoán ấy nhiều khi lại trở thành độc đoán, kiểm soát vợ của mình. Chồng gia trưởng, cụm từ khiến chị em chỉ nghe thôi đã phải lắc đầu ngao...