Yêu xa hơn nghìn cây số, tôi có nên bất chấp để lấy anh?
Em sống tại Hà Nội còn anh lại ở Sài Gòn. Dù yêu nhau được hơn 2 năm, nhưng khi nói về chuyện cưới xin, cả 2 gia đình đều nhất quyết phản đối.
Năm nay em 25 tuổi, người yêu 29 tuổi. Hiện tại em làm kế toán và sinh sống tại Hà Nội, còn người yêu em làm bác sỹ ở một bệnh viện lớn trong Sài Gòn.
Chúng em gặp nhau cách đây 2 năm, khi anh có chuyến công tác dài hạn 3 tháng tại bệnh viện Việt Đức (Hà Nội).
Sau này, khi hết thời gian công tác, anh vẫn thường xuyên ra Hà Nội gặp em khoảng 1 tháng 1 lần. Phần lớn thời gian còn lại chúng em hẹn hò online qua facebook, zalo…
Đã có những lúc cả 2 cảm thấy mệt mỏi, cô đơn vì yêu xa, cũng đã có nhiều lần chia tay, nhưng chưa lần nào được quá 2 tuần.
Video đang HOT
Trải qua thời gian dài, em và anh ấy đều đã nghĩ đến chuyện đám cưới. Vì công việc của em dễ kiếm hơn, nên nếu kết hôn, em sẽ vào Sài Gòn cùng anh.
Chúng em nghĩ phương tiện đi lại ngày nay thuận tiện, chỉ 2h đồng hồ là đã có thể về nhà ở Hà Nội, nên không quá đáng ngại.
Tuy nhiên, khi nói đến chuyện này, bố mẹ hai bên đều phản đối. Đặc biệt, bố mẹ em còn quyết liệt hơn nữa, nhất định không đồng ý và sẵn sàng từ mặt con gái nếu em lấy chồng xa.
Thực sự chúng em rất yêu nhau, cũng đã trải qua những giai đoạn khó khăn cùng nhau. Em không biết thiếu anh, em sẽ sống sao nữa. Nhưng bố mẹ 2 bên đều phản đối, em nên làm gì đây?
Theo daonhnghiepvn.vn
Sao cứ phải 'Yêu là hy sinh'?
Chuyện hy sinh trong tình yêu chưa bao giờ là một điều bắt buộc cần phải có.
Người ta rất hay nói về sự hy sinh trong tình yêu và cho rằng đó là một điều tất yếu. Vì yêu nhau nên phải hy sinh cho nhau, cả về vật chất lẫn tình cảm. Và chỉ khi một mối quan hệ có sự hy sinh thì mới chứng minh là một mối quan hệ nghiêm túc, trưởng thành và bền vững.
Nhưng đâu phải thế. Sự hy sinh nghe thì đúng là cao cả thật, ví như bố mẹ hy sinh cho con cái. Nhưng trong tình yêu, nếu như ai đó hy sinh cho ai đó, thì quả thực hơi nặng nề. Mọi thứ chúng ta làm trong tình yêu vẫn nên là tự nguyện, cảm thấy có thể vì nhau mà sống, để cùng nhau vui vẻ và hạnh phúc, chứ đừng nói rằng mình phải cố vì ai đó mà hy sinh, và bản thân mình phải nhận về thiệt thòi. Vì nếu tình trạng ấy kéo dài, chắc chắn người chịu hy sinh sẽ là người mỏi mệt.
Tôi có một cô bạn, cô ấy đã từng dành cả thanh xuân tươi đẹp của mình để chờ đợi một chàng trai. Khi cô ấy chấp nhận yêu xa, cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy không hối hận, bởi vì đó là chàng trai khiến cho cô ấy tin tưởng đủ nhiều để bất chấp tất cả.
Nhưng bạn ạ, thanh xuân rồi cũng sẽ qua, mối tình xa không đơm hoa kết trái như những gì bạn tôi mường tượng. Anh chàng kia ở lại định cư bên nước ngoài, bạn tôi cũng phải nghĩ tới chuyện lấy chồng và sinh con. Bảy năm liền yêu nhau thắm thiết, nhưng chỉ một câu "anh không về" và "em đã mệt mỏi rồi" là chia xa.
Cô bạn tôi đã khóc nhiều, đau đớn và tuyệt vọng cũng nhiều. Cô ấy luyến tiếc thời gian mình đã bỏ ra, luyến tiếc những cơ hội đã vụt qua khỏi cuộc đời mình. Và cô ấy cho rằng cô ấy đã quá ngu muội để "hy sinh thanh xuân" cho một người không xứng đáng.
Là vậy đấy. Nghe câu chuyện của cô ấy, bất cứ ai cũng thấy chua xót, người ta thương cho cô 7 năm vò võ chờ đợi, thương cho sự hy sinh không biết mệt mỏi đối với mối tình xa. Cuối cùng lại hoàn toàn tay trắng. Không đám cưới, không lễ đường, không gương mặt xưa cũ thân quen. Chỉ có những dòng chữ chia taykhô khốc trên màn hình máy tính.
Còn tôi thì lại thấy, sự hy sinh chính là một phần cho đi mà không mong nhận lại. Nên đúng ra, chuyện của bạn tôi buồn thì buồn thật, nhưng cô ấy đã lựa chọn và nghĩ rằng mình sẽ không hối tiếc. Và vì cô ấy tự nguyện chờ đợi một người trong đằng đẵng 7 năm trời, nên khó thể trách người ta khi người ta thay lòng.
Vào khoảng thời gian chờ đợi ấy, cô ấy có thể tin và không tin, có thể tiếp tục hoặc dừng lại. Lời hứa trong tình yêu chỉ là một phần giúp con người ta vững tin hơn, để tình yêu thăng hoa hơn, chứ không bao giờ là một sự đảm bảo bất di bất dịch.
Bởi vậy, chuyện hy sinh trong tình yêu chưa bao giờ là một điều bắt buộc cần phải có. Và cũng đừng bao giờ có suy nghĩ rằng mình đã hy sinh cho ai đó thì mình phải được những gì. Hãy tập cho mình một thói quen, rằng yêu thì cho đi không hối tiếc, còn đã không thể ngưng dằn vặt vì những gì mình đã cho đi, thì đừng tự nguyện hy sinh làm gì.
Theo guu.vn
Cô dâu ức nghẹn hủy hôn vì phong bì xin cưới của nhà trai Chỉ cách đám cưới 2 ngày tôi mang lễ sang nhà trai trả và tuyên bố hủy hôn. Dù nhà anh có giàu có đến đâu tôi cũng không bao giờ chấp nhận hành động của mẹ anh. Tôi năm nay 34 tuổi, làm giáo viên tiểu học. Tôi muộn chồng cũng vì mải học hành, bên cạnh đó hoàn cảnh gia đình...