14 tuổ.i đi trộm dưa hấu bị bắt được, không ngờ 9 năm sau, chàng trai cưới được con gái chủ ruộng dưa
Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ một vụ trộm dưa hấu thời thơ ấu nghe có vẻ khó tin, nhưng lại là câu chuyện có thật của một chàng trai.
Cứ mỗi lần nhìn thấy dưa hấu, tôi lại nhớ về một kỷ niệm thú vị thời thơ ấu. Sự việc năm đó khiến tôi xấu hổ suốt mấy năm liền, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi gặp được người vợ hiện tại của mình.
Năm đó tôi khoảng mười ba tuổ.i, vừa lên lớp 7, chưa đến ngày khai giảng nên tôi cùng đám bạn trong làng chạy nhảy chơi đùa khắp nơi. Bố mẹ cũng không quản chúng tôi, chỉ yêu cầu đừng đến gần sông, còn lại miễn không nguy hiểm đến tính mạng thì muốn làm gì cũng được.
Chúng tôi không chịu ở nhà, khi đó nhà cũng không có tivi, máy chơi game hay sách vở gì để giải trí, nên chúng tôi thường rủ nhau ra rừng nhỏ ven làng để trèo cây, phá tổ chim. Buổi tối sau khi ăn cơm xong, chúng tôi lại rủ nhau đi bắt ve sầu. Tóm lại là không bao giờ chịu ngồi yên ở nhà. Tôi còn nhớ, chúng tôi từng tự ý đi phá tổ ong, kết quả là bị ong đốt sưng vù cả người, phải mất nhiều ngày mới khỏi. Tuy nhiên, đó chỉ là những trò nghịch ngợm vặt vãnh, điều khiến tôi ấn tượng nhất vẫn là chuyện năm 14 tuổ.i, tôi đi sang ruộng dưa hấu của làng bên cạnh để trộm dưa. Thời đó nhà nào cũng nghèo, bố mẹ không nỡ mua dưa cho con ăn, càng không nói đến việc đổi dưa lấy gạo. Nếu con cái mè nheo đòi mua, bố mẹ sẽ thẳng tay cho một cái tát.
Tôi nhớ sau kỳ nghỉ hè năm đó, mấy đứa bạn thân đến nhà rủ tôi đi chơi, không biết sao lại nhắc đến ruộng dưa của làng bên. Càng nói càng thèm, chỉ muốn biến ra một quả dưa hấu to, ngọt lịm để ăn cho đỡ thèm. Bọn trẻ con khi đó ai cũng tự ái cao, lại không chịu thua kém, trong nhóm có đứa nảy ra ý định đi trộm dưa. Nó còn tuyên bố ai “lấy” được dưa về đầu tiên mà không bị phát hiện thì sau này cả bọn phải nghe lời đứa đó. Vì tôi thường xuyên theo bố mẹ ra đồng làm việc, nên cũng khá quen thuộc với địa hình khu vực này. Vì vậy tôi xung phong đi trước. Đến ruộng dưa, quả nhiên như tôi dự đoán, không có ai trông coi, xung quanh cũng không có chỗ nào để ẩn nấp. Muốn trộm dưa thì quả là dễ như trở bàn tay.
Ảnh minh họa
Mặc dù không quá căng thẳng nhưng tôi vẫn lén lút quan sát một lúc, chắc mẩm không có ai đến. Sau đó, tôi xách túi bắt đầu hành động. Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm chọn dưa, chỉ bắt chước người lớn, gõ gõ, nhìn nhìn. Sau đó vì sợ bị phát hiện nên tôi hái vội hai quả bỏ vào túi rồi định chuồn. Chưa kịp ra khỏi ruộng dưa thì từ phía sau gốc cây có một cô gái chạy đến, vừa chạy vừa hét: “Đứng lại, bỏ dưa xuống, đồ ăn trộm!”.
Nghe vậy tôi sợ quá, vội vã vác dưa bỏ chạy. Trong lúc hoảng loạn, tôi quên hết mọi kế hoạch mà đám bạn đã dặn, chỉ biết cắm đầu chạy về phía làng. May mà chỗ này đất trống rộng rãi, không có vật cản nên tôi có thể chạy thoải mái hơn. Tuy nhiên, trên lưng tôi đang vác hai quả dưa nặng cả chục cân, dù sao cũng không thể chạy nhanh được.
Thấy cô gái phía sau sắp đuổi kịp, trong lúc nguy cấp, tôi liền đặt dưa xuống đất. Tôi nghĩ, chắc cô ấy sẽ không đuổi theo nữa vì đã nhặt lại được dưa. Nhưng không ngờ, tôi đã đặt dưa xuống rồi mà cô ấy vẫn tiếp tục đuổi theo. Cô ấy vừa đuổi vừa nói: “Đồ ăn trộm dưa, đừng chạy, để tôi bắt được anh thì anh biết tay!”.
Lúc đó tôi đã kiệt sức, không chạy nổi nữa, mồ hôi nhễ nhại, liền tìm một đống củi gần đó để nghỉ. Chẳng mấy chốc cô gái đã đuổi kịp tôi, chỉ vào mặt tôi và nói: “Đã bảo đừng chạy mà, anh chạy sao thoát khỏi tôi?”. Tôi thở hổn hển nói: “Tôi đã trả dưa lại cho cô rồi, cô cũng không mất gì, sao cứ đuổi theo tôi mãi vậy?”.
Cô gái không hề khách sáo, tức giận nói: “Anh trộm dưa nhà tôi mà còn lý sự à? Vả lại, anh nói đã bỏ dưa xuống, làm sao tôi biết trong đó có dưa? Cho dù là dưa thì ai biết có bị hỏng hay không!”. Nói rồi cô ấy kéo tôi dậy, định lôi tôi về phía ruộng dưa, vừa kéo vừa nói: “Anh phải đi theo tôi để kiểm tra, nếu dưa còn nguyên vẹn thì tôi sẽ tha cho anh lần này. Nếu không, tôi nhất định sẽ đến nhà anh nói cho mọi người biết anh là kẻ trộm”. Mặc dù tôi thường nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ ăn trộm. Tôi không thể chịu nổi cái mác “kẻ trộm” này, nên ngoan ngoãn đi theo cô ấy. May mà tôi không nói dối, dưa vẫn còn trong túi và không bị hỏng. Sau đó cô ấy mới chịu thả tôi về, nhưng vẫn dọa nếu còn tái phạm thì sẽ không tha cho tôi.
Về đến nhà, tôi tức không chịu được, lại không thể kể chuyện này với bố mẹ, liền đem chuyện này kể với mấy đứa bạn thân, kể cả chuyện về cô gái hung dữ kia. Tôi cứ nghĩ chuyện này coi như xong, không ngờ hôm sau cả làng đều biết chuyện tôi trộm dưa. Trong phút chốc, tôi trở thành đối tượng bị mọi người dè bỉu. Người trong làng đều đề phòng tôi, bạn bè cũng xa lánh tôi. Bố mẹ vì chuyện này mà đán.h tôi một trận nhừ tử. Lúc đó tôi rất hận cô gái kia, cho rằng cô ấy không hề giữ lời hứa.
Video đang HOT
Sau này tôi mới biết, chuyện này không phải do cô gái kia tiết lộ, mà là do một người bạn của tôi. Hôm đó, sau khi tôi kể chuyện này với đám bạn, cậu ta sợ cô gái kia tìm đến nhà, tôi sẽ khai ra cậu ta nên đã chủ động kể với bố mẹ. Bố mẹ cậu ta để bảo vệ con mình, đã đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Nhưng lúc đó tôi không biết chuyện này. Tôi tức giận chạy đến ruộng dưa, mắng cô ấy một trận té tát, nói những lời khó nghe.
Lúc đó, cô ấy còn cãi lại rằng chuyện này không phải do cô ấy làm, bởi vì cô ấy còn không biết tôi tên là gì, nhà ở đâu. Lúc đó tôi đã bị cơn giận làm cho mờ mắt, không thèm nghe cô ấy giải thích, nói: “Cô đuổi theo tôi gần đến tận làng tôi rồi mà còn nói không biết tôi ở đâu? Chỉ cần miêu tả với người ta một chút là họ biết ngay là tôi, cô còn chối cãi!”. Hôm đó chúng tôi cãi nhau rất to, vì chuyện này mà tôi giận cô ấy rất nhiều năm. Sau này, mỗi lần cô ấy và bố cô ấy đến làng tôi bán dưa, tôi đều tìm đủ mọi lý do để bố mẹ không mua dưa của nhà cô ấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi cũng đã đi làm. Tôi thi đại học trượt, không được học đại học, nên tìm một công việc ở thị trấn. Nghe người trong làng nói, Hồng Tú (cô gái ở ruộng dưa) đã thi đỗ đại học, ở lại thành phố lớn làm việc. Lúc đó tôi vẫn còn hơi tức giận, nên tìm người bạn kia để kể lể chuyện này. Trùng hợp thay, cậu ta chính là người biết rõ sự việc năm xưa. Cậu ta đã kể lại cho tôi toàn bộ câu chuyện.
Ảnh minh họa
Đến lúc đó tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra bấy lâu nay tôi đã trách lầm cô ấy. Tôi đã trách lầm cô ấy suốt bao nhiêu năm, gây ra bao nhiêu phiền toái cho cô ấy và gia đình cô ấy, vậy mà tôi còn khinh cô ấy. Thật là có lỗi! Tuy nhiên, tôi vẫn nuôi hy vọng rằng cô ấy đã ở lại thành phố lớn làm việc, bố mẹ cô ấy cũng không còn bán dưa nữa, sau này cơ hội gặp lại chắc chắn sẽ ít dần, gần như là không có. Như vậy tôi cũng có thể tránh được sự ngại ngùng. Nhưng sợ cái gì thì lại gặp cái đó. Năm 23 tuổ.i, có một lần được nghỉ ngơi ở nhà, bố mẹ lại nói đã tìm được đối tượng cho tôi, bảo tôi thứ bảy đi xem mắt.
Tôi tự thấy mình cũng chưa đến nỗi lớn tuổ.i, sao bố mẹ cứ giục tôi cưới vợ mãi vậy? Hơn nữa, tôi mới đi làm được hai năm, chưa có gì khởi sắc, lấy gì mà nuôi gia đình? Có lẽ bố mẹ đã đoán trước được tôi sẽ nói gì, nên đã bịt miệng tôi trước: “Con cũng biết con chẳng có tương lai gì, nếu không sớm tìm vợ thì sau này biết đâu lại chẳng lấy được vợ đấy. Cô gái lần này là người có học, đã tốt nghiệp đại học, lại còn chỉ đích danh muốn gặp con. Bố mẹ nói cho con biết, con đến đó thì nói chuyện tử tế với người ta, để lại ấn tượng tốt cho người ta”. Xung quanh đây, số người học đại học không nhiều, con gái lại càng ít. Bỗng nhiên, một cảm giác chẳng lành thoáng qua trong lòng tôi, tôi liền hỏi mẹ: “Cô gái này người ở đâu vậy ạ?”. Mẹ tôi nghe xong liền cười, nói với tôi: “Con quen đấy, con còn từng trộm dưa nhà người ta cơ mà. Bây giờ con bé phát triển tốt lắm, mẹ nói cho con biết, người ta có thể để ý đến con là con gặp may rồi đấy”.
Nghe mẹ nói xong, cảm giác chẳng lành trong tôi càng mạnh mẽ hơn. Tôi liền muốn trốn tránh, nói với mẹ: “Người ta giỏi giang như vậy, con sao xứng với người ta được? Hay là con đừng đi nữa”. Mẹ tôi tức giận, tát tôi một cái rồi nói: “Biết mình không bằng người ta thì nói năng cho đàng hoàng. Cho dù không thành vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè được mà”.
Hôm sau, tôi đến gặp Hồng Tú như đã hẹn. Cô ấy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang. Trái ngược với tôi, tôi chỉ là một chàng trai quê mùa bình thường. Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại để ý đến tôi. Tôi đang suy nghĩ miên man thì Hồng Tú lên tiếng trước: “Chuyện năm xưa, tôi vẫn muốn giải thích với anh một chút. Thật sự không phải tôi nói ra ngoài, tôi đã hứa với anh rồi thì nhất định sẽ làm được”.
Nghe Hồng Tú nói xong, tôi cũng hiểu ra, đây căn bản không phải là buổi xem mắt. Cô ấy chỉ muốn mượn cơ hội này để giải thích chuyện năm xưa. Tôi gật đầu nói: “Tôi đã biết sự tình rồi, là do bố mẹ Khôi nói ra. Tôi cũng mới biết gần đây thôi, vẫn luôn muốn xin lỗi cô nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp”. Hồng Tú gật đầu nói: “Tôi nghe nói anh vẫn còn độc thân, tôi cũng vậy, nhà lại giục cưới gắt quá. Nếu anh không ngại thì chúng ta thử tìm hiểu xem sao?”. Câu nói này khiến tôi giật mình. Tôi cứ tưởng sau khi giải thích xong hiểu lầm năm xưa thì mọi chuyện sẽ ổn, không ngờ cô ấy thật sự đến xem mắt tôi.
Tôi đồng ý với yêu cầu của cô ấy. Trong nửa năm tiếp theo, tôi nhận ra cô ấy là một cô gái rất thú vị, lại rất có chủ kiến. Sau một năm tìm hiểu, chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn, tôi theo cô ấy lên thành phố phát triển. Bây giờ chúng tôi đã có một cô con gái, và cũng đã có công việc ổn định ở thành phố. Suốt những năm qua, hai vợ chồng cùng nhau vất vả phấn đấu, cuối cùng cũng mua được căn nhà đầu tiên ở thành phố, và đón bố mẹ hai bên lên ở cùng.
Tình cảm của chúng tôi cũng ngày càng sâu đậm hơn trong quá trình chung sống. Mỗi khi nhớ lại chuyện trộm dưa năm đó, tôi luôn cảm thấy xúc động. Cuộc sống giống như một vòng tuần hoàn, bạn không bao giờ biết được những việc bạn làm bây giờ sẽ được đền đáp như thế nào trong tương lai. Năm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ vì chuyện trộm dưa cỏn con mà lại gặp được người vợ của đời mình.
Chàng trai lực lưỡng "hot" trên TikTok với tài móc len đến con gái cũng thua
TikToker đẹp trai có thân hình vạm vỡ của một gymer khiến chị em mê mẩn không chỉ vì ngoại hình mà nhờ tài móc len cực khéo, tạo ra những sản phẩm hết sức dễ thương.
Mỗi ngày sau khi xong công việc toàn thời gian, Trần Minh Tùng (29 tuổ.i, Đà Nẵng) dành thời gian cho hai sở thích lớn của mình là tập gym và móc len. Chàng trai có gương mặt tuấn tú và thân hình cao lớn, vạm vỡ này rất khéo léo khi móc những sản phẩm dễ thương bằng len, khi khoe lên mạng đều khiến mọi người trầm trồ.
Chàng 9x điển trai mê móc len. Chiếc mũ ngộ nghĩnh Tùng đội và chiếc túi anh đeo ở ảnh trái đều được anh móc bằng len.
Trần Minh Tùng cho biết tập gym và móc len là 2 sở thích lớn của anh.
Những bình luận tiêu cực đầy định kiến và sự kỳ thị như: "Đàn ông mà lại móc len à", "Sao toàn làm ra các sản phẩm nữ tính thế", "Trông cao to mà lại đi móc len như đàn bà vậy" ... không làm anh có ý định từ bỏ sở thích của mình.
Từ lời hứa với cháu nhỏ mắc bệnh nan y
"Mình mới bắt đầu móc len cách đây hơn một năm. Sở thích này không chỉ giúp mình có thêm thu nhập, giảm bớt căng thẳng trong cuộc sống mà còn là cách để thể hiện tình cảm với đứa cháu đã mất", Tùng chia sẻ.
Bố mẹ chỉ có hai người con, từ nhỏ Tùng đã rất thân với chị. Khi chị gái hạ sinh em bé đầu lòng vào năm 2010, anh dành nhiều tình cảm cho cháu trai của mình. Ở cùng một nhà, anh chứng kiến cháu lớn lên mỗi ngày và chăm sóc từng chút một. Không may là cậu bé được chẩn đoán u não khi lên 5 tuổ.i.
Năm 2023, bệnh tình của cháu trở nên rất xấu. Trong một lần ngồi chơi, thấy cậu bé ôm khư khư một con thỏ bằng len mua trên mạng, Tùng liền ngoắc tay, hứa với cháu rằng anh sẽ tự tay làm tặng một con thỏ len mặc áo đỏ xinh xắn hơn nếu cháu luôn giữ được sự vui tươi.
Nói là làm, Trần Minh Tùng bắt đầu mua kim móc và len cuộn, rồi tự học trên Youtube. Tình yêu thương giúp con người ta có động lực để làm những điều mà xưa nay nghĩ mình chưa từng. Rồi anh nhanh chóng nhận ra mình có năng khiếu và niềm yêu thích với môn thủ công này.
Mỗi ngày, anh đều dành khoảng 3-5 tiếng để học móc len. Anh học rất nhanh chỉ mất hơn một tháng là có thể làm được con thỏ len hoàn chỉnh. Tháng 11/2023, anh đem chú thỏ len mới làm xong tặng cháu, nhận lại một trận cười giòn tan, trong trẻo. Từ đó, lúc nào cậu bé cũng đem theo món quà bên mình, kể cả lúc ăn hay lúc ngủ.
Để hoàn thành món quà tặng cháu, Tùng không ngại học móc len.
Chỉ sau đó hơn một tuần, cháu bé qua đời. "Cháu mình nhập viện buổi sáng thì tối mất rồi, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Lúc cháu mất, món quà thỏ bằng len cũng được đem chôn cùng. Thời gian sau đó, tôi rất buồn và suy sụp không còn động lại vào kim móc và len nữa", anh bồi hồi nhớ lại.
Chàng trai cầu toàn
Mãi đến tháng 3/2024, trong một lần dọn phòng, thấy chiếc kim móc len cũ lại rơi xuống từ giá sách, anh nghĩ chắc cũng sẽ có nhiều người, nhiều em nhỏ giống như cháu mình, cần những món đồ len dễ thương để có thêm niềm vui trong cuộc sống. Anh bắt đầu móc trở lại, không chỉ làm thú bông mà còn móc cả túi và mũ, rồi đăng tải lên kênh TikTok cá nhân.
Tên kênh đơn giản chỉ là "Tùng", nơi anh chia sẻ cách móc len và các sản phẩm mình làm ra. Clip đầu tiên của anh là về một chiếc túi len hình con ếch. Tùng ngạc nhiên khi thấy clip nhanh chóng thu hút 50 nghìn lượt xem và hàng nghìn bình luận. Được tiếp thêm động lực, anh dành thời gian rảnh rỗi để phát triển kênh.
Mỗi sản phẩm, Trần Minh Tùng thường mất từ 1 đến 5 ngày để hoàn thành. Với các sản phẩm lớn và khó đôi khi mất đến cả tuần. Anh cho biết khó khăn của việc móc len là sẽ có những lúc sai công thức, làm sai bước hoặc móc chưa đều, và rất nhiều vấn đề tỉ mỉ khác; mỗi lần như vậy đều phải tháo bung hết ra móc lại từ đầu, vì anh cầu toàn trong từng chi tiết nhỏ nhất.
Mỗi sản phẩm Tùng làm ra đều rất sinh động, tỉ mỉ đến chi tiết nhỏ nhất. Chẳng hạn như khi móc con rắn, anh muốn đảm bảo các khoảng màu phải bằng nhau.
Dần dà, có nhiều người khách hỏi mua các sản phẩm của Tùng. Với quan điểm không cung cấp sản phẩm lỗi, anh nhiều lần phải hoàn tiề.n cho khách vì chậm tiến độ. Mỗi lần có một chi tiết sai là anh làm lại từ đầu nên tốn rất nhiều thời gian để cho ra sản phẩm hoàn hảo như ý.
Điều này khiến những người theo dõi càng yêu quý anh, kiên nhẫn chờ đợi thành quả tốt nhất mà đôi bàn tay khéo léo làm ra.
Nhiều người bình luận ác ý xúc phạm khi Tùng làm những sản phẩm có phần mềm mại, nữ tính. Những điều đó không làm anh bận tâm.
Đến nay, Trần Minh Tùng đã có nhiều clip lên đến hàng triệu view. Fan của anh chàng đẹp trai ngày càng nhiều. Với những bình luận tiêu cực, lúc đầu anh cũng có chút khó chịu, căng thẳng nhưng sau một thời gian cũng quen dần và mặc kệ. Tùng nói, anh coi họ là khách qua đường, hai bên không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau; họ không thích thì không xem nữa, vậy thôi.
Và rồi chàng trai lại say sưa nói chuyện móc len: "Đan, móc len không khó, dù là đàn ông, đàn hay đàn bà đều làm được. Quan trọng cần tính kiên trì, tỉ mỉ, cẩn thận. Cảm giác làm mãi không ưng ý cũng làm mình thêm phần cay cú phải làm bằng được. Sản phẩm mức độ khó cao phải tốn rất nhiều thời gian, miệt mài mới xong".
"Mọi người nếu muốn thử đan len thì cũng cần phải có sức khỏe tốt nữa, vì sẽ thức đêm nhiều đó", anh cười nhắn nhủ thêm.
Ruộng dưa hấu ở Angola đến ngày thu hoạch, ông chủ người Việt hái làm quà tặng, phát hiện điều bất ngờ Tới đây, Linh Philip sẽ mang những quả dưa ưu tú trong ruộng trưng bày tại hội chợ và làm quà tặng Chủ tịch tỉnh cùng các lãnh đạo ban, ngành của huyện. Hái dưa đem đi tham dự hội chợ nông sản Sau nhiều ngày chăm bẵm, thời gian này, trang trại của Việt Phi Farm đang đến mùa thu hoạch nông...