Ai đó tôi từng quen
Câu chuyện về sự thay đổi
Ngọc 15 tuổi, cô vừa chuyển lên Sài Gòn sau khi thi đậu vào một trường chuyên rất nổi tiếng. Phải tự lập trong mọi chuyện từ ăn uống đến học hành làm Ngọc lanh lợi hơn hẳn.
Ngọc dần nhận ra con người mới trong mình, khác với cô bé chỉ biết cười phụ họa và nép mình bên lề những trò vui của bạn bè. Cô trở thành một người dám thể hiện chính kiến, tìm kiếm sự nổi bật, mong muốn được công nhận. . . Ngọc yêu thích “phiên bản nâng cấp” hiện tại của mình vô cùng, thế nhưng có một người chẳng vui chút nào với sự thay đổi ấy. Đó là Minh, người yêu của Ngọc. Minh vẫn ở lại nơi cũ, mỗi tuần họ thay phiên nhau đi lại giăũ hai thành phố đểHẹn hò. Nhìn bên ngoài chuyện tình yêu xa của Minh và Ngọc được bao nhiêu bạn bè ngưỡng mộ nhưng thực ra Minh thương xuyên trách móc Ngọc vì những điều nhỏ nhặt nhất. Sự năng động của Ngọc trong mắt Minh thành ra đua đòi, những ước mơ bị chỉ trích là viễn vọng và sự bận rộn của cô càng làm anh chàng này thấy bất an, ghen tị. Hôm đó theo lịch hẹn thì Ngọc là người phải về gặp Minh nhưng bất ngờ cô nàng có một hoạt động ngoại khóa. Thế là cô rủ Minh len Sài Gòn nhân tiện giới thiệu bạn bè luôn. Tưởng chuyện đơn giản là thế, không hiểu sao anh chàng lại giận dỗi đến nỗi “Không” rõ to và cúp luôn điện thoại. Vài ngày sau Minh chủ động gọi lại, nhưng thay vì xin lỗi thì chàng ta đùng đùng chia tay Ngọc. Lý do là “Ngọc đã hoàn toàn thay đổi, không còn là Ngọc mà mình từng quen biết. Mình không thể tiếp tục yêu con người xa lạ của Ngọc bây giờ.”
Bạn nghĩ rằng Ngọc phải làm gì để cứu vãn tình cảm của mình? Khóc lóc, xin lỗi, hứa hẹn sẽ trở về con người trước đây? Thực ra chỉ tháng sau, cô đã tìm được người yêu mới. Một chàng trai rất thời thượng và có cuộc sống cực kỳ thú vị. Anh người yêu cũ sốc vô cùng và trong mắt bạn bè cũ, Ngọc trở thành kẻ phản bội. Nhưng cô chẳng thanh minh cũng không tỏ ra buồn bã. Ngọc vhỉ đơn giản là sống tiếp cuộc đời của mình ngẩng cao đầu.
Ảnh minh họa
Sự thay đổi là tất yêu nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận. Chúng ta chờ đợi một cam kết “sẽ không thay đổi nhé!” và đặt cược tất cả niềm tin vào đó. Rồi sau đó lại thất vọng và tổn thương khi cam kết bất khả thi ấy bị phá vỡ. Khi đó yêu thương sẽ là một tấm áo chật. Và như mọi tấm áo chật khác, sẽ có lúc người ta phải xé bỏ nó để bước ra và tìm một thứ phù hợp hơn.
Câu chuyện về lớp vỏ bọc
Tôi quen K.T trong một công việc part-time rất lâu về trước, khi tôi vẫn còn là sinh viên còn nó thì mới 14 tuổi. Nhưng nói sao nhỉ, tài không đợi tuổi. Thời bé tí, nó đã thích kiếm tiền bằng cách. . .đi thi hết cuộc thi này đến cuộc thi khác. Từ học sinh giỏi cấp quận đến cấp quốc gia, thi viết văn, thi giải toán, nói chung là cứ phần thưởng có vẻ to to là nó háo hức mài bút. Khi tích cóp đủ tiền (năm nó học lớp 7), K.T tự mua một cái máy tình bàn và bắt đầu mày mò thiết kế, vẽ vời, dịch truyện, viết blog. Và nó không chơi, nó nghiêm túc kiếm tiềnbằng chính những khả năng mới ấy! Giờ thì con bé 18 tuổi, độ tuổi như người ta vẫn nói là – bắt đầu vào ngưỡng của cuộc đời – trong khi con bé đã đi tuốt luốt vào trong và đang chiệm chễ ngồi uống trà chiều ở phòng khách từ lâu rồi. Thứ duy nhất vẫn còn làm con bé trông giống người thường là nó cũng biết sầu muộn và cũng có rắc rối từ bạn bè và Gia đình nó. Hẳn bạn đang đoán ra những tình huống kiểu như “Mình bị bạn nè ghen tị” hay “Gia đình không cho phép mình theo đuổi ước mơ”?
Không phải! Chẳng bạn bè nào ghen tị với nó, vì chẳng bao giờ họ biết được K.T tài giỏi như thế. Trong mắt mọi người K.T vẫn là một con bé 18 tuổi, ngây thơ, vụng về, ham chơi và hơi ngớ ngẩn. Vì sao? Ah thì vì con bé “diễn” như thế chứ còn sao nữa! Nó than thở với bạn bè răng tiền tiêu vặt ba mẹ cho không đủ xài, trong khi sổ tiết kiệm của nó đã lên đến 8 con số 0. nó khóc lóc chuyện yêu đơn phương một anh mấy năm mà không dám xin số điện thoại, trong khi trước giờ chỉ có nó “phũ” trai chứ trai nào trên cơ được nó. Những đợt cày deadline thức trắng vài đêm toàn được nó tường thuật lại cho bạn bè theo kiểu “hôm qua mê phim quên ngủ”. Với Gia đình, K.T lại có chiến thuật khác. Đó là im lặng. Nó làm gì bên ngoài không ai biết, có hỏi cũng chỉ cười “Con người ta sao thì con ba má cũng vậy”. Đi tiệc tùng, nó gói quần áo mỹ phẩm trong cốp xe, để mặt mộc rồi chạy ra khỏi nhà rồi tìm quàn cà phê nào đỏ để hô biến. Thỉnh thoảng ba mẹ kẹt tiền, nó lại dúi cho chị hai vài triệu đồng nhờ đưa giúp nhưng không được tiết lộ là của nó.
Video đang HOT
Nhưng vào cái ngày mà con bé hẹn tôi đi uống cà phê, nó nói rằng nó hoang mang. Bỗng nhiên nó sợ hãi sự giả tạo của mình. Trước đây, nó tin rằng lớp vỏ bọc giúp nó không phải chịu sự phán xét, không bị làm phiền, không cần thanh minh. Cừu trong bầy cừu không nổi bật và không gây đe dọa.
Hóa ra, trong sâu thẳm bên trong một con người tưởng như tự tin và quyết đoán bậc nhất, vẫn là sự sợ hãi. Sợ không được người khác chấp nhận. Nhưng rốt cuộc, K.T chỉ đem đổi nỗi sợ này lấy nỗi sợ khác. Sợ cảm giác cô đơn giữa thế giới này vì không ai thực sự “nhìn thấy” nó.
Ảnh minh họa
Người quen xa lạ
Ai trong chúng ta cũng từng trải qua cảm giác xa lạ trước một người tưởng đã thân quen. Có thể vì chúng ta đã thay đổi, cũng có thể vì họ thay đổi. Hoặc, phắt hiện ra đối phương còn có một gương mặt mới mà trước giờ ta không hề hay biết. Khi viết rằng một ngày nào đó ta phải cởi bỏ chiếc áo cũ để tiến lên phía trước, tôi không có ý nói đó là một việc dễ dàng. Luôn có thứ gì đó đổ vỡ và mất mát. Luôn có sự chông chênh và tự vấn. Đó là một sự tổn thương, từ cả hai phía.
H, một người bạn thú thật rằng những cuộc họp mặt bạn bè cũ luôn làm cậu thấy buồn. Cậu ấy ghét phải nói những câu chuyên xưa mèm, ghét phải cười nói với những người rất lâu rồi chẳng có gì mới mẻ. Những người mà theo cậu, là đang trở nên nhạt nhẽo và rỗng tuếch. Cậu cảm thấy tội nghiệp cho họ. Và cứ mỗi lần gặp gỡ, cậu lại cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết về khoảng cách giữa mình và những người bạn từng hiểu nhau như lòng bàn tay ấy. Tôi nói với cậu ấy rằng, đó là một nỗi buồn không thể tránh. Khi cậu có cơ hội để trải nghiệm nhiều hơn trong cuộc sống, khi cậu phải thích nghi để tồn tại. Đó là lúc con đường của cậu rẽ sang một hướng mới, xa hơn, rộng hơn, và có lẽ nhiều niềm vui hơn. Và điều tất yếu là cậu phải bỏ lại cái gì đó ở phía sau. Những con người cũ, bao gồm cả chính bản thân cậu trong quá khứ.
Vậy rốt cuộc, chúng ta phải làm gì? Nói tạm biệt và bước đi là một lựa chọn tưởng là đau đớn nhưng lại dễ dàng nhất. Chọn lựa chọn khó khăn hơn, chính là học cách chấp nhận. Chấp nhận sự thay đổi của con người khác, và của chính bạn. Sau tất cả cảm giác hoang mang, thất vọng, bị lừa dối bạn sẽ nhận ra chẳng ai là “người lạ” hoàn toàn. Con người cũ vẫn ở đó, chỉ là họ có một bộ cánh mới vừa vặn hơn. Trưởng thành hơn, phù hợp hơn. Và bạn có thể làm quen lại một lần nữa với con người xa lạ ấy.
Theo VNE
Hãy save hết những vết thương vào file "kỷ niệm"
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này.thấy nó nữa.
Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi...
Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình "click chuột phải" chọn "delete"như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.
Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả...Quên hết, quên hết...miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa
Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:
Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn...Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém...Nói chung không ổn.
Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm". Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi...Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy
Dường như trái tim tôi mang đây vêt thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh.
Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở môt nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.
Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại
Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương...làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình.
Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc "save" vào file "kỷ niệm" từ bao giờ rồi...
"Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có". Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!
Theo VNE
Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu cao tay Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: "Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!" Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái "lịch sử" đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt...