Ai rồi cũng phải đi đến tuổ.i già mong manh!
Người già như chiếc lá. Chỉ một cơn gió tạt ngang là chiếc lá chao nghiêng, xoay vòng, chìm trong không gian hắt hiu của ngày và ngủ yên cùng đất nâu lạnh lẽo.
Mẹ kể rằng ông ngoại mất khi mình chưa sinh, ông nội mất khi mình chập chững biết đi, biết gọi. Học cấp 3, mình trọ học dưới trường chuyên của tỉnh, xa nhà 40 km, bà nội mất năm mình học lớp 12, và vướng thi tốt nghiệp cũng không về kịp. Đến hiện tại, mình chỉ còn mỗi bà ngoại.
Bà ngoại năm nay đã ngoài 90, và cứ ngày một tiều tụy, yếu dần đi. Trước bà ở với cậu út, sau khi nhà cậu và nhà bác mua đất, chuyển ra gần mặt đường kinh doanh, buôn bán, bận rộn – mà người già thì cần một không gian yên tĩnh, thoải mái, và quan trọng là cần có người chăm sóc bà gần như 24/24.
Con nào thì cũng là con, cần chi phân biệt gái trai, miễn sao mẹ ở đâu thấy thoải mái và hợp nhất thì ở. Vậy là bà về ở với nhà mình. Nhìn mẹ, rồi cả bố chăm bà, mới cảm nhận được nhiều điều về cuộc sống, nhất là đối với người già…
Người già – những chiếc lá mong manh.
Người già – những chiếc lá mong manh, chơi vơi giữa khoảng trống vắng của cành và mặt đất, thân lá, gân lá đã úa vàng, hằn dấu vết, cuống lá bấu víu, bám hờ với cành cây. Chỉ một cơn gió mạnh vô tình tạt ngang qua là chiếc lá chao nghiêng, xoay vòng, chìm trong không gian hắt hiu của ngày và ngủ yên cùng đất nâu lạnh lẽo…
Mỗi cuối tuần về thăm nhà, càng nhìn bà càng cảm nhận hơn những mong manh đời người.
Video đang HOT
Không gian của bà chủ yếu là trên chiếc giường trong phòng ngay tầng một. Trước bà còn đi lại được, và lần nào mình về bà cũng khoe tập thể dục mỗi sáng, nằm trên giường giơ tay, giơ chân lên xuống, đếm đến cả trăm lượt.
Cuối tuần là bà lại hỏi: “Thằng Kh về chưa”, rồi nếu hôm đó hờn dỗi điều gì là lại chờ mình vào dỗ dành mới nghe. Bà cũng chỉ tin tưởng, an tâm để mình dùng bấm móng tay cắt móng tay cho, chứ không để mẹ hay ai cắt.
Thi thoảng, bà vẫn hay kể về ngày xưa: Bà là gái Hà Nội chính gốc, tóc dài, ưa nhìn, vậy mà lại chấp nhận theo ông ngoại về quê, sống cuộc sống lam lũ. Đó là cả một sự đấu tranh không hề đơn giản. Và cuối cùng tình yêu thương bà dành cho ông đã vượt lên tất cả. Bà vừa kể, vừa nhìn ra cửa sổ, mông lung cùng từng góc ký ức đã xa…
Giờ thì mắt bà gần như mờ hẳn, không nhìn thấy nữa. Bà cũng không tự đi lại được, không còn khoe mỗi sáng thể dục tay chân đến cả trăm lần. Không gian của bà chỉ vỏn vẹn trên chiếc giường nhỏ. Bà hay nhầm lẫn hơn, ngay cả những việc cá nhân cũng không tự chủ được, nên bố mẹ vất vả hơn mỗi lần như thế.
Về thăm nhà, cảm giác bình yên nhất là nhìn mẹ xúc cơm cho bà ăn, hoặc mình xúc thay. Dù phải ngồi rất lâu, xúc cho bà từng thìa xong lại ngồi đợi để xúc thìa tiếp theo, nhưng đó là khoảnh khắc thấy lòng bình yên thật sự. Và lòng lại nằng nặng những nghĩ suy về đời người. Bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu hận thù, bao nhiêu yêu thương, cả khi vinh quang lẫn khi cay đắng, rút cục rồi cũng như gió như mây trôi ngang và trôi qua, để lại vạt nắng xế chiều yếu ớt cố hắt lên chút ấm nóng vào đời.
Và khi ấy, điều cần hơn cả là sự yêu thương, nâng niu, trân trọng – trân trọng những hơi ấm nhỏ nhoi ấy trước khi chúng lịm dần và tan đi.
Vì trong đời mỗi người chỉ có một lần để sống.
Vì trong đời mỗi người chỉ có một gia đình để yêu thương.
Vì sự tồn tại của cha mẹ mình là duy nhất – mất đi không bao giờ có lại.
Vì ai rồi cũng phải đi đến tuổ.i già mong manh…
Theo VNE
Bạc đầu vì nợ nần anh chị em trong nhà
Vợ chồng tôi vay anh trai 20 cây vàng vào năm 2003, giá khoảng 170 triệu, đến lúc tôi trả, anh trai bán được 640 triệu đồng. Tôi biết anh trai sẽ trả lại một phần nhưng bao nhiêu thì chưa chốt lại. Tôi suy nghĩ nhiều bạc hết cả tóc.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi vay anh trai 20 cây vàng vào năm 2003 giá khoảng 8,5 triệu/cây, tính ra tiề.n tổng cộng là 170 triệu. Đến 2009, giá vàng tăng nhanh, khoảng 17,5 triệu/cây, vợ chồng quyết định trả nhưng anh trai không lấy vì chưa có nhu cầu và hơn nữa, tôi biết anh trai tôi cũng khó khăn quyết định lấy giá nào cho hợp tình hợp lý. Sau mấy lần đề nghị vẫn chưa chốt lại trong khi giá vàng tiếp tục đi lên, tôi quyết định mua luôn 20 cây với giá 28,5 triệu/cây để đó đỡ phải suy nghĩ. Sau đó, 2 anh em gặp nhau và đi đến thống nhất anh lấy 20 nghìn USD (giá trị lúc đó tương đương 390 triệu) thay vì 20 cây. Một năm sau, anh trai tôi cần tiề.n để giải quyết công việc, tôi đưa cho anh 20 cây vì lúc đó tôi không có tiề.n USD. Anh trai bán với giá 32 triệu/cây, tương đương 640 triệu.
Theo như suy nghĩ của vợ tôi, anh trai sẽ trả lại cho vợ chồng tôi số tiề.n chênh lệch sau khi bán vàng so với giá USD tại thời điểm bán như thỏa thuận. Nhưng tôi thì nghĩ khác, vì vợ chồng tôi vay 20 cây thì trả 20 cây như vậy là xong nếu xét về lý, còn về tình, anh trai trả lại cho vợ chồng tôi bao nhiều là quyền của anh ấy. Tôi rất khó xử trong tình huống này, xét cả tình lẫn lý. Tôi suy nghĩ nhiều bạc hết cả tóc.
Tôi hiểu vợ tôi muốn lấy phần chênh lệch đó để trả bớt nợ tại ngân hàng, vì hiện tại vợ chồng tôi hàng tháng vẫn phải còng lưng ra làm để trả nợ gốc lẫn lãi vay ngân hàng. Tôi biết anh trai sẽ trả lại một phần nhưng bao nhiêu thì chưa chốt lại trong khi vợ tôi muốn phải dứt điểm chuyện này. Cách gì vừa hợp lý, vừa hợp tình để không mất tình anh em cũng như ảnh hưởng tình cảm vợ chồng?(Khanh)
Trả lời
Cuộc sống khó có khi nào tuân theo quy luật của tự nhiên vì tâm lý con người thay đổi. Khi tâm lý con người thay đổi thì hành vi của họ cũng thay đổi theo. Để tránh sự thay đổi phức tạp, đa phần chọn cách "cưa đứt, đục suốt", có nhiều người chọn cách rõ ràng trắng ra trắng đen ra đen nhưng vẫn xuất hiện cùng lúc cả đen lẫn trắng. Đây là vấn đề khó và phức tạp buộc người ta phải cân nhắc trong cách ứng xử.
Trong trường hợp của bạn về vấn đề người anh cho vay vàng mà không lấy lãi là người tốt. Bạn không thể đem so sánh việc trả lãi so với giá vàng tăng cao vì đây là hai lĩnh vực khác nhau. Nếu giá vàng xuống thấp thì ai sẽ là người thiệt? Trong kinh doanh cần sáng suốt để vượt qua những sự bất trắc như vàng tăng hoặc bớt giá luôn đòi hỏi sự nhạy cảm ở mỗi người.
Trước hết bạn không nên suy nghĩ về tiề.n hay USD nữa và nói với vợ mình "mình vay vàng thì trả vàng, khi mình trả anh chưa nhận tức là mình còn nợ vàng anh ấy, nếu anh là người chắc lép thì không cho vay như thế". Nếu bạn không tự dứt điểm bằng quan điểm rõ ràng "vay vật trả vật" thì vấn đề sẽ phức tạp. Còn việc anh bạn có nói trả cho 20 nghìn USD nhưng bạn chưa trả ngay lúc đó thì cái sai này thuộc vợ chồng bạn, vì thế vật nay vẫn là vàng. Việc làm rõ từ tư tưởng mình bao giờ cũng giúp bản thân sáng suốt để vượt qua khó khăn.
Riêng việc "hy vọng anh trai trả lại" cần tế nhị. Bạn nên tìm người trung gian lên tiếng giúp và nói "lúc này bạn khó khăn, còn nợ ngân hàng... vì thế đang cần anh giúp đỡ". Bằng sự tế nhị và khéo léo của người trung gian sẽ giúp bạn nói ra những điều khó nói, nhưng lưu ý đây chỉ là "hy vọng" chứ không phải là "tất yếu". Bạn vẫn chuẩn bị tâm lý để không đẩy "hy vọng" quá tầm kiểm soát mà dẫn đến mâu thuẫn anh em, còn việc "hy vọng" đến đâu tùy người anh quyết định và nhờ sự khéo léo của người trung gian.
Theo VNE
Nửa đêm trốn vợ đến nhà người yêu cũ... xông đất Nhìn con bé người yêu cũ của anh nó vẫn cười câng câng cái mặt, nói thật lúc ấy chồng nó không ra nhanh chắc bị tôi tặng liền mấy cái tát" mừng tuổ.i" năm mới rồi. ảnh minh họa Chiều ba mươi Tết cả nhà sum họp ăn bữa cơm tất niên của năm. Ngày hôm đó ai cũng vui vì không...