50 điều tưởng chừng nhỏ nhặt làm nên một ngày hoàn hảo
Thật hài lòng khi một ngày nào đó diễn ra thật hoàn hảo với bạn, phải không nào? Mọi chuyện đều ăn khớp với nhau, và dường như bạn chẳng phải lo lắng về chuyện gì cả. Cuộc sống đang diễn ra như ý bạn muốn. Có lẽ bạn đang nghĩ rằng &’chỉ tiếc là không phải ngày nào cũng được như vậy.’
Ngày hoàn hảo bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt. (Nguồn: lifehack.org)
Thực ra điều này là hoàn toàn có thể. Nếu bạn chú ý vào những chi tiết nhỏ, với những hành động đơn giản, bạn có thể có được ngày hoàn hảo mỗi ngày.
1. Khi thức dậy, hãy nán lại trên giường vài phút và thư giãn.
2. Luôn mang theo mình một cuốn sách, chúng ta chẳng bao giờ biết khi nào sự buồn chán sẽ xuất hiện.
3. Lập ra những danh sách nhạc tùy theo tâm trạng trên thiết bị nghe nhạc của bạn.
4. Nhắm mắt lại và thở sâu.
5. Mỉm cười với một người lạ và xem xem điều gì sẽ xảy ra!
6. Tắm nhanh ngay khi thức dậy.
7. Thể hiện tình yêu với ai đó.
8. Trước khi đi ngủ, hãy nói lời cảm ơn vì những gì bạn có và không có.
9. Kết nối với chính mình bằng một cuốn nhật ký: hãy viết, vẽ, làm những bộ sưu tập, để cho tâm trí bạn bay bổng.
10. Đặt một thứ gì đó khiến bạn mỉm cười trên tủ đầu giường.
11. Đi dạo trong khung cảnh thiên nhiên.
12. Tập yoga.
13. Lập ra một danh sách những việc cần làm để đạt được những mục tiêu chính trong ngày. Và thực hiện theo nó.
14. Ăn uống lành mạnh, theo đúng khẩu vị.
15. Nghỉ một giờ và làm những điều mình muốn.
16. Viết 3 điều tốt đã xảy ra với bạn và những gì bạn có thể làm để những điều này lặp lại.
17. Cắm một chút hoa tươi trong căn phòng bạn giành nhiều thời gian nhất.
18. Tắm nước nóng trong thời gian dài trước khi đi ngủ.
19. Ra khỏi nhà và khám phá nơi bạn ở.
20. Đi ngủ khỏa thân để cảm thấy gợi cảm hơn.
21. Tăng sự tự tin bằng cách thực hiện thú vui của bạn.
22. Hành động điên rồ một chút, bật nhạc to lên và bắt đầu nhảy như thể không có ngày mai.
23. Ngủ một giấc ngắn 30 phút sau khi ăn trưa; nếu không, bạn có thể thực hiện một hoạt động thư giãn nào đó.
24. Cười vui vẻ với bạn bè – dành thời gian cho họ trong ngày.
25. Đọc một câu nói truyền cảm hứng và kết hợp nó vào công việc trong ngày của bạn.
Video đang HOT
26. Giảm bớt rắc rối trong cuộc sống của bạn bằng câu hỏi: “Tôi có thực sự cần thứ này không? Tại sao?”
27. Tỏ ra tử tế bất cứ khi nào có thể và đừng trông đợi nhận lại điều gì.
28. Ngồi thiền và viết ra những gì bạn đã tư duy được.
29. Học thứ gì đó mới lạ, ngay cả khi đó chỉ là một cách mới để làm điều gì đó.
30. Đổ chút mồ hôi và tập luyện. Hãy chọn một hoạt động mà bạn ưa thích.
31. Ngủ thêm một chút nếu bạn cảm thấy mệt mỏi hoặc đang trong tình huống mà bạn không giải quyết được.
32. Cười, cười, cười. Và nở thêm một nụ cười nữa.
33. Đi chân trần.
34. Trải nghiệm cảm giác trôi chảy khi làm điều gì đó bạn đam mê.
35. Cải thiện môi trường xung quanh bạn: loại bỏ đồ thừa, tái sử dụng và tái chế.
36. Lên kế hoạch cho một chuyến đi, ngay cả khi bạn không thể đi ngay bây giờ.
37. Để ý tới cảm xúc của bạn, nhưng đừng điều khiển nó: hãy hiểu nó.
38. Nhớ tới những thành tích của bạn mỗi khi bạn cảm thấy mình là một kẻ thất bại.
39. Hạ thấp mong đợi của bạn xuống từng chút một – hầu hết chúng đều không thực tế đâu.
40. Tránh xa mạng internet nhiều nhất có thể.
41. Tận hưởng cái &’bây giờ’.
42. Thử thách bản thân
43. Đừng lo lắng về vấn đề của bạn, mà hãy làm việc để tìm ra giải pháp.
44. Nhìn nhận mọi thứ như một cơ hội để học hỏi và phát triển.
45. Tha thứ cho bản thân và cho người khác.
46. Đừng từ bỏ: hãy tiến dần từng bước một.
47. Cố gắng hết sức mình.
48. Sống chậm lại.
49. Đưa toàn bộ tâm hồn bạn vào những gì bạn đang làm.
50. Đi theo con tim bạn.
Theo Phapluattp
Cô gái 100% hoàn hảo
Và rồi, chỉ thêm vài bước nữa đi qua nàng, ngoảnh nhìn lại, tôi đã lạc mất nàng. Nàng như đã tan biến vào trong đám đông người kia.
Harujuku, Tokyo.
Đó là một sáng tháng Tư, trời rất đẹp.
Tôi đã nhìn thấy nàng, cô gái 100% hoàn hảo của tôi.
Nói thiệt, nàng cũng không phải là đẹp lắm. Không thu hút, ăn mặc cũng không có gì hay ho. Phần tóc phía sau gáy còn hơi rối rối như kiểu mới ngủ dậy nữa chớ. Nàng cũng không còn trẻ nữa, không thể gọi là già nhưng nhìn phải gần ba mươi là ít. Ở tuổi này, chẳng ai gọi nàng là "cô gái". Dù sao, từ khoảng cách 50m, tôi có thể nhận ra ngay lập tức đây chắc chắn là cô gái 100% hoàn hảo của tôi.
Nhìn thấy nàng, lồng ngực tôi như vỡ tung, cổ họng tôi khô khốc.
Ai cũng có mẫu gái mà mình thích. Có người thích chân dài, có người thích mắt to, hay những ngón tay thon mảnh hay gì đó đại loại, có người còn thích cả những cô nàng ăn chậm như mèo. Dĩ nhiên tôi cũng có những ý thích của riêng mình. Như có lần trong một nhà hàng, tôi bị một nàng có cái mũi hay hay hấp dẫn. Cóc hiểu vì sao.
Có điều, không ai có thể xếp một cô gái 100% hoàn hảo vào hạng nào hết. Như chuyện tôi thích những cái mũi, nhưng tôi lại không thể nào nhớ ra được mũi của nàng như thế nào, đó là nếu như nàng có mũi. Tất cả những gì tôi nhớ là nàng cóc phải gái đẹp, dưng mà rất hay.
...
- "Hôm qua lúc lang thang ngoài đường tao đã gặp em, cô gái 100% hoàn hảo"- tôi kể với bạn.
- "Thiệt hả? Nhìn thế nào, đẹp không?" - Nó hỏi.
- "Không hẳn..."
- "Chắc là hợp nhãn mày chớ gì!"
- "Cóc biết nữa. Tao còn không nhớ ra gì về nhỏ. Mắt môi mũi miệng, ngực to hay nhỏ... chẳng nhớ gì!"
- "Hay quá!"
- "Hehe, hay chớ sao!"
- "Hay cái đầu mày á!" - giọng nó vừa chán vừa mắc cười:- "rồi mày làm gì? có bắt chuyện với em hay không? hay đi theo...?"
- "Không. Tao chỉ nhẹ nhàng lướt qua em í mà thôi"
Nàng đi từ đông sang tây, còn tôi thì đi từ tây sang đông. Sáng tháng tư trời thì đẹp tuyệt.
Ước gì tôi có thể bắt chuyện được với nàng. Chỉ nửa giờ thôi cũng được. Tôi sẽ hỏi nàng thế này thế nọ thế kia, về nàng, rồi kể nàng nghe về tôi. Quan trọng nhất, tôi phải nói nàng biết vì sao, tại vì sao duyên số lại đẩy đưa để nàng và tôi, hai đứa gặp nhau tại Harajuku chẳng phải lúc nào khác mà lại vào một sáng tháng tư của năm 1981 hết sức diễm tình như thế này. Cuộc tao ngộ này hẳn phải chứa đựng điều gì đó hết sức bí ẩn, giống như một chiếc đồng hồ cũ kỹ được làm ra trong thời bình.
Rồi thì lẽ ra chúng tôi phải đi ăn trưa cùng nhau. Sau đó có lẽ là xem một bộ phim của Woody Allen, rồi ghé lại quầy bar của một khách sạn nào đó, thưởng thức một ly cocktail. Rồi biết đâu, có thể chúng tôi sẽ cùng nhau ngủ thân mật.
Rất nhiều thứ có thể xảy ra len lỏi vào trái tim tôi.
Giờ thì nàng ở đó, chỉ cách tôi chừng 15m.
Tôi phải làm sao để có thể đến gần nàng, rồi mở lời?
- "Chào em. Em có thể dành cho tôi nửa giờ để nói chuyện không?"
Tầm xàm. Vậy thì khác gì thằng bán bảo hiểm.
- "Xin lỗi, em có biết gần đây có tiệm giặt ủi nào không?"
Không, cũng tầm xàm. Tôi còn cóc mang theo túi đồ dơ nào, nói vậy mà nàng tin mới lạ.
Hay là trực tiếp luôn?
- "Chào em. Em là cô gái 100% hoàn hảo của anh"
Dưng mà, liệu nàng có tin tôi!? Không đâu, nàng sẽ không tin. Hoặc giả nếu tin, nàng cũng sẽ không muốn nói gì với tôi. Xin lỗi, có thể nàng sẽ nói vậy, tôi có thể là cô gái 100% hoàn hảo của anh, nhưng anh không phải là chàng trai 100% hoàn hảo của tôi. Có thể lắm chớ. Mà nếu vậy, chắc tôi xấu hổ đến chết. Tôi đã ba mươi hai, đã không còn trẻ nữa.
Chúng tôi đi ngang qua một tiệm hoa tươi. Một chút hơi ấm nhẹ nhàng chạm lên da tôi. Vỉa hè đọng nước, tôi nhận ra mùi hương hoa hồng. Vẫn chưa nói chuyện được với nàng. Nàng đang mặc một cái áo ấm bằng len trắng, trên tay là một bao thư chưa dán tem. Vậy là, nàng đã viết thư cho ai đó, chắc là đã viết suốt đêm, nhìn đôi mắt mệt mỏi của nàng, tôi đoán vậy. Có lẽ, trong bao thư kia là tất cả những bí mật của nàng.
Và rồi, chỉ thêm vài bước nữa đi qua nàng, ngoảnh nhìn lại, tôi đã lạc mất nàng. Nàng như đã tan biến vào trong đám đông người kia.
Bỗng nhiên mà tôi biết được mình cần phải nói với nàng những gì. Hơi dài dòng và có lẽ là sẽ mất nhiều thời gian. Bao giờ cũng vậy, tôi hay bị lãng mạn quá mức cần thiết.
Dù sao, tôi cũng sẽ bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa..." và kết thúc "Chuyện buồn, đúng không em?".
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó, có một chàng trai và một cô gái. Chàng trai mười tám, còn cô gái chỉ vừa mười sáu. Chàng trai không hề đẹp trai, cô gái cũng không hề đẹp gái. Họ rất đỗi bình thường, bình thường như tất cả những người bình thường khác. Và, họ cô đơn. Dưng họ luôn tin rằng, đâu đó trên thế giới này, đang có một chàng trai 100% hoàn hảo, một cô gái 100% hoàn hảo dành cho riêng họ. Họ luôn tin vào phép màu. Và rồi phép màu cũng đến.
Một ngày kia, cả hai gặp nhau tại một góc đường.
"Ơn Yàng!" - chàng trai nói:- "Anh đã chờ em mãi. Em tin không, em là cô gái 100% hoàn hảo của anh"
"Và anh..." - cô gái mỉm cười - "...anh là chàng trai 100% hoàn hảo của em. Hệt với những gì em luôn hình dung về anh. Như là trong mơ, phải không anh?"
Họ ngồi xuống một băng ghế đá trong công viên, tay trong tay, cứ thế câu chuyện bắt đầu. Họ nói với nhau rất nhiều, rất nhiều. Họ không còn cô đơn nữa. Họ đã tìm thấy 100% hoàn hảo của riêng mình. Thật là kỳ diệu làm sao.
Thế nhưng, có một chút nghi ngại len vào trong tim họ. Họ tự hỏi: mọi chuyện có dễ dàng như mơ thế này không?
Chàng trai lên tiếng:
- "Chúng ta cần đựơc thử thách, chỉ một lần thôi. Nếu ta thật sự là 100% hoàn hảo dành cho nhau, sẽ có một lúc nào đó, sau này, tại một nơi nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau. Và khi đó, ta đã chắc chắn biết được rằng ta là 100% hoàn hảo của nhau, mình sẽ cưới nhau. Được không em?"
Cô gái trả lời, nàng đồng ý.
Và rồi họ chia tay nhau, cô đi về phía đông, chàng đi về phía tây.
Cuộc thử thách này là vô ích, hoàn toàn vô ích. Họ đích thực là 100% hoàn hảo của nhau. Cuộc gặp gỡ của họ ngày hôm nay là một phép màu kỳ diệu. Nhưng, họ còn trẻ. Số phận đã đẩy họ đi xa, chia lìa họ.
Một mùa đông, cô gái và chàng trai mắc bệnh cúm. Họ bệnh rất nặng, và rồi sau nhiều tuần họ cũng qua khỏi. Thế nhưng, họ không còn nhớ gì hết. Tâm trí họ trống rỗng hệt như túi tiền của D.H. Lawrence thời trai trẻ.
Rồi, bằng sự nỗ lực và kiên trì, họ trở lại với cuộc sống. Họ hòa nhập với xã hội như những công dân bình thường khác, sống và làm việc, và cả yêu nữa. Những cuộc tình 75% hay 85% gì đó.
Thời gian qua đi quá nhanh, giật mình nhìn lại, chàng trai giờ đã ba mươi hai, còn cô gái đã ba mươi.
Một sáng tháng Tư, trời rất đẹp.
Trên một con đường ở Harajuku, Tokyo.
Trong lúc tìm mua một tách cà phê để bắt đầu ngày mới, chàng trai đi từ tây sang đông, trong khi cô gái đi từ đông sang tây để tìm bưu điện gửi một lá thư.
Họ vô tình gặp lại nhau ở giữa đường. Những ký ức ngày xưa một thời bị đánh mất bỗng nhiên ùa về. Chúng như một thứ ánh sáng nhẹ nhàng len vào trong tim họ rồi bừng sáng lên. Họ đã nhận ra.
Nàng là cô gái 100% hoàn hảo của tôi.
Chàng là chàng trai 100% hoàn hảo của tôi.
Thế nhưng, chút ánh sáng soi rọi cho những ký ức cũ kỹ đó quá yếu ớt, những ký ức của một thời mười bốn năm về trước chẳng còn có thể nào sống dậy được nữa. Họ đã đi qua nhau, chẳng nói gì, và rồi tan biến mất vào những dòng người. Mãi mãi.
Chuyện buồn, đúng không em?.
Lẽ ra, tôi phải nói với nàng như thế.
Theo Guu
Sự cố đêm tân hôn đã lật tẩy kế hoạch che đậy hoàn hảo của cô dâu mới Nhìn tấm ga giường nhuốm màu đỏ cùng nét mặt đau đớn của Linh, Dương hạnh phúc ôm chầm lấy Linh vào lòng rồi nói cảm ơn rối rít vì rằng Linh đã dành trọn vẹn tất cả cho Dương. Lúc bấy giờ Linh mới thở phào nhẹ nhõm. Trước khi đến với Dương, Linh đã có một tình yêu sâu sắc với...