“Yêu và cưới là hai chuyện khác nhau em ạ!”
“Anh nói mình không hợp để kết hôn là sự thật. Anh yêu em, điều đó anh không phủ nhận, và có lẽ em cũng cảm nhận được đúng không? Nhưng yêu và cưới là 2 chuyện khác nhau em ạ!”.
Cô và anh yêu nhau từ những năm tháng sinh viên đầy trong sáng, mơ mộng. Ra trường đi làm, tình cảm của 2 người vẫn rất thắm thiết khiến bao người phải xuýt xoa ngưỡng mộ.
Đều là những sinh viên nghèo từ tỉnh lẻ lên thủ đô học tập rồi ở lại lập nghiệp, 2 người phải đối mặt với biết bao khó khăn, nhọc nhằn. Giữa chốn thị thành phồn hoa náo nhiệt với cuộc sống bon chen, xô bồ, cô và anh đã nương tựa vào nhau, cùng trải qua những ngày tháng thiếu thốn nhưng không thể nào quên.
Anh hay nói về tương lai, về những dự định mà anh sẽ làm, những kế hoạch anh sẽ thực hiện một cách đầy hào hứng, tràn trề nhiệt huyết. Những lúc như thế cô thường mỉm cười, im lặng lắng nghe, trong lòng tin rằng anh nhất định sẽ thành công vì cô biết, anh là một người đàn ông có tài, có chí tiến thủ và đầy nhiệt huyết với công việc. Thời gian bên anh càng dài, cô ngày càng nhận thấy mình đã trao thân gửi phận và đặt niềm tin đúng chỗ.
Cứ như thế, 3 năm qua đi, cô với anh vẫn bên nhau hạnh phúc như ngày đầu. Anh đã có những bước tiến đầu tiên trong sự nghiệp, công việc của cô cũng khá ổn định. Tuổi của cô đã chẳng còn trẻ trung gì nữa, đáng lí ra một đám cưới vào thời điểm này là quá hoàn hảo. Ấy thế mà, anh vẫn chưa một lần đả động đến chuyện cưới xin, mặc dù vẫn rất tốt với cô, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh có người mới.
Lại 1 năm nữa trôi qua, anh vẫn thờ ơ và nhạt nhẽo với đám cưới (Ảnh minh họa).
Bố mẹ cô rất lo lắng, sợ nhỡ có chuyện gì thì cô thân con gái sẽ là người thiệt thòi nhất. Bản thân mình, cô cũng đã mong về 1 gia đình với những đứa trẻ từ rất lâu rồi. Nhưng nhiều lần ám chỉ thì anh đều “khất”, với lí do muốn kiếm tiền mua nhà để ổn định cuộc sống đã. “Hãy cho anh thời gian!” – anh dịu dàng nói. Cô mềm lòng, đồng ý.
Lại 1 năm nữa trôi qua, anh vẫn thờ ơ và nhạt nhẽo với đám cưới. Ai biết chuyện 2 người cũng nói, cưới thôi chứ đợi mua nhà thì đến kiếp nào. Thực lòng cô cũng nghĩ, nếu anh thực lòng thương cô thì chắc hẳn sẽ không để cô sống trong thấp thỏm, lo âu vì chờ đợi thế này, nhất là khi gần như cả tuổi xuân của mình cô đều dành trọn cho anh rồi. Cô lại càng lo sợ hơn khi dạo gần đây bắt gặp tin nhắn thân thiết của anh với một cô gái lạ mà sau đó anh trả lời rằng đó là đồng nghiệp cùng công ty. Tìm hiểu thì cô được biết, cô nàng ấy khá xinh đẹp, lại có gia thế tốt và cũng có cảm tình với anh.
Video đang HOT
Cô quyết định hẹn gặp anh để nói chuyện một cách nghiêm túc, thẳng thắn. Cô cũng chẳng ngại ngần mình là phận gái lại chủ động chuyện trăm năm nữa, mà nói hết những suy nghĩ trong lòng mình và những nguyện vọng, mong ước của bản thân cho anh nghe. Sau khi cô vừa khóc vừa trút bầu tâm sự, anh ngồi yên lặng suy nghĩ rất lâu. Sau đó anh thở dài một cái, rồi bình tĩnh nói với cô: “Anh hiểu tất cả những tâm tư tình cảm của em cũng như biết em cũng không còn trẻ nữa, tuổi xuân con gái lại có hạn. Vì thế, em hãy cứ đi lấy chồng đi, anh không dám níu giữ em nữa!”. Anh nói nhẹ nhàng là thế mà vào tai cô thì không khác gì sét đánh ngang tai. Anh bảo cô đi lấy chồng đi ư? Sao anh có thể nói thản nhiên như thế trong khi 2 người đã bên nhau nhường ấy năm?
Trước nay, cô luôn ngây thơ nghĩ rằng một khi yêu thì người ta sẽ muốn cưới và sống bên cạnh người mình yêu (Ảnh minh họa)
Cô sững sờ không thốt nên lời, chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt đầy ai oán, thắc mắc. Anh thấy thế thì “tốt bụng” giải thích thêm: “Anh nghĩ mình không hợp để kết hôn đâu em ạ! Nếu mình cứ tiếp tục yêu nhau thì anh sợ sẽ làm lỡ dở cuộc đời em mất. Vì thế, em hãy đi tìm hạnh phúc mới cho mình đi. Lỗi của anh là đã biết rằng chúng ta không thể, nhưng vẫn giữ em ở bên cạnh đến giờ phút này. Anh xin lỗi!”. Cô bàng hoàng, thật không hiểu sao anh lại thốt ra lời như vậy nữa. “Yêu nhau bao nhiêu năm như thế mà bây giờ anh nói không hợp để kết hôn ư? Có phải anh có người khác nên chán em rồi không?” – cô vừa khóc nấc lên vừa chất vấn bạn trai. Anh nhìn cô một cái nhìn thật sâu rồi trả lời: “Thôi thì hôm nay mình nói hết mọi chuyện đi vậy. Anh nói mình không hợp để kết hôn là sự thật. Anh yêu em, điều đó anh không phủ nhận, và có lẽ em cũng cảm nhận được đúng không? Nhưng yêu và cưới là 2 chuyện khác nhau em ạ! Anh chỉ nói như vậy thôi, còn lại em tự hiểu nhé!”.
Anh nói thế cô hiểu chứ, gia đình cô nghèo, bản thân cô lại không kiếm ra nhiều tiền, như thế rõ ràng cô không phải là đối tượng kết hôn lí tưởng rồi! Thế mà trước nay, cô luôn ngây thơ nghĩ rằng một khi yêu thì người ta sẽ muốn cưới và sống bên cạnh người mình yêu. Giờ đây cô mới biết khi yêu người ta có thể yêu bất kỳ người nào làm con tim họ rung động. Một anh chàng công tử con nhà giàu có yêu một cô gái giúp việc, hay một cô công chúa có thể yêu một người ăn mày là điều hoàn toàn có thể, nhưng yêu thì yêu đấy, nhưng đến khi cưới phần lớn họ lại chọn 1 người khác! Còn anh, anh yêu cô nhưng có lẽ chưa khi nào xác định lấy cô làm vợ cả! Anh bên cô lâu như thế 1 phần vì anh có tình cảm với cô, nhưng phần lớn hơn có lẽ là anh chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp nên vẫn cứ yêu tạm cô thế thôi. Hiện tại, anh tìm được rồi nên quyết định ngả bài, dứt khoát mối quan hệ với cô.
Anh cũng có lí của anh, bởi nếu lấy cô thì anh không những chẳng được nhờ vả gì đằng nhà vợ, mà lại phải đứng ra cáng đáng gia đình nhỏ của 2 người, giúp đỡ gia đình lớn 2 bên, trách nhiệm và vai trò của anh sẽ nặng nề biết bao. Cô hiểu như vậy, nhưng sao trong lòng vẫn thấy chua xót và cay đắng như thế này…
Theo Ngoisao
Tâm sự của người đàn bà "cuồng yêu"
Vừa tốt nghiệp cấp ba, tức là thời điểm đóng vai ngoan hiền của tôi đã xong. Vì học giỏi nên tôi được cha mẹ tạo điều kiện cho đi du học, đúng là như cá gặp nước.
Không hiểu sao tôi rất có hứng khởi với những người đàn ông xung quanh mình, chẳng cần họ phải quá giỏi giang, phong độ, nhiều tiền, chỉ cần trông đẹp trai, biết cách ăn mặc, ăn nói có phong cách, thậm chí mấy cậu bé ít tuổi hơn cũng khiến tôi cồn cào, xao xuyến và tưởng tượng ra lúc được cùng các chàng ấy hẹn hò lãng mạn.
Vừa tốt nghiệp cấp ba, tức là thời điểm đóng vai ngoan hiền của tôi đã xong. Vì học giỏi nên tôi được cha mẹ tạo điều kiện cho đi du học, đúng là như cá gặp nước. Mới sang đó được một tháng, tôi đã thấy hoa mắt trước các anh chàng với mọi quốc tịch, màu da. Anh nào cũng cao to, vạm vỡ. Và tôi đã sa vào tình yêu với một chàng cùng trường tới từ Nam Phi. Trước đó, trong suy nghĩ, không bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra là mình có thể yêu một anh chàng gốc Phi. Nhưng sự lãng mạn, cùng cử chỉ chăm sóc, quan tâm và hơn cả là anh đã mang lại những cảm xúc mà tôi không bao giờ có thể quên khi lần đầu tiên gần gũi với đàn ông.
Những tưởng chúng tôi sẽ gắn bó dài lâu. Nhưng được nửa năm, chính tôi cũng đã thấy nhàm chán cùng lúc tôi cũng nhận ra sự lơ đãng của anh. Thiên hạ thường bảo tình yêu của sinh viên chẳng bao giờ bền, đây lại còn là sinh viên du học quả cũng chẳng sai.
Tôi luôn muốn được sống trong sự mới lạ, sự lãng mạn, được yêu chiều, được khám phá... Ảnh minh họa
Rồi trong số các chàng sinh viên Việt Nam mới sang, tôi lại thấy rung động tới hai anh. Khốn nỗi hai chàng lại là bạn của nhau. Một chàng đẹp trai, phong độ hơn và tôi thích nhưng có vẻ sớm nhận ra điều gì đó ở tôi nên đã quyết tâm dừng lại ở giới hạn tình bạn. Chàng còn lại thì thích tôi mê mệt, mất bao công sức để cưa cẩm, tán tỉnh tôi. Biết vậy, cứ để đó, tôi sẽ đốn chàng sau. Thời gian này, tôi đang "bận" với một chàng cùng lớp sinh ra và lớn lên ở đất nước tôi đang du học. Biết chàng là một gã Đông Gioăng chính hiệu, nhưng tôi vẫn không thể cưỡng lại được việc phải được gần gũi chàng.
Điều tiếng về tôi bắt đầu nổ ra. Tôi không thể để tai tiếng bay về Việt Nam lọt vào tai bố mẹ được. Bố tôi dù gì cũng là cán bộ cấp cao . Vậy là tôi bỗng nhớ đến anh chàng đồng hương vẫn trồng cây si mỗi ngày.
Suốt 3 năm học, tôi đã gắn bó với chàng, dù rằng, trong thâm tâm, tôi không khỏi liếc mắt thèm thuồng sang các chàng khác. Thật là bất cẩn khi tới năm học thứ 4, tôi lại dính bầu với "chồng" đang sống thử.
Nhận lời tỏ tình của chàng. Tôi được chiều chuộng, nâng niu như một bà hoàng. Thiếu mỗi nước chúng tôi thuê riêng phòng để dọn về ở chung. Cứ đến giờ ăn, là chàng đi chợ, nấu nướng để tôi còn rảnh rang làm bài vở cho cả hai. Tranh thủ những lúc bạn bè tạo điều kiện trong phòng chỉ còn hai đứa, chàng cũng là một người đàn ông gợi tình không đến nỗi.
Suốt 3 năm học, tôi đã gắn bó với chàng, dù rằng, trong thâm tâm, tôi không khỏi liếc mắt thèm thuồng sang các chàng khác. Thật là bất cẩn khi tới năm học thứ 4, tôi lại dính bầu với "chồng" đang sống thử. Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện có con hay kết hôn, tôi còn định học tiếp và phải giao lưu, vui chơi nhiều nữa. Càng đi nhiều, học nhiều, giao tiếp nhiều, tôi càng nhiều cơ hội tiếp cận với các chàng trai tuyệt vời.
Nhưng chàng người yêu tôi thì vừa lo, vừa mừng quýnh lên báo về cho bố mẹ chàng biết chuyện. Đương nhiên, các cụ bắt chúng tôi giữ nguyên "hiện trạng" để các cụ ở nhà lo mọi chuyện. Chúng tôi về nước chỉ việc khoác vào người bộ quần áo cô dâu chú rể và làm lễ cưới là xong.
Thời gian mang thai tôi vô cùng khổ sở, ham muốn của tôi vốn đã nhiều giờ tăng cao đột ngột. Nhưng chồng tôi vốn tính cẩn thận, bắt tôi giữ gìn, kiêng khem tuyệt đối. Rồi 9 tháng cũng trôi qua, tôi sinh con xong lại tiếp tục đi nước ngoài học cao học. Lần này, tôi cặp với một anh chàng người Hồng Kông, đúng hình mẫu hotboy trong các bộ phim hình sự Hồng Kông mà tôi hâm mộ từ hồi còn thiếu nữ. Đôi lúc, nghĩ tới người chồng tốt bụng và con gái xinh đẹp đang mong ngóng những cuộc chat với vợ và mẹ ở nhà tôi cũng thấy chạnh lòng. Nhưng chàng Hồng Kông đêm nào cũng tạo ra lí do để tôi phải ở bên chàng, thôi thì vui chơi nốt khi về nước tôi lại thành vợ hiền, mẹ đảm.
Hết thời gian học tập, vui chơi lãng mạn, tôi về nước đối diện với cuộc sống cơm áo, gạo tiền hàng ngày. Vì tốt nghiệp loại giỏi ở nước ngoài, khi về nước, tôi được nhận vào làm ở những tập đoàn lớn của nước ngoài, lương tháng hàng nghìn đô. Tôi sinh thêm một cậu con trai, gia đình tôi đúng là hoàn hảo trong mắt mọi người. Kinh tế khá giả, vợ chồng đẹp đôi, con cái xinh xắn, thông minh.
Nhưng dù ở bên cạnh chồng, được đáp ứng cả về tình cảm lẫn tình dục nhưng tôi vẫn thấy bứt rứt, thiếu thiếu cái gì đó. Tôi đã chuyển rất nhiều chỗ làm, chỗ đầu tiên, tôi đã phải lòng một chàng đồng nghiệp bằng tuổi. Ở chàng, chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn kém nhiều thứ so với chồng tôi. Và tôi còn biết chàng đang yêu say đắm một người con gái khác (dù chàng đã có vợ). Nhưng việc đó có hề gì. Tôi càng thấy sung sướng vì thử thách thú vị. Tôi đã hạ gục chàng sau vài lần nhờ chở đi gặp đối tác, sửa máy tính hay ở lại làm muộn. Nhưng chàng yêu kiểu lộ liễu quá, vợ chàng đã phát hiện ra và gọi điện cảnh báo tôi phải chấm dứt gần gũi, gặp gỡ chồng cô ấy. Dù gì, tôi cũng đã bắt đầu chán chàng rồi, mà còn phải giữ thể diện chứ, dừng lúc này cũng là hợp lý.
Ở Cty thứ ba, tôi lại sa vào lưới tình cùng hai đồng nghiệp nước ngoài. Một chàng là sếp trực tiếp, còn một chàng ở văn phòng đại diện miền Nam. Tôi vẫn sắp xếp lịch để hai chàng không đụng mặt nhau. Có thể mọi người nếu biết chuyện sẽ phỉ nhổ tôi là đàn bà mất nết, yêu đương gì, chỉ ham muốn tình dục. Nhưng ngoài những lúc cần các chàng ở trên giường. Tôi vẫn muốn quan tâm và được quan tâm, vẫn muốn được chia sẻ, tâm sự, được các chàng tặng quà, và đi mua quà cho các chàng. Tóm lại, tôi luôn muốn được sống trong sự mới lạ, sự lãng mạn, chăm sóc, được tán tỉnh, được yêu chiều, được khám phá, được nâng niu.
Ở Cty tôi đang làm, cũng có nhiều chàng nước ngoài, nhưng giờ tôi lại chuyển gu sang các chàng trẻ tuổi dù có vợ hay chưa. Tôi thay đổi hẳn phong cách, từ quý phái, sang trọng sang trẻ trung, phong cách, thậm chí hơi bụi bặm cho hợp với các chàng. Dù gì có chàng còn kém tôi tới gần chục tuổi. Tôi vùng vẫy thoải mái trong các cuộc dã ngoại, ăn uống, hát hò, hội họp của Cty dưới mác hoạt động công đoàn. Từ đó, tôi đã có được các cuộc hẹn riêng tại quán café kín đáo hay nhà nghỉ. Thậm chí là tại nhà riêng của một số chàng độc thân.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày..., chồng tôi đã nghi ngờ từ lâu nên bí mật theo dõi và phát hiện ra các tổ tò vò của tôi dù tôi đã rất cẩn trọng xóa dấu vết và hẹn hò kín đáo. Cãi bay cãi biến, rồi xin tha thứ, hứa làm lại đủ kiểu, nhưng tôi không tránh khỏi việc bị chồng khinh rẻ. Mà việc làm người vợ đúng nghĩa chấm dứt hết việc liếc mắt sang các chàng khác với tôi là điều quá bất khả thi. Chẳng nhẽ, tôi phải bỏ chồng vì ham muốn của mình, điều mà tôi chẳng muốn chút nào. Giá như, tôi vẫn có gia đình đầy đủ, vẫn được thoải mái làm điều mình thích mà không bị phát hiện.
Bệnh "cuồng" yêu ở phụ nữ Theo các chuyên gia y tế, một số phụ nữ có ham muốn tình dục mãnh liệt thường hay ngộ nhận là do sức khỏe mình tốt, nhưng sự thực có thể đó là những người mang bệnh. Những bệnh nhân mắc chứng này, ngày nào cũng có nhu cầu, thậm chí nhiều lần một ngày, hoặc gần như lúc nào cũng bị thôi thúc bởi ý nghĩ muốn được thỏa mãn ngay cả khi đến công sở. Người mắc bệnh này có ham muốn tình dục rất mãnh liệt. Có người nhiều lúc vô tình gặp phải hình ảnh khêu gợi trên mạng hoặc tranh ảnh gợi cảm là không nén nổi cảm xúc. Đối với những phụ nữ ham muốn một cách quá mức như triệu chứng gọi là "cuồng" thì cần phải có sự can thiệp của bác sĩ chuyên khoa để được tư vấn và uống đúng thuốc. Tiếp đó cần kiên nhẫn kết hợp điều trị bằng tâm lý với điều trị bằng thuốc và ăn uống theo chỉ dẫn của bác sĩ. Người bệnh phải giữ cho tâm trạng luôn thật bình tĩnh, tâm hồn thanh thản, tránh những hoàn cảnh, tình huống dẫn tới ham muốn tình dục quá cao.
Theo VNE
Cứ dăm bữa nửa tháng chồng lại "à ơi" với gái lạ Cứ thi thoảng tôi lại phát hiện ra chồng đang à ơi cô nào đó, có lúc là vài cô. Tôi không thấy tức giận như ngày trước, cũng chẳng đòi ly hôn nữa... Tôi là phụ nữ xinh đẹp, tháo vát. Chồng tôi đẹp trai, kiếm tiền giỏi, được nhiều người ngưỡng mộ. Anh ấy có tính đào hoa và từ lúc...