7 năm sống trong tội lỗi vì đã lén chồng đi ngoại tình
Giống như đang buồn ngủ gặp manh chiếu, tôi gặp lại anh, mọi cảm xúc lâu nay bỗng vỡ òa. Tôi ngoại tình và chúng tôi đến với nhau trong hạnh phúc tuyệt vời mà quên mất anh đã có vợ còn tôi đã có chồng trong suốt 7 năm qua.
Tôi biết tôi không thể vì anh mà bỏ gia đình, mà anh cũng không chọn tôi để đi bước nữa. Chúng tôi sẽ chẳng có kết quả gì. Tôi sẽ mất rất nhiều thứ quý giá trong cuộc tình vụng trộm này,
Tâm trạng của tôi hiện giờ thật mâu thuẫn. Tôi thật sự không hiểu mình đang làm gì và muốn gì? Mong mọi người và nhất là những ai đã trót 1 lần ngoại tình cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất.
Tôi và anh quen nhau đã 12 năm rồi, không dám nói là yêu nhưng thật sự chúng tôi rất có tình cảm với nhau. Hồi đó, tôi 18 tuổi, anh hơn tôi 6 tuổi. Chúng tôi gặp nhau rất tình cờ nhưng lại thật vô duyên vì lúc đó tôi đã có bạn trai và anh cũng đã có bạn gái.
Sau đó vì bạn trai tôi nghiện ngập nên chúng tôi chia tay. Anh ở xa nhưng vẫn không ngừng quan tâm giúp đỡ tôi. Nhưng tôi biết, tuyệt đối anh sẽ không bao giờ vì tôi mà chia tay bạn gái.
Video đang HOT
Do đó, yêu anh nhiều, nhớ anh quay quắt nhưng biết sẽ mãi mãi không có được anh, tôi đau khổ đến tột cùng. Sự đau khổ ấy đã biến thành hành động. Tôi không chịu đựng để có anh, tôi cũng không giành giựt mà tôi quyết định lấy chồng ở tuổi 19 để trốn tránh, để mong quên được anh.
5 năm sau ngày lấy chồng, tôi đã có một bé gái 2 tuổi dễ thương bụ bẫm. Thế nhưng tôi cũng chưa thể yêu chồng và chồng tôi cũng vậy. Chồng tôi chưa thể yêu tôi vì chúng tôi lấy nhau đều vì bởi một mục đích là quên đi người mình yêu.
Thời gian đó vợ chồng tôi kinh tế rất khó khăn, chồng tôi lại thường tụ tập bạn bè ăn nhậu chơi bời không quan tâm đến gia đình vợ con. Tôi buồn lắm. Dù lấy chồng không phải vì tình yêu nhưng bao lâu nay tôi vẫn toàn tâm toàn ý lo cho chồng, lo cho gia đình. Vậy mà chồng luôn xa lánh tôi, hắt hủi và không quan tâm đến tôi.
Giống như đang buồn ngủ gặp manh chiếu, tôi gặp lại anh, mọi cảm xúc lâu nay bỗng vỡ òa. Chúng tôi đến với nhau trong hạnh phúc tuyệt vời mà quên mất anh đã có vợ còn tôi đã có chồng.
Anh giúp tôi vốn để làm ăn, động viên tôi, dạy tôi cách sống để vươn lên. Đã yêu anh từ trước, nay tôi lại yêu anh nhiều hơn. Đến với anh, nhưng tôi không thể gạt qua cảm giác tội lỗi được. Chúng tôi đã quyết định dừng lại và cố gắng xem đó như một giấc mơ đẹp.
7 năm sau ngày quyết định dừng lại đó, anh lại đến tìm tôi sau khi anh li dị vợ. Lúc này, tôi đã có một cuộc sống yên bình, kinh tế khá giả với 2 con xinh đẹp đủ nếp đủ tẻ. Và đặc biệt, chồng tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Anh biết quan tâm đến vợ hơn và sống có trách nhiệm hơn.
Cứ tưởng rằng dù gặp lại người cũ, tôi cũng sẽ chẳng còn cảm giác gì vì tôi đã mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Nhưng không ngờ cảm giác trong tôi vẫn như xưa – cái cảm giác mà tôi chưa từng có với chồng của mình. Một lần nữa tôi lại ngoại tình dù bản thân đã cố gắng hết sức để dừng lại.
Tôi biết tôi không thể vì anh mà bỏ gia đình, mà anh cũng không chọn tôi để đi bước nữa. Chúng tôi sẽ chẳng đi tới đâu và chẳng có kết quả gì. Tôi sẽ mất rất nhiều thứ quý giá trong cuộc tình vụng trộm này. Dẫu biết thế nhưng sao tôi không dứt được? Không lẽ đối với tôi, gia đình không quan trọng bằng cái cảm giác đầy đủ, an toàn và hạnh phúc khi ở bên anh sao?
Theo VNE
Ngày mai em đi!
Anh phải đối diện với một sự thật buồn... Ngày mai em đi!
Ngày mai em đi! Anh không thể giấu nổi cảm xúc của lòng mình, ánh nắng hoàng hôn yếu ớt của buổi chiều tà không đủ để níu kéo một ngày tươi đẹp trôi qua, màn đêm buông xuống mang theo cái cảm giác lạnh giá của nỗi cô đơn, của nỗi nhớ da diết về em. Vậy là chỉ còn một đêm nay nữa thôi, ngày mai em mãi xa anh rồi. Vẫn đôi mắt nai nhung huyền ấy, vẫn làn tóc mây chiều thướt tha và màu áo trắng thiên thần. Tất cả sẽ làm anh nhớ em day dứt, khôn nguôi.
Ngày mai em đi! Con đường thông xanh rợp bóng em đi ngày nào bổng trở nên buồn hiu hắt, cảnh vật bỗng trở nên tĩnh lặng, mình anh dạo bước trên con đường màu xanh ấy, tìm về những ngày nắng, hai đứa tay trong tay bước trên con đường mùa thu vàng lá. Tiếng em cười trong trẻo, đời bỗng trở nên đẹp lắm, bình yên lắm.
Ngày mai em đi! Đường phố chiếu nay mưa bay lất phất, cảnh vật buồn, lòng anh cũng buồn vô tận, con đường chiều vắng bóng người qua lại, chỉ còn mình anh lang thang trên con dốc nhớ dài lê thê, tìm về những ngày mùa hè, hai đứa tay trong tay bước dưới mưa. Anh che ô cho em, chiếc ô nhỏ xinh, hai đứa nép sát vào nhau, cảm giác thật nồng ấm biết bao nhiêu.
Mình anh rảo bước tìm về con đường thân quen mà ngày xưa buổi chiều nào hai đứa cũng về sau khi tan trường (Ảnh minh họa)
Ngày mai em đi! Một mình anh rong ruổi trên cánh đồng lúa xanh rì, nhớ về những buổi chiều đẹp trời hai đứa tung tăng thả diều, nói cười vui vẻ cho tới khi tắt nắng. Có con suối mát trong mà ngày trước em thường ra rửa mặt, rồi soi mình bên bờ suối và hỏi anh "Em có đẹp không?"
Ngày mai em đi! Mình anh rảo bước tìm về con đường thân quen mà ngày xưa buổi chiều nào hai đứa cũng về sau khi tan trường, cùng nhau bước dưới bóng bằng lăng mát rượi, nhìn em yêu kiều, tóc xoã ngang vai mà lòng anh yêu lắm. Chỉ mong con đường cứ dài mãi, dài mãi để tận hưởng mãi cảm giác tuyệt vời này.
Ngày mai em đi xa rồi chỉ còn đêm nay ngồi bên nhau dưới ánh trăng rằm sáng vằng vặc, ngắm nhìn mặt hồ tĩnh lặng soi bóng trăng lung linh, cảnh vật thật nên thơ mà lòng anh buồn lắm. Choàng đôi tay qua bờ vai mềm ôm em thật lâu, thật chặt. Xin thời gian hãy ngừng lại, đêm nay hãy dài vô tận để được bên em thật lâu, để mãi mãi không phải rời xa em. Nhưng anh phải đối diện với một sự thật buồn... Ngày mai em đi!
Theo VNE
Hà Nội, em yêu anh Lá sấu vẫn rơi, hoa sữa vẫn thơm, và em vẫn yêu anh... cả khi em biết những sự thật. Có những thứ biết là nên buông tay, nhưng trong lòng không thể. Em đã nghĩ về anh nhiều hơn, cả khi ta chia xa. Thế mới biết khoảng cách chẳng là gì, để mà ảnh hưởng đến tình yêu. Tình cảm em...