48 ngày chờ đợi!
Vậy là đã được 3 ngày trôi qua không gặp anh, mà em tưởng chừng như dài 3 tháng. Em mong chờ đón nhận ngày đó từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây một “Pa của mẹ ah”.
Nhớ về mùa thu, mùa thu của buổi chiều mêng mang trên chuyến xe ngày ấy, thấm thoát trôi đi còn 48 ngày nữa là tròn một t.uổi rồi. Vậy mà, giữa anh và em có bao nhiêu chuyện xảy ra: Niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và đau khổ, những nụ cười và những giọt nước mắt của cả hai ta anh nhỉ?
Em đã sống, từng yêu nguời ấy nhưng tình cảm đó không phải xuất phát từ sự rung cảm của con tim, mà là do thời gian chế ngự. Nhưng từ giây phút ấy gặp anh, lòng em đã thấy bối rối, em không thể kiểm soát nổi con tim mình nữa, em nhân ra rằng mình đã yêu anh ấy mất rồi. Em đã mạnh mẽ đến với anh, đã yêu trong cuồng dại như chưa bao giờ được yêu. Nhưng thời gian chúng ta đến với nhau quá nhanh, quả thật nó cũng không đủ cho em hiểu rằng: Anh cũng yêu em nhiều như vậy!
Em thật ngốc phải không anh, em yêu anh nhưng luôn sợ anh đi đâu mất, từng ngày từng giờ, lúc nào em cũng muốn có anh bên cạnh, đòi hỏi anh phải quan tâm chăm sóc cho em mà em quên mất đi rằng, anh còn có công việc, gia đình và bạn bè nữa. Em thật ngốc, em từng hận anh, ghét cái cảm giác anh cứ quan tâm tới nhiều ngưòi mà không quan tâm gì tới em, em ghen với tất cả với cả những cô bạn thân của mình khi anh có những cử chỉ xã giao thôi. Và em lại cho rằng” Trái tim anh không chỉ có chỗ cho mình em”.
Mỗi lúc gọi điện anh không nhấc máy, những dòng tin nhắn send cho anh chưa được reply lại thì trong đầu em lại xuất hiện hàng loạt các câu hỏi: Anh đang làm gì mà không nghe máy? Anh đang ở đâu? Em đã sống chịu đựng và rơi vào tình trạng đó trong một thời gian dài. Em ghét chính bản thân mình tại sao lại như vậy, trong những lúc như vậy, những ý nghĩ , những hành động và cử chỉ luôn không sáng suốt. Em mong muốn một tình yêu chắc chắn và không phỉa mong manh như ở bên anh.
Rồi một ngày, em quyết đinh chia tay anh trở về với ban trai cũ để tìm cho mình một cảm giác chắc chắn, một cuộc sống mà nhiều nguời thường nói với em rằng: Mình chỉ hạnh phúc khi được người khác yêu mình nhiều hơn. Em đã sai lầm, vì bên anh ấy không một giây một phút nào là em không nhớ tới anh. Em đã gọi nhầm hai chữ “Pa ơi” trước mặt người ấy, em thấy mình có tội rất lớn khi làm người ấy bị tổn thương, phải khổ vì em nhiều. Nhưng khi bên người ấy em nhận ra rằng, em không thể sống thiếu anh đâu.
Lại một lần nữa em lại bước đi…em như con thuyền chông chênh ngoài biển bíêt đi đâu và về đâu bây giờ. Em biết tim anh ở đâu và nói như thế nào cho anh hiều em đây, em chỉ biết rằng anh mãi là tất cả trong trái tim em. Nhưng trái tim anh thật rộng lượng, anh vẫn mở rộng cánh tay đón lấy em về, nâng niu chân trọng em quay lại sau những ngày nắng gió. Bây giờ đây em thật sự thấy hạnh phúc, em thấy lòng mình ấp áp khi bên anh, em không còn cảm giác như xưa nữa, nhưng còn anh, vì yêu em nhiều măt khác lại bị ám ảnh bởi cảm giác mất em, em có vẻ hoài nghi tất cả những điều em nói, anh giận em rất lâu khi em vô tình không nghe máy điện thoại hay trễ hẹn với anh. Em rất sợ, sợ lắm anh ơi vì em sợ một điều “Anh không tin em”. Anh nói chúng ta cần thời gian xa nhau, để anh cố gắng sống trong sự thông cảm và không biết có yêu em nhiều như ngày xưa không.
Giờ phải xa anh trong những ngày thử thách này, anh hãy nói cho em biết đi, biết đi anh: Em đang sống để được đón nhận những ngày hạnh phúc, hay đó chỉ là một giấc mơ của thiên đường. Giấc mơ được gần anh, anh ôm vào lòng , để mỗi đêm đến không phải là những giọt nước mắt mà là những niềm hạnh phúc của tình yêu. Giấc mơ được có anh! Giờ em phải làm gì cho anh tin, anh hiểu em là tình yêu em dành cho anh là tất cả cuộc đời em, (Mẹ yêu Pa vô cùng, Pa hư của me)!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc mất nhau
Thế là chúng ta đã thật sự mất nhau rồi. Em đã hy vọng, em đã mong chờ... đã chờ đợi từ anh một sự phản ứng, dù chỉ là một câu hỏi" tại sao?".
Có phải em đã mong chờ điều gì quá lớn lao từ anh không?. Chúng ta yêu nhau sao? Có thật thế không hả anh. Em cảm thấy thật sự mơ hồ về tình cảm đó.
Anh bảo là yêu em sao? yêu mà cả tuần anh cũng chẳng buồn gọi điện thoại xem em sống như thế nào?. Em từng tự lừ a dối mình là do anh không quen với chuyện quan tâm đến người khác. Con tim em đã tự huyễn hoặc như thế đấy. Nhưng nó cũng không thể thuyết phục được lý trí của em anh ạ! Em cảm thấy buồn nhiều lắm, em tự an ủi mình rằng sau này anh sẽ khác. Nhưng có lẻ đó chỉ là những lời tự lừa đối mình thôi
Em biết, anh là chàng trai tự tin. Không thiếu những người con gái xung quanh. Em thì không đủ tự tin để đến với anh. Và em mong chờ anh sẽ nắm lấy tay em, kéo em về phiá anh. Nhưng an giờ đã không làm thế! anh muốn em tự đến bên anh và anh sẽ đón nhận em như ban cho em một chút tình yêu kiêu hãnh. Em đau lòng, đau buốt đến tận cùng khi phải thừa nhận rằng tình yêu em dành cho anh nhiều hơn những gì em được đón nhận
Em đã buộc phải nói lời chia tay với anh. Em đã không đủ sức để đến bên anh. Nhưng chỉ cần anh chạy đến gặp em và hỏi "tại sao?" thì em đã mãn nguyện và hạnh phúc vì anh vẫn còn cần em và cần tình yêu của chúng ta. Nhưng anh đã không làm thế. Suốt 1h em đã ngồi trong chờ anh trong quán cafe mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ngay cái bàn cũ và anh đã không đến, anh đã không quan tâm đến "tình yêu của mình" bằng một cuộc gặp gỡ đồng nghiệp. Sau khi rời quán, em đã biết là chúng ta đã hoàn toàn mất nhau!
Có những lúc em nhớ anh! nhớ đến nỗi đã cầm điện thoại nhắn tin cho anh. Nhưng lại fải xoá đi vì em không muốn mình mềm yếu. Em đã phải cố gắng lắm mới sống bằng lý trí và em không muốn mình thất bại. Em từng nói với anh rằng" khi em trao tình cảm của mình cho một người nào đó, em muốn họ trân trọng nó. Vì ngoài tình cảm ra, em chẳng có gì quý giá cả" Vì thế, dẫu biết rằng tình cảm của em dành cho anh rất nhiều, rằng không dễ gì em dứt bỏ được. Nhưng cứ nghĩ rằng anh thật sự không xứng đáng với những tình cảm đó thì em cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản
Em biết, rồi đây chúng ta sẽ sống tốt. Vì anh từng nói với em " đã 30 năm anh không có em thì vẫn sống tốt đấy thôi". Em yên tâm lắm. Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau, vẫn hạnh phúc với những con đường mà mình đã chọn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ vì không môn đăng hộ đối! Em! Vậy là anh đã xa em được hai tháng rồi...Anh xách ba lô vào trong Nam lập nghiệp, anh muốn quên em, quên đi những kỷ niệm của hai chúng mình... Nhưng cứ mỗi đêm qua đi là anh thấy nó dài vô tận, anh đếm từng giây, từng phút nhìn kim đồng hồ chạy mà không biết phải làm gì... Anh...