7 ngày làm dâu tôi tát chồng 2 cái
Đúng là từ yêu nhau đến lấy nhau là cách biệt đến một trời một vực. Nếu tôi đòi ly hôn chỉ sau 7 ngày cưới thế này thì tôi có điên lắm không?
Quá nhiều điều không thể dung hòa thế này tôi phải làm sao? (ảnh minh họa)
Những gì tôi nghĩ lúc này là biết thế đừng lấy chồng sớm, biết thế đừng vội vàng lao và hôn nhân và nhất là biết thế đừng dính vào gã chồng vừa lười vừa vụng, bao nhiêu tật xấu chỉ phô ra hết khi về chung nhà. Nhưng “biết trước đã giàu”…
Tôi và chồng bắt đầu yêu nhau cách đây 10 tháng qua mai mối của bạn bè. Tình yêu khá suôn sẻ do chúng tôi tâm đầu ý hợp và tương đồng về cả con người lẫn hoàn cảnh. Anh hơn tôi 1 tuổi, công việc ổn định, có nhà có xe, hình thức không đến nỗi nào lại được cái quảng giao và dễ gần, ai nhờ giúp gì cũng nhiệt tình, chẳng nề hà gì cả. Chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn ngày từ tháng thứ 5 yêu nhau do cả hai cùng mệt mỏi với những tình cũ không ra sao trước đó. Tôi năm nay 26 tuổi, cái tuổi mà bố mẹ lúc nào cũng lo ngay ngáy là “ế chồng” và bản thân tôi hơn ai hết rất muốn ổn định gia đình.
Tôi nghĩ mình đã chọn đúng người dù chỉ mới 10 tháng quen nhau (ảnh minh họa)
Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của họ hàng và bè bạn. Tôi rất hãnh diện vì được làm dâu trong một nhà có kinh tế khá giả, bố mẹ chồng thì đều còn trẻ, lại là những người tân tiến, thoải mái nên không sợ bị soi mói, làm khó dễ như chuyện mẹ chồng – con dâu muôn thuở. Mà đúng thật, bố mẹ chồng hoàn toàn không can thiệp vào bất cứ việc gì của vợ chồng tôi, đến cả thùng phong bì cưới ông bà cũng cho luôn không cần đếm. Tôi cứ ngỡ lựa chọn của mình chính xác hoàn toàn rồi.
Video đang HOT
Nào ngờ đến ngày thứ 3 làm dâu tôi đã không thể nào chịu nổi.
Đầu tiên, tôi phát hiện ra chồng tôi rất bẩn và lười tắm. Dường như chỉ những lần đi chơi trước đó với tôi là anh trau chuốt, xịt nước hoa thơm lừng còn đâu ở nhà phòng anh quần áo bày la liệt, có lúc cần ra ngoài thì “nhón” chân “gắp” đại một cái áo nào rơi trên sàn để mặc vào. Tôi đem giặt quần áo, phơi khô rồi gập cho phẳng phiu thì anh bê nguyên cả chồng ném vào tủ cho xộc xệch, đến đồ rơi ra cũng chẳng buồn nhặt.
Đồ ăn vặt thì trải đầy trên bàn, anh vừa làm việc vừa ăn, bao nhiêu vụn snack, vụn bánh quy rơi vãi quanh đấy. Đến tối, giục chán chê anh vẫn cắm mặt vào cái màn hình vi tính chơi điện tử. Chơi chán anh mới đủng đỉnh đi tắm mà có cái bóng đèn làm chứng, tôi nhìn đồng hồ chưa đầy 5 phút anh đã tắm xong. Có cái vết bút bi quệt vào bắp tay mà tôi để ý 2-3 lần tắm rồi không sạch, không hiểu anh nói đi tắm là tắm cái gì.
Chuyện vợ chồng của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng bởi tôi cứ thấy “ghê ghê” khi anh chạm vào người. Mang tiếng vợ chồng son mà tôi chẳng hào hứng chút nào mỗi lần đi ngủ. Thế mà anh có biết cho đâu? Thấy tôi hờ hững, không phản ứng lại sự “mời mọc” của anh, anh hỏi độp cho câu: “Mới lấy nhau đã thế này, em bị lãnh cảm à? Có cần anh đi cắt thuốc Nam cho không?”. Thế là tôi điên quá tát cho anh một phát rồi đuổi xuống phòng khách ngủ.
Ở bẩn và lười tắm đã đành, anh còn cái tính “lười thối” ra, không chịu phụ giúp vợ việc gì. Tôi kho cá, nhờ anh lấy hộ chai nước mắm anh cũng ỉ ê mãi không lấy dù ngồi cách có một sải tay. Nhờ anh đi đổ rác thì thôi rồi, đến sáng hôm sau thùng rác đầy ngập, rơi cả ra ngoài sân. Cằn nhằn thì anh lại gãi đầu gãi tai kêu quên, kêu nhiều việc, kêu có tí thế này em cũng cứ sai anh.
Bực thế mà có nhờ anh giúp một tí cũng không nên hồn vì anh quá vụng. Năn nỉ mãi anh đồng ý rửa bát thì vỡ choang 2 cái đĩa đẹp, chảo thì vẫn dính mỡ nhơm nhớp đã vội xếp lên chạn làm tôi phải hì hục lôi xuống rửa lại từ đầu.
Anh lại còn có cái tính khảnh ăn, đồ tôi nấu mới đụng đũa đã kêu nào nhạt, nào mặn rồi một mực bắt tôi vác sách vở sang mẹ anh mà học nấu nướng. Hôm nọ tôi nấu canh cá, chưa kịp nêm nếm gia vị anh đã sà vào chấm chấm mút mút rồi kêu nhạt quá, rồi không đợi tôi trở tay, anh vớ ngay lọ đường trên bàn cho vào canh vì tưởng muối. Cả nồi canh cá ngon lành tôi làm gần chết buổi sáng cuối cùng phải đổ đi vì không sao ăn nổi. Cáu tiết, tôi lại nhỡ tay tát anh thêm phát nữa.
Lần này thì anh nổi sùng lên, chúng tôi cự cãi mãi đến khi bác thu tiền internet qua gọi cửa. Tôi lao vào phòng ngồi khóc, cục tức nuốt mãi không trôi. Sao yêu nhau với lấy nhau khác biệt một trời một vực thế này? Mới 7 ngày làm dâu tôi đã không thể nào chịu nổi ông chồng ở bẩn, vụng về, lười chảy thây này rồi. Có phải tôi đã quá vội vàng để đi đến cuộc hôn nhân này không? Những ngày sắp tới tôi phải làm thế nào đây?
Theo blogtamsu
Bị chồng bắt gặp đang yêu cuồng nhiệt với bồ
Tôi mở cửa vào phòng đúng lúc vợ tôi đang đờ dại trong cơn cực khoái với người tình, vẻ mặt mà lâu lắm rồi tôi không thấy.
ảnh minh họa
Nói chuyện với ai, vợ tôi cũng khen chồng nức nở, nào anh ấy tốt lắm, anh ấy rất hiền, rất chiều vợ, rất tâm lý, rất chu đáo... Tôi thường phổng mũi mỗi khi gặp người quen và được họ cho biết vợ tôi ca ngợi chồng lên mây như vậy. Tôi luôn an tâm nghĩ rằng, vợ mình hoàn toàn hài lòng về chồng. Về mặt kinh tế, tôi không biết kinh doanh nhưng đồng lương chuyên gia cũng khá cao, thu nhập của cô ấy cũng không tệ, nên tuy chẳng giàu có nhưng vợ chồng cũng xông xênh trong chi tiêu.
Tự kiểm điểm, tôi thấy mình chỉ có một nhược điểm duy nhất là hơi yếu trong khoản giường chiếu. Ở tuổi 40, tôi chỉ có thể đáp ứng cho vợ mỗi tuần một lần, hoặc 10 ngày một lần. Tôi cảm thấy các cuộc "giao ban" đều hơi ngắn so với mong muốn của cô ấy, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy phàn nàn, kêu ca gì, cũng không thấy cô ấy tỏ ra buồn bã hay trách móc. Vì thế tôi cũng an tâm, nghĩ rằng vợ mình không quá đặt nặng chuyện tình dục; dù sao tôi cũng là một người chồng tốt và trong chuyện ấy cũng đã cố gắng rồi, chắc cô ấy cũng không nỡ có thái độ để làm chồng buồn.
Cuộc sống viên mãn của chúng tôi cứ thế trôi qua, cho đến đợt tôi phải đi công tác một tỉnh miền nam Trung bộ trong 2 tháng để thúc đẩy một dự án. Ở khách sạn, ăn cơm hàng, tôi rất nhớ vợ con. Nhưng nỗi nhớ của tôi cũng được vơi nhẹ đi phần nào nhờ vợ tôi ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin. Cô ấy hỏi tôi ăn uống, nghỉ ngơi như thế nào, có vất vả lắm không, kể chuyện ở nhà con cái học hành ra sao, cô ấy xem phim gì, đọc sách gì, và nói nhớ chồng nhiều lắm.
Chính những lời nhớ nhung, yêu thương, ân cần của vợ khiến tôi ấp ủ trong lòng dự định cố gắng thu xếp công việc để về với cô ấy vài ngày. Tôi không nói điều ấy với vợ vì không biết có thể thực hiện được hay không, sợ không được thì cô ấy sẽ thất vọng. Ngay cả khi tôi đã nghĩ sẽ dành ra được 2 ngày về Hà Nội, tôi cũng không dám báo trước cho vợ vì công việc của tôi có thể phát sinh những tình huống bất ngờ khiến kế hoạch bị hủy vào phút chót, khiến vợ mừng hụt, càng buồn thêm. Nhưng tôi cũng tự nhủ, việc không báo trước cũng có cái lợi là đem lại cho vợ niềm hạnh phúc bất ngờ. Tôi tưởng tượng mình lặng lẽ trở về vào sáng thứ 7, ngày vợ được nghỉ; lặng lẽ vào nhà, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ để bắt gặp vợ đang lười biếng đọc sách trên giường.
Nhưng điều tôi nhìn thấy khi cảnh cửa phòng ngủ mở ra lại hoàn toàn khác: vợ tôi đang cùng một người đàn ông trong cuộc truy hoan cuồng nhiệt. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt vợ với đôi mắt nhằm hờ đê mê, đôi môi hé mở và tiếng rên khe khẽ trong cổ họng. Tôi thấy rõ cô ấy đang "lên đỉnh". Điều làm tim tôi đau buốt là vẻ mặt đó của vợ, tôi đã không nhìn thấy từ rất lâu rồi, đã mấy năm nay. Tôi đã không đem lại cho cô ấy cảm giác mạnh mẽ đó.
Điều tôi có thể làm lúc đó chỉ là quay ra, đóng cửa lại và ra sân bay, quay lại nơi công tác. Cảm giác nhục nhã khiến tôi không thể ở lại để hỏi tội cô ấy hay tình địch. Tôi định tắt máy điện thoại để khỏi phải nhận những cuộc gọi thanh minh hay xin lỗi của vợ, rồi đã không làm thế.
Nhưng điều tôi nhìn thấy khi cảnh cửa phòng ngủ mở ra lại hoàn toàn khác: vợ tôi đang cùng một người đàn ông trong cuộc truy hoan cuồng nhiệt. (ảnh minh họa)
Nhưng vợ tôi không gọi điện hay nhắn tin gì cả. Một tuần sau, cô ấy bấm chuông cửa phòng khách sạn của tôi. Cô ấy muốn nói chuyện để thú tội và mong tôi tha thứ. Vậy mà không hiểu sao, tôi không hề có cảm giác giận dữ của ông chồng bị cắm sừng. Cô ấy tạ tội với tôi mà tôi cảm thấy như chính mình đang bị bóc trần tội lỗi, bị lên án, tôi thấy mọi sự hèn kém của mình bị phơi ra hết không có cách nào che đậy. Nỗi nhục nhã của tôi không lời nào nói nổi. Tôi hiện nguyên hình là anh chồng bất lực để đến nỗi vợ phải đi kiếm thú vui ở ngoài.
Vợ tôi bảo cô ấy và người đàn ông kia cũng chỉ mới quan hệ vài tháng nay. Nhưng dựa vào những gì tôi cảm thấy, có lẽ cô ấy đã kết bạn, ngoại tình vài năm rồi, chỉ không biết là với một mình anh ta hay có thêm những người khác. Mấy năm nay, phong độ giường chiếu của tôi sa sút mà vợ tôi không phàn nàn, hờn dỗi, nghi ngờ, cũng không có vẻ cáu kỉnh, căng thẳng của người thiếu thốn tình dục. Tôi vẫn nghĩ tại vợ tôi cũng ở tuổi U40 nên nhu cầu đã giảm, nghĩ cô ấy làphụ nữ Á Đông nên nhu cầu về chuyện ấy không cao. Nhưng sự thật là cô ấy không đòi hỏi tôi, không trách móc tôi, vẫn tươi cười chăm sóc tôi, ca tụng tôi là bởi đã "no xôi chán chè" ở ngoài, và chắc là cố gắng tốt với chồng để giảm cảm giác tội lỗi. Tôi không đáp ứng đủ, thay vì bắt tôi cố gắng, cô ấy đã lặng lẽ đi tìm nguồn cung cấp khác.
Tuy nhiên, việc truy vấn vợ là chuyện ấy xảy ra vài tháng hay vài năm cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi sự thực vẫn chỉ có một: tôi bị cắm sừng. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi hận cô ấy mà cũng ghét chính mình. Tôi đau đớn cho gia đình hạnh phúc của tôi. Cô ấy nói sẽ chấp nhận hết những quyết định của tôi, rằng cô ấy yêu tôi và thiết tha giữ gia đình, còn với người đàn ông kia không có gì sâu sắc; nhưng cô ấy sẽ chấp nhận nếu tôi đòi chia tay, bởi đó là sự trừng phạt mà cô ấy đáng phải chịu.
Tôi cũng yêu cô ấy, yêu các con mình, không muốn gia đình đổ vỡ. Tôi đã quyết định tha thứ, không, nói chính xác là bỏ qua chuyện đó để giữ lại mái ấm, chứ trong thâm tâm tôi cũng không biết mình có tha thứ cho vợ hay không. Gia đình tôi lại trở lại nhịp sống thường ngày. Vợ tôi chăm sóc cả nhà chu đáo và tôi biết chắc cô ấy đã cắt đứt với kẻ kia. Nếu cô ấy không tái phạm, suốt cuộc đời này tôi sẽ không nhắc lại sai lầm đó để đay nghiến cô ấy, nhưng tôi sợ rằng suốt cuộc đời này tôi không thể quên được, không thể như trước được nữa. Bây giờ tôi thấy e ngại khi ở bên vợ, càng ngại chuyện chung đụng thể xác, không phải vì tôi căm hờn hay khinh bỉ cô ấy, mà tôi tự ti, tôi biết mình chẳng thể nào làm cô ấy thích thú như người đàn ông kia.
Mỗi lần lên giường, trong óc tôi lại hiện ra vẻ mặt đê mê cực điểm của vợ vào buổi sáng tôi đột ngột về nhà. Gương mặt đó sẽ ám ảnh tôi suốt đời, phủ bóng u ám lên chiếc giường vợ chồng của chúng tôi mãi mãi.
Theo VNE
Choáng váng vì bạn gái uy hiếp đòi ép cưới Mấy ngày nay tôi như người phát khùng và không còn biết phải làm gì. Tôi biết nếu giờ tôi nói câu yêu cô ấy là một sai lầm của đời tôi thì nhiều người sẽ chửi rủa tôi là thằng Sở Khanh, rằng tôi "no xôi, chán chè" rồi dở mặt. Nhưng quả thực, có ở trong hoàn cảnh của tôi mọi...