5 chiêu kiểm soát cảm xúc khi nhớ nhung một người
Thật khó để có thể làm chủ được cảm xúc của bản thân khi hình bóng ai đó luôn thường trực trong tâm trí ta, tuy nhiên, vẫn có cách để ta “kiểm soát” nỗi nhớ.
Làm một công việc khác
Thường thì khi nhớ một người, chúng ta rất khó tập trung vào công việc. Cho dù gõ máy tính hay nghe nhạc, hình ảnh của người ấy lại lập tức ùa về. Vậy thì, tại sao bạn không làm ngược lại, bằng cách dùng công việc để “áp đảo” nỗi nhớ?
Ngay lúc này, những công việc lặt vặt sẽ phát huy tác dụng của chúng. Bạn có thể dọn dẹp lại góc học tập hay xem một bộ phim ngắn.
Đừng suy nghĩ nữa
Thật ra mấu chốt của nỗi nhớ chính là việc bạn đã tự tái hiện ký ức về người đó quá nhiều. Thậm chí, ngay cả khi bạn tự nhắc mình: “Không được nhớ nữa, không được nhớ nữa”. Khi lặp lại câu nói đó, bạn đã vô tình khơi gợi sự có mặt của người ấy trong tâm thức của mình. Có một quy luật mang tên “càng quên càng nhớ”, có thể bạn đang rơi vào tình trạng ấy đấy.
Cách hay nhất là bạn hãy dừng suy nghĩ của mình lại, cho dù đó là nỗi nhớ gờn gợn đáng yêu hay nhói đau khắc khoải. Hãy nhớ, sẽ không ai bước vào tâm trí của bạn trừ khi bạn cho phép họ làm điều đó.
Video đang HOT
Ra ngoài chơi thôi
Việc ra ngoài và hít thở chút gió trời, sưởi nắng sẽ làm bạn “lớn lên”. Đùa thôi, điều này sẽ giúp bạn nhận ra nỗi nhớ của mình thật nhỏ bé. Giữa bốn bức tường mênh mông, ta sẽ thấy việc nhớ một người thật to tát. Tuy nhiên, khi bước ra giữa thế giới rộng lớn, rồi sẽ có lúc bạn nhận ra nỗi nhớ ấy chỉ nhỉnh hơn… con kiến một chút thôi. Bởi giữa hàng triệu người, ta rất dễ tìm thấy sự tương đồng cảm xúc với một ai đó.
Bạn có thể chạy ngay ra công viên gần nhà hoặc đi mua một thứ gì đó giúp mẹ… Những điều này sẽ khiến bạn vui hơn. Không phải vì nỗi nhớ đã mất đi mà là được niềm vui khác át mất. Mấu chốt là ở chỗ đó.
“Đánh thuế” nỗi nhớ
Đây là một “mẹo lừa” rất dễ thương dành cho bạn nào không thể dứt khoát với cảm giác vấn vương và hoài niệm. Đầu tiên bạn kiếm một chú heo đất, càng đẹp càng tốt (để có động lực tiết kiệm hơn). Mỗi khi nhớ ai, hãy bỏ một số tiền vào đó. Khi đã đủ rồi, bạn hãy lấy số tiền ấy ra và mua quà tặng cho người bạn nhớ. Ai bảo nỗi nhớ là vô hình nào, nó hữu hình và có giá trị hẳn hoi đấy nhé.
Nếu không gặp người ta mà bạn cứ nhung nhớ mãi hoài, hãy tăng số tiền cần phải bỏ ra cho một lần “được nhớ”. Đến khi số tiền chạm ngưỡng maximum rồi, nếu tuân theo quy tắc, bạn sẽ không được phép nhớ nữa đâu, “đánh thuế” cao thế cơ mà.
Tạo thói quen mới
Với các bạn mới chia tay, việc ra đi của một người để lại rất nhiều dư chấn. Mà trên hết, phải kể đến những thói quen và nỗi nhớ chất chồng. Không sao, chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu một cuộc sống mới.
Thay vì bó gối và nhớ mãi về một người, hãy tập thói quen mỉm cười dù không có người đó bên cạnh. Chúng ta mạnh mẽ vì chúng ta độc lập. Hãy đem nỗi nhớ giấu hết vào trong. Rồi một ngày ai đó sẽ đem nắng đến cho bạn, và dùng yêu thương “hong ấm” nhung nhớ đó.
Theo Blogtamsu
Tôi đau khổ quá, ngày nào cũng lục tung Facebook của chồng cũ lên chỉ vì...
Tôi không biết mình còn tình cảm với chồng cũ nữa không, chỉ biết là tôi thấy hận anh ta. Sự yếu đuối của anh ta đã không bảo vệ được cuộc hôn nhân vốn rất mong manh của chúng tôi trong làn bom đạn mà mẹ anh ta không thôi dội vào.
Không chỉ facebook của chồng cũ mà cả vợ mới của anh ta nữa, ngày nào tôi cũng vào truy cập. Họ ít dùng facebook, có khi cả tuần mới updade một lần, nội dung cũng đơn giản là bức ảnh đi chơi, ăn uống đâu đó, thế nhưng ngày nào chưa vào xem có gì mới không là tôi chưa yên.
Rồi tim tôi lại đau thắt khi nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc của gia đình họ. Lúc đó tôi chỉ muốn xen ngang, tạo ra được cách gì đấy để cho hạnh phúc đó không được trọn vẹn. Nếu họ đau khổ có lẽ tôi hả hê lắm, nhưng cho đến lúc này những điều tôi biết thông qua vài người bạn chung lớt phớt và chắp nối những câu trạng thái, hình ảnh trên mạng xã hội thì tôi thấy họ đang có một cuộc sống bình yên, thoải mái.
Tôi không biết mình còn tình cảm với chồng cũ nữa không, chỉ biết là tôi thấy hận anh ta. Sự yếu đuối của anh ta đã không bảo vệ được cuộc hôn nhân vốn rất mong manh của chúng tôi trong làn bom đạn mà mẹ anh ta không thôi dội vào. Bằng rất nhiều cách bà ngăn chặn để đám cưới không diễn ra. Và cho đến lúc tôi trở thành con dâu rồi bà vẫn không buông tha khi tìm mọi kẽ hở để chỉ ra những điều đáng chê trách ở tôi. Bà cho người theo dõi khi tôi đi công tác ngoại thành và chụp bức ảnh tôi đang ngồi ăn ở một quán vắng với đồng nghiệp nam rồi đưa riêng cho chồng tôi đánh giá phẩm chất một người vợ như thế có đáng tin không. Nản quá, tôi tập trung ôn tiếng Anh và kiếm được một suất học bổng du học Úc 2 năm.
Đó là cơ hội tuyệt vời để bà chia rẽ vợ chồng tôi. Người chồng yếm thế của tôi có tiếng nói quá yếu ớt trước bà mẹ yêu con như mẹ hổ. Anh ta đồng lõa cùng mẹ trách cứ tôi cạn tình, vô trách nhiệm khi có chồng rồi vẫn bỏ đi du học. Bà mẹ lên án rằng vì tôi mà con trai yêu quý của bà suốt mấy tháng nay phải dùng tới thuốc dành cho bệnh nhân trầm cảm. Tôi mệt mỏi, thuận tình ký vào đơn ly hôn.
Sang Úc được một năm tôi biết anh ta đã cưới vợ mới, sắp có con. Vợ mới anh ta tôi biết khá rõ. Cô này làm cùng cơ quan, vẫn lén lút nhắn tin, hẹn cà phê với chồng tôi kể cả trong lúc anh đang là chồng tôi. Mẹ chồng tôi cũng không quý mến gì cô, nhưng so với tôi thì trong mắt bà cô ta khá hơn nhiều. Ít nhất cô không phải là con của một người mẹ từng bồ bịch lăng nhăng... Tôi là đứa trẻ được sinh ra bởi bà mẹ đơn thân có lý lịch không lấy gì làm tự hào. Đó chính là lý do mà mẹ chồng e dè khi biết con trai bà hẹn hò với tôi. Sau này thì không e dè nữa mà bà thẳng thừng phản đối. Bà sợ tôi sẽ đem cái giống lăng loàn truyền sang con cháu của bà. Bà càng cấm thì tôi càng cố đạt được là trở thành vợ con trai bà.
Con trai bà mê tôi không chỉ vì tôi xinh đẹp, có sức quyến rũ mà còn do tôi biết cách trói chặt anh ta. Trong tình cảm lứa đôi này anh ta hoàn toàn là người bị động. Tôi từng thử nói lời chia tay một lần trước ngày cưới, anh ta đã quỳ sụp dưới chân tôi và khóc lóc thảm thương rằng đừng bao giờ rời bỏ anh. Anh yêu tôi và cần tôi. Từng nói những lời như thế, vậy mà anh ta đã có vợ mới ngay khi tôi vừa rời đi. Tôi muốn anh ta, và cả bà mẹ kia nữa sống không ngày nào yên vì những tổn thương mà tôi phải chịu đựng.
Tôi đã lấy chồng và có một cậu con trai sau khi về nước. Chồng hiện tại của tôi là người đàn ông bình thường, công việc bấp bênh, kinh tế gia đình gần như một mình tôi lo. Tôi tôn trọng, biết ơn những bình lặng mà anh dành cho tôi, nhưng thực sự trong lòng tôi không thỏa mãn. Tôi không thấy hạnh phúc. Tôi lấy anh vì tôi cần có một gia đình đầy đủ vợ chồng, con cái như tất cả mọi người bình thường khác.
Có một điều tôi thấy khó giải thích đó là hình ảnh chồng cũ với những ngày không khi nào bình yên trong gia đình ấy luôn thường trực trong tôi, cả khi tôi đã qua Úc và bây giờ. Tôi luôn muốn dằn vặt họ, muốn họ phải trải qua nỗi khổ sở bị xúc phạm như đã từng gây ra cho tôi. Nhiều đêm nằm bên chồng con tôi vẫn có những cơn mơ về chồng cũ, những ký ức hỗn loạn trong đầu. Và tôi tỉnh dậy, bật điện thoại, lao vào facebook họ và nhìn chằm chằm vào từng khuôn mặt...
Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ, tôi sẽ quyến rũ chồng cũ, để cho anh ta sống dở chết dở vì trái tim không dứt khỏi được người con gái đầu tiên trong đời, là tôi. Không biết lúc đó tôi có hả hê khi bà mẹ đến van xin tôi hãy buông tha cho gia đình bà không, nhưng lúc này, nghĩ đến cảnh đó là tôi cảm thấy nỗi bất mãn được xoa dịu phần nào.
Theo Blogtamsu
Phở chỉ dành cho bố Và sau cái lần đi ăn phở ấy đã khắc sâu vào tâm trí cu Tý là: Phở không người lái chỉ dành cho những người như bố. Sáng Chủ Nhật, như thường lệ, tôi dẫn đứa con gái 9 tuổi ra quán phở Xưa, hai mẹ con gọi mỗi người một bát, con gái ăn phở bò, mẹ ăn phở gà. Hôm...