14 năm nuốt hận làm dâu
Tôi thấy cần phải lên tiếng vì sự bất công về cách đối xử với các nàng dâu. Tôi làm dâu cũng được 14 năm, 14 năm ấy tôi đã phải trải qua nhiều nước mắt vì người chồng có hiếu nhưng nhu nhược của mình.
Sau đám cưới tôi trút bỏ bộ váy cưới trắng tinh ra thì có ngay một chậu bát to để rửa (vì hồi tôi mới cưới là thời kỳ bao cấp rất khó khăn), ngay lúc ấy tôi đã thấy rất tủi thân. Sau đó có hôm cả nhà ngồi ăn tối với bà ngoại và mẹ chồng thì trời bỗng đổ cơn mưa, chồng tôi ngồi ngay ngoài cửa nên lập tức nhanh tay rút quần đen sa tanh vào hộ vợ, bà ngoại chồng thấy vậy phán ngay: “D (tên chồng tôi), mày đội vợ lên bàn thờ”. Tôi thấy cổ họng ngẹn đắng, nước mắt tuôn rơi, và miếng cơm mà không còn cảm giác.
Bắt đầu kể từ câu nói ấy, chồng tôi không hề quan tâm tới tôi nữa và cũng từ đó trở đi tôi sống khép kín với bà ngoại, với mẹ chồng, với mọi người và ngay cả với chồng mình nữa. Tôi tủi thân như rơi vào một thế giới khác, ở đó chỉ có sự nhiếc móc và cô độc. Vợ chồng tôi dần trở nên xa lạ. Nhiều hôm chúng tôi không ai hỏi han ai. Có khi giận chồng, biết là đi đường sẽ giáp mặt nhau tôi đành sang đường khác để tránh gặp mặt. Sự xa cách ngày một lớn dù lúc ấy tôi có bầu được vài tháng.
Ngày mới cưới, hai đứa không có gì, mẹ chồng cho tôi vay một chỉ vàng để đi buôn thuốc lá làm thêm trong lúc tôi vẫn còn làm ở cơ quan. Giá cả thời điểm ấy lên xuống khó lường như vang.php ‘>giavang.php’>giá vàng bây giờ, tôi lại vừa bận việc cơ quan, vừa chỉ tranh thủ đi buôn ngoài, không tập trung được nên thua lỗ. Thấy vậy, mẹ chồng nói với chồng tôi cách kiểm soát tiền thật chi li, anh ghi vào số sách mọi thứ tôi chi tiêu. Tôi chẳng khác nào người thừa trong cái nhà 16m ấy .
Mẹ chồng tôi đối xử với tôi chi li, giám sát từng tí, ngược lại đối với vợ chồng con gái bà thì khác hẳn. Bà không bao giờ nói nặng một lời. Hôm nào có cậu rể ăn cơm thì hôm đó thức ăn có món dễ ăn hẳn. Đôi khi tôi không hiểu tại sao con trai bà lại không thể bằng con rể và tôi – người con dâu chẳng khác nào ô sin cho nhà bà. Nếu nhà con gái bà cơm không lành canh không ngọt thì y rằng nhà tôi cũng không yên.
Tôi nhảy ra ngoài làm buôn bán nhỏ còn chồng làm bảo vệ, nhà lại có con nhỏ nên vất vả hơn. Hồi đó thời kỳ chuyển giao bao cấp, chồng tôi không có lương bởi nhiều khi không đủ tiền trả tiền nhà trẻ cho con. Có lần cô giáo gần sang nhà tôi tiêm (vì mẹ chồng tôi là y sĩ làm ngoài, khá đông khách tới tiêm), tiện cô giáo có đòi tiền học phí công trông cháu nhà tôi, mẹ chồng tôi ngồi đó nhưng tuyệt nhiên bà không nói lấy một lời, không giúp đỡ vợ chồng tôi lấy một hào ngay lúc khó khăn đó.
Ngược lại, thái độ của bà khác hẳn với cô con gái rượu. Nó sang nhà vòi tiền, bà lúc nào cũng niềm nở, cháu ngoại thì bà thương, cháu nội thì bà kỳ thị, có lẽ vì bà ghét mẹ của nó, là tôi, con dâu bà.
Video đang HOT
14 năm tôi đã phải trải qua nhiều nước mắt vì người chồng có hiếu nhưng nhu nhược của mình (Ảnh minh họa)
Mang tiếng ở cùng nhà, nhưng 14 năm làm dâu, tôi chưa bao giờ thấy bà bế con tôi lấy một lần. 14 năm sống cùng nhà, con tôi chỉ thấy duy nhất một lần được bà gọi cho bánh đa. Giọng bà gọi to đến nỗi làm hàng xóm ngạc nhiên, còn con trai tôi thì ngơ ngác không hiểu bà gọi làm gì. Hóa ra hôm ấy có mấy bà em gái bà ở quê lên chơi nên thằng cháu nội mới được bà cho ăn bánh lần đầu tiên. Vợ chồng tôi thấy vậy mà không khỏi ngỡ ngàng và buồn tủi.
Suốt những năm sống cùng như vậy, tôi phải nuốt hận vào trong lòng mà chẳng biết tâm sự cùng ai. Cho đến năm thứ 4, cô em chồng tôi bị mổ u dạ con lành tính. Biết tính mẹ chồng thương cô con gái như công chúa cành vàng lá ngọc nên tôi bàn với chồng mình nên cho tiền hay quà. Lúc đó gia đình chúng tôi rất khó khăn nên chồng tôi cương quyết đi mua hoa quả tới thăm.
Chồng tôi bảo rằng làm như vậy để cho mẹ biết không phải mẹ thương con gái mẹ mà ép con dâu phải chiều theo ý con gái mẹ một cách mù quáng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm chung sống tôi mới thấy được chồng lại “bản lĩnh” hơn người như vậy. Mấy hôm sau, tôi lại thấy quà hỏi thăm của tôi được hồi lại cho con trai tôi, với một lời xanh rờn “cô ấy ăn nho Mỹ cơ “. Con tôi cầm ăn ngon lành mà không hề biết rằng mẹ nó đang đứng chết lặng khi nghe bà nó nói vậy.
Cũng kể từ đó, mẹ chồng tôi đòi ăn riêng và tỏ ra không ưa vợ chồng tôi ra mặt. Có lần, tôi nghe thấy tiếng cô em chồng nói vọng ra từ trong nhà, cốt để tôi nghe thấy, rằng “con dâu khác máu tanh lòng”. Tôi hiểu ra mọi chuyện và từ đấy trở nên sống khép kín hơn, tôi chỉ tâm niệm cố gắng làm đúng đạo làm dâu.
Cho đến một ngày hàng xóm nhà tôi gọi tôi “chị lên ngay đi bà S (tên mẹ chồng tôi) đánh thằng H (tên con trai tôi) đau lắm”. Tôi bỏ hàng chạy lên thì không thể ngờ là bà nội đang dúi đầu thằng bé vào góc nhà, máu chảy từ mũi ra. Tôi không nói nên lời, cố bình tĩnh gọi chồng về để anh ấy giải quyết. Kể từ lần mâu thuẫn đỉnh điểm ấy, giữa mẹ chồng tôi và tôi càng thêm khoảng cách. Rồi mấy năm sau đó, bà gọi chồng tôi vào và bảo rằng mẹ không hợp với vợ con nên mẹ trả tiền con bỏ ra sửa chữa nhà mà đi mua chỗ khác mà ở.
Khi chúng tôi bắt đầu tìm được tổ ấm mới cho riêng mình thì trước ngày rời đi, khi thông báo với bà rằng ngày mai chúng tôi ra riêng thì bà bỗng ngồi phịch xuống ghế. Đến khi chúng tôi dọn đi một thời gian bà mới tâm sự rằng “dâu con, rể khách”.
Tôi nghe mà như trút được gánh nặng. Từ đó, tôi mới trở về bản thân mình theo đúng nghĩa được ăn, được nói những gì đúng là mình. Câu chuyện của tôi là một ví dụ nếu sau này có bạn nào về làm dâu đừng phải chịu cảnh như tôi hãy tranh đấu cho quyền được bình đẳng ngay từ đầu và luôn tôn thờ câu nói muôn thủa “dâu con rể khách” hàng ngìn năm của các cụ để lại.
Tôi nghĩ, đáng để những bà mẹ chồng nên suy ngẫm lại và soi lại mình khi các bà có sự thiên vị trong con cái làm mất hoà khí gia đình, anh em mất đoàn kết cũng chỉ vì cách ăn ở, hành xử của mẹ chồng mà thôi.
Theo VNE
Gửi người anh yêu!
Khi viết những dòng chữ này, lòng anh rất rối bời, mong em có thể hiểu được tình cảm chân thành của anh.
Có lẽ, đối với ai đó, em chỉ là một người như bao người khác trong dòng người đông đúc, nhưng đối với anh, em là ánh nắng sưởi ấm trái tim anh vào những lúc giá rét, như xua tan đi lớp sương mịt mù vào buổi sáng mùa đông để trong anh luôn cảm thấy phấn chấn và vui vẻ khi bắt đầu một ngày mới. Từ lúc anh quen biết em, cuộc sống của anh thật là thú vị, thú vị bởi cái cảm giác được nghĩ về em, nhớ về em làm cho tâm hồn anh được vỗ về, được âu yếm và được yêu thương biết bao! Tình cảm của anh dành cho em chỉ là tình cảm bí mật, đơn phương và thầm lặng, nhưng chính cái sự ấp ủ ấy đã làm anh bao phen phải cồn cào, thổn thức và đau nhói!
Có lúc, anh muốn mạnh dạn thổ lộ với em rằng: " Anh yêu em nhiều lắm". Nhưng chỉ có ngần ấy từ thôi cũng rất khó với anh rồi huống chi là giãi bày tình cảm chân thành, lớn lao mà anh muốn gửi gắm tới em. Em đã cho anh niềm tin vào cuộc sống, niềm vui mỗi ngày và sự hăm hở đón đợi tình cảm yêu thương... Và rồi bao sự chờ đợi, háo hức, hi vọng đã trở nên tuyệt vọng khi em nói là " Anh đừng gọi điện cho em nữa vì chồng sắp cưới của em ghen". Đã bao giờ em nói với anh là em đã có người ấy đâu, tin ấy đối với anh như hòn đá tảng đè nặng lên bao suy nghĩ của anh. Anh không dám trách em bởi những gì thuộc về em là do em định đoạt nhưng giá như em giới thiệu cho anh một đôi chút về người ấy của em thì đâu đến nỗi anh phải vò nát tâm can...
Giờ đây, em sắp lấy chồng, cái tin ấy thử hỏi bất kỳ ai đang thầm yêu một cô gái nghe mà chẳng rụng rời con tim, thử hỏi ai có đủ can đảm mà kìm nén cảm xúc trào dâng? Anh cũng như bao người khác, cũng choáng váng, rụng rời khi nghe tin ấy. Vì sao lại thế? Vì tình cảm của anh đã gửi gắm vào em, vào những những giấc về em khi không có em bên cạnh, nhớ em khi em không ở bên anh. Em là niềm tin, là lẽ sống, là động lực phấn đấu vươn lên của cuộc đời anh. Nhưng giờ những điều ấy đối với anh thật hão huyền, nó trở nên vô định và xa rời anh thật rồi.
Em ơi! Tại sao anh lại khổ thế không biết. Thường thì người ta kêu khổ vì đói, vì rét, vì hiểm nghèo, sao anh lại kêu khổ trong hoàn cảnh này. Anh thật ngốc em nhỉ, ngốc cũng đúng thôi vì nếu mà anh khôn ngoan hơn một chút chắc là đã chinh phục được em rồi đúng không!
Hạnh phúc của em là do em định đoạt, em sắp lấy chồng rồi, đối với anh bây giờ chỉ là sự cầu chúc và mong em hãy luôn hạnh phúc, luôn vui tươi và đón nhận cuộc sống gia đình sắp tới với nhiều thuận lợi, đầm ấm và tốt đẹp. Đó cũng là tâm nguyện sau cùng của anh dành cho em. Anh cũng không phải là người cao thượng đâu khi nói những điều này nhưng biết làm gì hơn ngoài sự cầu chúc cho em hạnh phúc, em hạnh phúc thì lòng anh sẽ được an ủi và yên tâm, lòng anh sẽ đỡ nuối tiếc. Còn nếu không anh sẽ rất "ghét em", ghét bản thân em lắm đó nghe không!
Đôi khi những giọt nước mắt sẽ hoà tan cái nóng hổi của dòng máu đang sục sôi vì cảm xúc khổ sở. Giọt nước mắt đối với anh thật đáng ghét, nhưng càng ghét, nó lại càng muốn lăn trên má anh. Thôi thì khóc vì em cũng có phần hời cho anh rồi em nhỉ.
Tr ơi, thật lòng anh đã cố quên em nhưng mà khó quá! Anh không đủ can đảm để làm việc đó, dũng khí của anh đâu hết rồi ý. Chắc bởi ký ức của anh về em quá lớn, nó không thể bị xoá nhoà, không thể bị phũ phàng, lãng quên được. Anh nhớ lắm khi em buồn, anh và em đã nhắn tin gần 2h sáng, anh đã dỗ dành em bằng tất cả khả năng và tình cảm của mình để em vơi bớt nỗi buồn, và rồi anh cũng đã làm được. Khi đó anh thấy mình thật hạnh phúc và hồ hởi biết bao. Gọng nói trong trẻo và dịu dàng của em, lời nói hiền hoà của em như trú ngụ trong trái tim và thấm vào từng nơ ron thần kinh của anh thì làm sao anh có thể quên em được. Tình cảm của anh dành cho em có trời đất chứng giám, anh yêu em mất rồi.
Với anh giờ đã là quá muộn màng vì em sắp sửa có tổ ấm của riêng mình, anh giờ chỉ còn là kẻ đứng ngoài, không một chút bận tâm, phó mặc cho dòng đời cuộn chảy và tìm cho mình một hướng đi mới: hướng đi của sự vô định và kỳ vọng.
Em hãy hạnh phúc em nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tớ muốn chia tay nhưng bố mẹ người yêu níu kéo Tớ cũng cần có cuộc sống riêng, không thể mãi là cái bóng "con dâu tương lai" của bố mẹ cậu ấy. Tớ phải làm sao để vẹn cả đôi đường? Không như nhiều bạn phải đau đầu tính nước lấy lòng bố mẹ "gà bông" hay khổ sở vì nhị vị phụ huynh phản đối, tớ lại rối bời vì được bố...