16 tuổi vẫn phải bón cơm, tiêu hàng trăm triệu một ngày
Dù đã 16 tuổi, cô gái này vẫn được bảo mẫu bón cơm như em bé. Thậm chí, bảo mẫu phải cắt cả móng chân, mặc quần áo, đi tất cho cô chủ nhỏ.
16 tuổi vẫn được bảo mẫu bón cơm
Lưu Tư Kỳ sinh năm 2001 tại Liêu Ninh, Trung Quốc từng gây xôn xao mạng xã hội Trung Quốc bởi được cha mẹ nuông chiều và bao bọc quá mức dẫn tới lối sống lệch lạc, phù phiếm.
Theo đó, cô gái này sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Do bố mẹ bận rộn nên đã thuê bảo mẫu chăm sóc cô bé từ nhỏ tới lớn. Họ thậm chí chẳng tiếc tiền mua những món đồ cô yêu thích, từ túi xách hàng hiệu đến xe sang.
Dưới sự bao bọc quá mức, chiều chuộng của gia đình, Tư Kỳ chưa từng động tay vào bất kỳ công việc nào. Năm 16 tuổi, Tư Kỳ vẫn được bảo mẫu bón cơm như em bé. Thậm chí, bảo mẫu phải cắt cả móng chân, mặc quần áo, đi tất cho cô chủ nhỏ. Chưa kể, để cắt được mái tóc đẹp, Lưu Tư Kỳ sẵn sàng bắt tài xế đưa đi quãng đường gần 500km.
Lư Tư Kỳ vẫn được bảo mẫu bón cơm dù đã 16 tuổi.
Ngay cả khi đi mua sắm, cô gái này cũng thuê cả vệ sĩ riêng để đi xách đồ giúp mình. Mỗi lần mua sắm, Tư Kỳ có thể tiêu đến 50.000 NDT (167 triệu đồng) mà chẳng hề đắn đo, suy nghĩ.
Chính sự chiều chuộng này khiến Lưu Tư Kỳ luôn coi bản thân là trung tâm của gia đình. Mọi người phải chiều theo ý cô nếu không hài lòng điều gì, đánh đập, trách mắng những người xung quanh. Kể cả đối với em trai ruột, Tư Kỳ luôn tỏ thái độ ghét bỏ bởi không muốn bố mẹ san sẻ tình cảm với chính người em ruột của mình.
Để chứng tỏ bản thân, Tư Kỳ còn từng quyết định khởi nghiệp từ việc bán ốp điện thoại. Cô mua ốp với giá 20 tệ một chiếc nhưng không thể bán lại vì quá đắt. Không còn cách nào khác, Tư Kỳ đã bán chỗ ốp điện thoại với giá 2 nhân dân tệ. Dù vậy, cô vẫn không nhất quyết bán hết hàng, chỉ bán được khoảng chục chiếc rồi đóng cửa hàng đi về. Trên đường về nhà, Lưu Tư Kỳ bỗng thèm ăn hải sản và tiêu tốn vài trăm tệ. Con hàu cô mua chỉ có giá hơn 100 tệ nhưng cô thấy chủ quán đáng thương nên chỉ bỏ 600 tệ, thêm 500 tệ coi như tiền boa.
Video đang HOT
Lâu dần, bố mẹ Tư Kỳ cảm thấy lo lắng về tính cách và tiêu tiền của con gái. Mặc dù họ đã làm việc chăm chỉ cả đời để con được sống trong nhung lụa, không phải lo cơm ăn, áo mặc nhưng dường như điều đó lại khiến Tư Kỳ chưa bao giờ thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền và ý nghĩa của đồng tiền khó kiếm được.
Lưu Tư Kỳ có thói quen tiêu xài hoang phí.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, gia đình quyết định cho con gái mình tham gia chương trình truyền hình thực tế có tên “Biến đổi”. Ban đầu, Tư Kỳ không đồng ý và tỏ ra khó chịu. Cô thậm chí đập phá đồ đạc, tuyệt thực nhưng sau đó đã chấp nhận khi liên tục được mẹ nài nỉ.
Hành trình giúp con tự lập
Tại chương trình, Lưu Tư Kỳ được trải nghiệm cuộc sống ở vùng nông thôn Quý Châu, Trung Quốc trong vòng 1 tháng. Không còn bảo mẫu cạnh bên, không được mang theo tiền bạc, cô gái này buộc phải tự cầm đũa để ăn cơm, phải làm làm việc để kiếm sống.
Khi tham gia vào các công việc nặng nhọc và vất vả để kiếm tiền ở nông thôn, cô gái trẻ này dần thay đổi từ tính cách đến suy nghĩ theo chiều hướng tích cực. Cô không còn kiêu ngạo như trước. Quan trọng hơn, cô có khái niệm về tiền bạc và biết rằng tiền rất khó kiếm, nếu không có bố mẹ cho tiền thì cô chẳng là gì cả.
Tư Kỳ phải tự làm việc kiếm tiền khi không còn cha mẹ bao bọc.
Kể từ khi rời chương trình cho đến nay Lưu Tư Kỳ đã trở thành phiên bản khác. Cô nàng đã biết tự vạch ra kế hoạch cho bản thân bằng cách tự quyết định đi du học để trau dồi kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực thời trang. Sau nhiều năm đi học cô đã có thể tự thành lập một studio của riêng mình và trở thành nhà thiết kế có tiếng tăm.
Câu chuyện của Lưu Tư Kỳ có thể xem là bài học đáng quý về sự giáo dục, đồng hành của cha mẹ dành cho con cái. Nếu trẻ được cha mẹ bao bọc quá mức, lâu dần sẽ trở thành dựa dẫm, ỷ lại, không biết tự học hỏi và trau dồi. Về lâu dài, chúng sẽ gặp khó khăn trong việc sống tự lập. Vì vậy, nếu muốn thay đổi điều này thì trước hết phải bắt đầu từ chính cách giáo dục của bố mẹ.
Cha mẹ hãy để trẻ tự làm một số công việc nằm trong khả năng của mình từ khi còn nhỏ như gấp quần áo, tự vệ sinh cá nhân… Dần dần, trẻ sẽ tự quen với các công việc này và biết rằng mình nên giúp đỡ bố mẹ ở những công việc khác nữa.
Lỡ hứa một điều với vợ, tôi thực sự hối hận lúc gặp khó khăn
Vì được tôi quá cưng chiều nên vợ không có trách nhiệm với gia đình, nhất là trong lúc chồng gặp khó khăn.
Vợ tôi là con một, từ bé đã được bố mẹ nuông chiều, hầu như không phải động tay vào bất cứ việc gì. Khi quyết định cưới, bên ngoại ép phải ở rể. Tôi vất vả lắm mới thuyết phục được không phải sống chung.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi chuyển ra một khu trọ. Ban đầu, cô ấy không thích nhưng miễn cưỡng đồng ý với điều kiện phải sớm mua nhà.
Khoảng nửa năm sau, chúng tôi mua được một căn hộ chung cư. Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Bởi nếu phải ở nhà trọ quá lâu, vợ sẽ không vui. Thêm vào đó, bố mẹ vợ sẽ tìm mọi cách để đưa cả hai về sống chung. Đó là điều tôi không mong muốn.
Vợ tôi không muốn từ bỏ công việc nhàn nhã để cùng lo chuyện kinh tế với chồng (Ảnh minh họa: KR).
Vì vợ tôi có tính cách tiểu thư nên khi bước ra sống tự lập sẽ gặp không ít bỡ ngỡ. Cô ấy muốn chồng giúp đỡ mọi việc trong nhà, ngại vào bếp, không thích đi chợ... Tôi phải hướng dẫn từng chút, cùng làm các việc lặt vặt để vợ không chán nản.
Trước khi cưới, bố vợ tôi từng yêu cầu phải cố gắng, không để cô ấy khổ hay tự cáng đáng việc nhà. Tôi hiểu hoàn cảnh xuất thân của vợ nên không bao giờ để cô ấy vất vả. Bất cứ việc gì làm được, tôi đều hỗ trợ. Nhờ vậy, cuộc sống của chúng tôi êm ấm, hạnh phúc.
Khi quyết định cưới một người vợ được nuông chiều từ bé, tôi hiểu bản thân sẽ phải là trụ cột của gia đình. Với những cặp đôi khác, bà xã sẽ hỗ trợ chồng một phần trong việc kiếm tiền. Tuy nhiên, vợ tôi luôn quan niệm, chồng phải là người lo kinh tế cho cả nhà.
Vợ tôi xác định đến văn phòng chỉ mang tiếng có công việc, không muốn phải đi sớm, về muộn hay nuôi mơ ước thăng tiến. Tôi thông cảm với vợ, vì trong gia đình, người phụ nữ sẽ là hậu phương vững chắc để chồng yên tâm làm việc.
Vì yêu và thương vợ, nghĩ đến lời hứa với bên ngoại, tôi từng thủ thỉ với bà xã: "Em chỉ cần vui vẻ là được, mọi thứ trong nhà cứ để anh lo".
Nghe được lời này của tôi, vợ càng thấy thoải mái. Tuy nhiên, từ khi tôi nói như vậy, bà xã càng lười hơn. Cô ấy chỉ muốn chồng làm hộ việc nhà.
Những bữa cơm tự nấu thưa thớt dần, thay vào đó vợ thích gọi đồ ăn từ ngoài quán về. Thú thật ăn một bữa còn được, nếu ăn "cơm hàng cháo chợ" như vậy quá lâu, tôi nuốt không nổi.
Có những hôm đi làm về muộn, nhà cửa vẫn bừa bộn, vợ tôi chỉ nấu cơm rồi ngồi xem tivi. Ngày cuối tuần, người ta đi chơi, còn tôi nai lưng dọn dẹp đủ thứ. Có những lúc bản thân cảm thấy như đang sống độc thân, không có vợ bên cạnh.
Thời gian này, kinh tế khó khăn, công việc của tôi không còn kiếm được nhiều tiền như trước. Chúng tôi không còn là vợ chồng son mà phải lo kinh tế để nuôi con.
Tôi tâm sự với vợ về tình hình khó khăn hiện tại nhưng cô ấy tỏ ra thờ ơ như chuyện của người ngoài. Dường như vợ mặc định, chồng phải có trách nhiệm đưa tiền về, không quan tâm lý do đằng sau.
Tôi bàn với vợ tìm công việc mới để có mức lương cao hơn, giúp hỗ trợ về kinh tế. Tuy nhiên, vợ cho rằng, công việc hiện tại nhàn nhã, ít áp lực nên không nghỉ.
Cô ấy nhắc lại lời hứa không để vợ phải lo nghĩ bất cứ điều gì cách đây mấy năm. Vợ còn khẳng định, đàn ông đã nói phải giữ lời và thực hiện được.
Là người đàn ông, ai cũng muốn vợ con không vất vả. Tuy nhiên, tôi đang ở trong tình cảnh không thể cáng đáng tiền bạc như trước đây nhưng vợ không thông cảm hay thấu hiểu.
Tôi cảm thấy hối hận khi lỡ nói với vợ những lời khiến cho cô ấy không có chí tiến thủ, sống hoàn toàn dựa dẫm vào chồng.
Thấy tôi phân vân chuyện đám cưới, bố đưa ra lời khuyên khiến tôi bừng tỉnh Tôi vẫn còn đắn đo, phân vân về việc lấy chồng, nhất là phải sống với bố mẹ chồng. Nhưng bố đã đưa ra lời khuyên khiến tôi bừng tỉnh và đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi là một người con gái yếu đuối, luôn cảm thấy tự ti và hay suy diễn lung tung. Trong tình yêu, tôi luôn yêu bằng...