20 năm yêu đơn phương một người đàn ông
Tôi đã thầm yêu anh 20 năm, vẫn nhớ về anh, dù đã có chồng và chúng tôi chưa một lời hứa hẹn. Anh cũng không biết được tình cảm của tôi.
Tôi đã yêu đơn phương anh suốt 20 năm (Ảnh minh họa)
Tôi 36 tuổi, đã có gia đình và con cái. Nhưng vẫn thầm thương, trộm nhớ về một người đàn ông khác ngoài chồng suốt 20 năm nay. Dù chúng tôi chưa một lời hứa hẹn, và anh cũng chẳng bao giờ biết được tình cảm của tôi dành cho anh, nhưng tôi vẫn yêu, vẫn nhớ và vẫn thầm gọi tên anh trong những giấc mơ của mình.
Anh là bạn học cùng cấp 3 với tôi, anh đẹp trai, học giỏi, ga lăng, và là thần tượng của tất cả các cô gái trong lớp, trong trường tôi ngày ấy. Cô gái nào cũng yêu anh, và chỉ mong có được anh, trong đó có tôi. Tôi yêu anh say đắm và nhớ anh trong từng phút giây nhưng không đủ tự tin để nói ra điều đó, vì tôi cảm thấy mình không xứng với anh. Tôi xấu xí hơn anh và không học giỏi như anh, gia đình tôi cũng không khá giả như gia đhnh anh.
Nhờ có yêu anh, nên tôi đã cố gắng học hành thật chăm chỉ, để mong có ngày được sánh bước đi bên anh, những cố gắng của tôi cũng được đền đáp, tôi đã thi đỗ vào đại học. Thời của tôi, thi đỗ được vào một trường đại học là oai lắm, vinh dự cho cả gia đình và dòng họ.
Video đang HOT
Ngày tôi đi học đại học thì anh cũng đi học cao đẳng, thi thoảng về quê tụ tập bạn bè chúng tôi có gặp gỡ nhau, tôi vẫn yêu anh và nhớ về anh rất nhiều, nhưng chưa một lần thổ lộ với anh điều đó. Chúng tôi vẫn chỉ như hai người xa lạ, trước mặt anh, tôi vẫn là một cô gái lạnh nhạt, yếu đuối và không bao giờ dám chủ động nói chuyện với anh. Anh không biết tình cảm của tôi dành cho mình, nên vẫn chỉ coi tôi là bạn.
Học xong ra trường, tôi đi làm rồi lấy chồng, sinh con, cuộc sống vợ chồng tôi khá hạnh phúc, chồng rất yêu chiều và tôn trọng tôi, tôi cũng rất tôn trọng anh. Nhưng tôi vẫn dõi theo cuộc sống của anh, biết anh đã có vợ, có con và cuộc sống hạnh phúc. Tôi không ghen mà trái lại cảm thấy mừng vì điều đó.
Tôi chẳng hiểu nổi bản thân mình, tại sao 20 năm qua tôi vẫn không quên nổi hình bóng của người đàn ông ấy trong trái tim mình, tôi không lý giải nổi tại sao lại như thế. Dù giữa chúng tôi chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Tôi có nên cố để xóa sạch tất cả hình ảnh về anh, hay cứ để nó tồn tại như một phần của cuộc sống trong tôi và hãy coi đây như phút giây “ngoài chồng” của mình.
Theo Đất Việt
Bạn tốt nhất
Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 10,
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 11,
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp,
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp,
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau,
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang,
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : " Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó... Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.
Em yêu anh em yêu anh em yêu anh..."
Theo Guu
Cho em mượn bờ vai anh, dựa đủ rồi em trả Không cần anh phải yêu em, cũng không cần anh phải thương hại... chỉ cần anh im lặng, cho em mượn bờ vai, dựa đủ rồi, em hứa sẽ trả lại... Tình yêu giống như hai người đứng đối diện, nếu một người cứ cố chạy lại gần, còn người kia không ngừng lùi bước thì mãi mãi chẳng bao giờ tìm đến...