7 năm tôi làm “người thứ ba” của thầy giáo và… có bầu
Tôi nhắm mắt bước tới, cố biện minh cho mình “Tình yêu không có lỗi”, vậy mà chúng tôi đã yêu nhau hơn 7 năm, đồng nghĩa tôi đã làm cái bóng suốt 7 năm rồi.
Tôi là kẻ thứ ba, chính xác hơn là một cái bóng sống lầm lũi phía sau một người đàn ông có vợ. Lần đầu tiên gặp anh khi tôi chỉ là cô sinh viên tỉnh lẻ ngày đầu ngơ ngác bước chân vào cổng trường đại học, mọi thứ quá đỗi xa lạ, không người thân, không bạn bè. Anh là giáo viên của tôi khi ấy, vốn dĩ hóm hỉnh, có tài ăn nói nên chuyện sớm chiếm được cảm tình của đám nữ sinh lớp tôi thật dễ hiểu. Dĩ nhiên, tôi cũng không thoát khỏi sức hút đó.
Tôi là một cái bóng sống lầm lũi phía sau một người đàn ông có vợ.
Video đang HOT
Những ngày đầu, câu chuyện giờ giải lao của bọn con gái lớp tôi chủ yếu về anh. Con gái mới lớn, chưa một lần biết yêu là gì nên cái nhìn về người khác giới khá đơn giản và ngây ngô. Bọn tôi tin rằng ngón tay không có nhẫn là thầy chưa có gia đình, cả đám tha hồ mơ mộng, đua nhau học để ghi điểm trong mắt thần tượng. Hơn một năm trôi qua, tôi vẫn ấp ủ thứ tình cảm rất lạ trong lòng, nghĩ về anh mỗi ngày, ăn cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, thậm chí nằm mơ cũng nghĩ về anh. Anh là động lực để tôi học giỏi hơn, cuối cùng anh cũng chú ý tới tôi.
Đó là một ngày đẹp trời đầu tháng tư, anh gọi tôi xuống văn phòng dặn dò đôi thứ liên quan tới buổi trao giấy khen. Lần đầu tôi ngồi riêng với anh, được nghe anh nói những chuyện ngoài sách vở, khỏi phải nói tôi đã hồi hộp như thế nào. Sự quan tâm, ân cần của anh lúc đó, ánh mắt cảm thông của anh khi nghe về gia đình tôi ám ảnh tôi tới tận giờ. Vậy là tình cảm tôi dành cho anh ngày một nhiều hơn.
Rồi tình cờ tôi nghe tin anh đã có vợ và hai cô con gái nhỏ xinh, đang sống ly thân. Tôi hơi buồn và lan man hiểu được tại sao đôi mắt anh lại hay nhìn tôi xa xăm như thế. Những ngày tháng sau đó anh dành cho tôi nhiều sự quan tâm hơn, hỏi han động viên tôi mỗi ngày, còn tôi có thể chia sẻ được mọi thứ cùng anh. Rồi cái gì tới cũng tới, chúng tôi yêu nhau. Đêm đầu tiên bên nhau, anh thú nhận vợ chồng chưa ly thân nhưng sống không hạnh phúc.
Tôi rất thương anh, nghĩ nếu mình là vợ sẽ không bao giờ làm anh tổn thương. Ở đời nào ai nói được chữ ngờ, khi tình cảm lên tới đỉnh điểm cũng là lúc tôi bắt gặp vợ chồng anh hạnh phúc, tay trong tay đi lễ ở nhà thờ. Giống như một con thú hoang bị trúng tên, tôi gầm rú, quằn quại cùng với nỗi đau tột cùng cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi vật vã, đau khổ với cảm giác như mình đã bị phản bội.
Anh lại đến van xin, nói những lời tha thiết khiến tôi không thể cầm lòng. Tôi tin anh yêu mình thật lòng, hứa sẽ cưới ngay sau khi tôi tốt nghiệp. Tôi cũng biết anh vốn là người có trách nhiệm với gia đình, rất thương con, vì vậy tôi không bao giờ nghĩ anh sẽ cưới mình. Trong thâm tâm tôi cũng không mong muốn sẽ phá vỡ gia đình anh.
Tôi nhắm mắt bước tới, cố biện minh cho mình “Tình yêu không có lỗi”, vậy mà chúng tôi đã yêu nhau hơn 7 năm, đồng nghĩa tôi đã làm cái bóng suốt 7 năm rồi. Ban ngày tôi tự trấn an rằng anh yêu tôi và tôi không bao giờ muốn cướp chồng của chị, đêm xuống cảm giác tội lỗi bao lấy tôi, không chịu đựng được nữa tôi lại bật ra thành tiếng khóc rưng rức. Tôi không biết phải làm sao cho đúng.
Hơn một tỉ lần tôi muốn dừng lại, muốn là một người đàn bà đàng hoàng nhưng khi quyết tâm anh lại ốm, lại đau, rồi tôi quýnh lên, chạy tới chạy lui mà lo lắng cho anh. Lần nào cũng tặc lưỡi “nốt lần này nữa thôi”, và rồi tôi có thai, dĩ nhiên là ngoài ý muốn vì anh không sẵn sàng có con với tôi nên luôn hết sức cẩn thận khi hai đứa gần gũi.
Trong lòng tôi luôn tồn tại một chuỗi mâu thuẫn.
Tôi giấu chuyện đứa con nhưng rồi cũng không giữ được đứa trẻ, lại thêm một lần nữa tôi đau khổ, vật vã, chỉ có một mình. Tôi biết rất rõ, chỉ cần mình dứt khoát ra đi thì mọi đau khổ sẽ không còn, mà có lẽ đó chỉ là sự đau khổ về thể xác, chứ tinh thần tôi sẽ mất đi một khoảng lớn lắm không gì có thể bù đắp được nếu không có anh. Tôi biết mình quá yếu mềm, chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh là tôi đã hiểu anh đang buồn hay vui rồi, làm sao có thể xa anh được. Trong lòng tôi luôn tồn tại một chuỗi mâu thuẫn. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE