5 điểm phân biệt ‘kẻ cô đơn’ và người đang yêu
Tình yêu đã phân biệt họ như thế nào nhỉ?
Khi bạn có tâm trạng
Buồn, vui, tủi, hờn…. chỉ cần nhấc máy lên và “alo”, lập tức, trong vòng 10 phút sau, cô nàng đang yêu sẽ có một anh chàng tâm lý đến bên cạnh. Nếu nàng khóc, chàng lặng lẽ ôm vào lòng, lau nước mắt và xoa dịu trái tim nhỏ bé của nàng bằng những lời nói cực kỳ tình cảm, nhẹ nhàng (y hệt như phim Hàn Quốc). Chắc hẳn các chàng sợ người yêu của mình giận dai, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn. Thôi thì, đến nhanh… đánh gọn.
Với những nàng còn solo, “alo, mày đấy hả. Tao đang chán đời đây, đến nhé. Nhớ mang theo túi bỏng ngô ngồi lai rai…”. Và hàng loạt ấm ức sẽ được “xổ” ra cho cô/ anh bạn thân chịu cùng. Tấm tắc vì có tri kỷ, rồi lại “quay về cái thuở ban đầu” hết buồn chán. Chỉ có bạn thân là hiểu mình nhất mà.
Khi đi ăn hàng, uống cafe…
Một hội tùm lum tụ tập một quán cóc ven đường, tụm năm bảy ngồi “chém” thế này mới thích”. Nàng không yêu khoái chí khi được tự do cùng lũ bạn mà không ai dò xét, hỏi han. Không cần câu nệ, không cần duyên dáng, cả hội uống no trà tranh và tào lao thoải mái.
Phải những nhà hàng sang trọng, những quán cafe yên tĩnh, những không gian ngọt ngào để hai người tâm sự. Đó là tiêu chí của những kẻ đang hẹn hò, yêu đương. Thật bất tiện khi có người thứ ba, thứ tư… xem vào trêu chọc.
Video đang HOT
Độc thân vui vẻ
Ăn mặc
Thích gì mặc nấy…, miễn là thoải mái hoạt động. Dường như trong tủ quần áo của “nàng một mình” đa phần là quần jean, áo phông bụi, giày thể thao. Điệu lắm cũng chỉ có giảy búp bê. Tuyệt đối, không một đôi cao gót vì… có đi bên ai cao đâu mà cần sắm giày cao!
“Mặc đơn giản quá, không váy áo cầu kỳ, người ấy lại bảo mình không nữ tính”- đó là lời bộc bạch của những cô nàng đang yêu. Thôi thì trong tủ quần áo, bao nhiêu váy áo được nàng thay ra, thử vào suốt mấy tiếng đồng hồ, cho một cuộc gặp với người ấy. Không bao giờ nàng quên những đôi giày cao gót hấp dẫn, tôn dáng cho đôi chân mượt mà của mình. Và trong túi xách, hàng đống đồ lỉnh kỉnh được mang theo như son môi (đủ loại), phấn má, kem dưỡng nẻ… Tranh thủ tút lại mặt mũi khi vào nhà vệ sinh chứ (con gái mà).
Dữ liệu trong máy tính
Trong ổ E, một loạt các bộ phim Hàn Quốc, hay những phim tình cảm Mỹ được các nàng đang yêu sưu tập. Nàng có thể khóc lóc sụt sùi khi cô gái xinh đẹp trong phim bị bệnh nan y, chàng người yêu hi sinh cả sự nghiệp, danh vọng của mình để đến với người yêu bé nhỏ. Hay như bạn có thể thức trắng đêm để xem liền tù tì 3 tiếng đồng hồ với mấy tập phim tâm lý, và có thể nhắn tin với người ấy để chia sẻ tình cảm. Và dù buồn ngủ đến rũ cả người, nhưng người ấy vẫn phải gắng gượng để trả lời tin nhắn của bạn “ừ, anh vẫn đang thức để nghe em kể câu chuyện cảm động ấy mà”.
Khác hẳn với những cô nàng đang say đắm trong tình yêu
“Thức xem làm gì mấy cái phim ủy mị, tiểu thuyết ấy. Thà xem phim hành động, hay phim hoạt hình còn hay hơn”- lời khẳng định mạnh mẽ của phe đối lập. Không phải họ có trái tim sắt đá, mà vì họ chưa (hoặc không muốn) những tình cảm ấy lấn át cái tôi đơn độc của mình. Phim lãng mạn ư? chơi game hơn! Sao những bộ phim đó có thể sánh ngang với những game thần tốc được chứ.
Khi một ai đó ốm
Còn ai có thể ốm được chứ ngoài người ấy. Bạn đã nhắc nhở cẩn thận người ấy nhớ mặc áo ấm khi đi đường, vậy mà chủ qua, và giờ bị cảm lạnh. Ngay lập tức, bạn sốt sình sịch nhắn tin hỏi thăm, lo lắng. Và nếu tình cảm sâu sắc hơn, cô nàng sẽ đến tận nơi nấu cháo, mua thuốc cho người ấy. Tình yêu thật cảm động!
“Nhà tớ ai cũng khỏe cả, ít khi ốm lắm. Chỉ có con… Milu, mấy hôm trời trở gió, nó lười ăn và thấy nước mũi chảy. Chiều đi học về, tớ sẽ đưa nó đến bác sỹ thú y”. Vậy đấy, có phũ phàng không khi cô bạn không yêu thẳng thắn?
Theo Tiin
Ta vẫn chưa một lần gặp mặt
Tôi sinh ra ở một xã miền biển thuộc huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Vào mùa hè năm 1982, khi tôi lên 3 tuổi mẹ tôi bị bệnh và mất đột ngột. Vì gia đình đông anh em, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn nên bố đã gửi tôi lên sống cùng ông nội tại một xã miền núi hẻo lánh nằm ở phía Tây của huyện.
Nhà ông Nội nằm ngay sát chân núi chạy dài theo hướng Đông Tây, dân cư thưa thướt, đêm đêm toàn nghe tiếng những con thú phát ra từ cánh rừng rậm rạp và nhìn căng mắt mới thấy một ánh đèn leo lắt hắt ra từ một nhà dân. Tôi lớn lên lặng lẽ bên chân núi, một buổi đi học, một buổi về phụ giúp ông tôi đi chăn trâu, hái củi... Ao ước có những người bạn cùng xóm để chơi đối với tôi cũng không được trọn vẹn.
Gần nơi tôi học có một đại lý bưu điện nên việc mua báo cũng thuận lợi hơn. Từ đây, những lá thư được tôi viết nắn nót trên trang giấy trắng học trò được gửi đi đều đặn, nhưng những lá thư tôi mong nhận được vẫn không xuất hiện. Tôi hụt hẫng nhưng không nản chí, vì tôi tin một ngày nào đó tôi sẽ có thêm những người bạn mới.
Vào đầu năm lớp 10, nhà trường phát động học sinh thu gom giấy đã qua sử dụng. Sáng sớm ngày thứ hai đầu tuần, mọi người đều mang giấy đến nộp. Tình cờ tôi nhìn lên chỗ tập kết giấy đã nộp ở góc phòng học, thấy có một tờ báo cũ rơi vãi ra ngoài. Tôi lặng lẽ bước lên và lấy đọc. Khi xem đến cuối trang báo, tôi phát hiện ở góc phải phía dưới tờ báo có mục đăng tin kết bạn. Tối về, tôi viết liền ba lá thư gửi cho ba người bạn mà tôi mới biết trên báo.
Sau gần một tháng, một người bạn cùng lớp đưa cho tôi một lá thư. Tôi hồi hộp, vui mừng về đến nhà liền lấy thư ra đọc ngay và biết được đó là một người bạn mà tôi đã viết thư làm quen khi nhặt được tờ báo trong lớp. Người bạn mới tên Đào Thị Kim Anh, đang học lớp mười như tôi, quê ở tỉnh Bắc Thái (nay là tỉnh Thái Nguyên). Kể từ đây, niềm vui của tôi như ngày càng được nhân lên và chúng tôi viết thư gửi cho nhau đều đặn mỗi tháng hai lần.
Mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống thường ngày, học tập trên lớp, chúng tôi đều chia sẻ với nhau qua thư. Dù khoảng cách giữa hai chúng tôi khá xa nhưng tôi cảm thấy chúng tôi như hai người bạn thân ở gần nhau, cùng lớp với nhau.
Thế rồi, thời gian dần cũng trôi qua. Kết thúc tuổi học trò chứa đầy những kỷ niệm đáng nhớ mà không bao giờ lặp lại, mỗi đứa phải chia tay thầy cô, bạn bè, ngôi trường thân yêu gắn bó với mình trong suốt ba năm học để bước sang ngã rẽ mới. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi vào Nam học tập và lập nghiệp. Tôi đã tốt nghiệp ra trường, có gia đình, công ăn việc làm và bạn ấy cũng thế.
Điều tuyệt diệu là tôi và người bạn làm quen qua thư ấy giờ đây vẫn duy trì tình bạn keo sơn, thân thiết như thuở ban đầu, dù đã 18 năm kể từ ngày quen nhau và chưa một lần gặp mặt.
Theo Lao động
Yêu em nơi những chiều đông lạnh Mình gặp nhau trong môt chiều đông lạnh. Yêu nhau rồi chia tay cũng trong buổi chiều đông. Mình gặp nhau trong môt chiều đông lạnh! Em lướt qua anh giữa dòng người vội vã. Vô tình mỉm cười ngẩn ngơ bên cuộc gọi một người thân. Gió nhẹ đưa. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Em là tất cả những gì...